Chương 468 U Minh cốc, Ô Nguyệt Chuẩn Đế, Ô Nguyệt gặp Sở Cuồng Nhân
U Minh cốc, một trong mười cấm địa tại Thương Khung tinh.
Trong mười cấm địa, cổ chiến trường có lịch sử ngắn nhất, hệ số nguy hiểm nhỏ nhất, chín cấm địa còn lại đều nguy hiểm hơn cổ chiến trường nhiều, hơn nữa lịch sử đã lâu, gấp bội cổ chiến trường.
U Minh cốc bao phủ trong một bầu không khí quỷ quyệt lâu dài, tất cả tu sĩ đến đây sẽ bị một cỗ lực lượng kỳ lạ ăn mòn tâm thần, từ xưa đến nay, không có mấy người có thể sống sót rời khỏi đây.
Lúc này.
Trên một con đường nhỏ trong U Minh cốc, Trường Cầm Thánh Vương đang thận trọng đi về phía trước, xung quanh ông ta an tĩnh đến đáng sợ, ngay cả tiếng côn trùng kêu cũng không có, trong vô hình, không khí quỷ quyệt đã bao phủ ông ta.
Chẳng biết từ lúc nào, trên trán ông ta đã thấm ra một tầng mồ hôi lạnh.
Ông ta cảm giác trong lòng đang chịu đựng dày vò lớn lao, trước mắt thỉnh thoảng sẽ có huyễn tượng quỷ quyệt lóe lên.
Thậm chí ông ta còn nhìn thấy Sở Cuồng Nhân đột nhiên xuất hiện ở trước mặt mình.
U Minh cốc có thể móc ra thứ người ta sợ hãi nhất giấu dưới đáy lòng, mà Sở Cuồng Nhân, chính là người bây giờ Trường Cầm Thánh Vương sợ nhất!
“Đáng chết, tiếp tục như vậy nữa, ta sẽ bị huyễn tượng tra tấn đến điên, U Minh cốc thật không hổ là cấm địa, ngay cả tu vi Thánh Vương cũng không thể ở lâu, không biết làm sao đám tiền bối kia có thể định cư ở đây, bọn họ đúng là quá mạnh mẽ.”
Trường Cầm Thánh Vương dựa vào tu vi Thánh Vương và đạo tâm cứng cỏi tiếp tục chống đỡ, đi về phía trước lên.
Bỗng nhiên, ông ta nghe thấy tiếng kêu của quạ đen.
Trên đường đi đến đây, ông ta chưa từng nhìn thấy bất cứ sinh vật sống nào trong U Minh cốc, nhưng bây giờ, lại nghe thấy tiếng quạ đen kêu.
Chuyện này khiến hai mắt Trường Cầm Thánh Vương tỏa sáng, “Đã tìm được sao?”
Ông ta đi về phía phát ra tiếng kêu của quạ đen.
Rất nhanh, ông ta đã nhìn thấy một gian nhà gỗ ở phía xa, trên cành cây khô trước nhà có mấy con quạ đen đang đứng.
“Tìm được rồi.”
Trường Cầm Thánh Vương vui vẻ, vội vàng đi lên trước.
Nhưng lúc này, mấy con quạ đen trên cây đột nhiên nhìn về phía ông ta, trong đôi mắt đen lộ ra vẻ đề phòng, phát ra tiếng kêu to.
Âm thanh này bén nhọn chói tai, giống như muốn đâm sâu vào trong linh hồn, thân thể Trường Cầm Thánh Vương run lên, vội vàng dừng bước lại.
Ông ta có chút kiêng kỵ nhìn mấy con quạ đen kia.
Sau đó, ông ta lấy ra một khối mộc bài màu đen, nói: “Tại hạ là cung chủ đương đại của Huyền Hoàng Thần Cung, đến đây bái kiến Ô Nguyệt tiền bối.”
“Ha, Hắc Mộc Lệnh, ngươi có quan hệ gì với Trường Quang?”
Mấy con quạ đen trên cành cây bỗng nhiên mở miệng nói chuyện, giọng nói có chút bén nhọn, như của một nữ tử.
Trường Cầm Thánh Vương có chút kinh ngạc nhìn tình cảnh này, nhưng cũng không hỏi nhiều, đáp: “Trường Quang chính là lão tổ của Thần Cung ta.”
“Tại sao hắn không tới?”
“Trường Quang lão tổ đã... Qua đời.”
Nghe thấy vậy, ánh mắt mấy con quạ đen lộ ra vẻ kinh ngạc, sau đó bay lên không trung, hội tập một chỗ, biến thành một nữ tử diễm lệ, vóc người cao gầy, thân mặc váy dài màu đen.
Ô Nguyệt đưa tay cách không chộp mộc bài màu đen trong tay Trường Cầm Thánh Vương, thản nhiên nói: “Chết rồi? Nói thế nào Trường Quang cũng là một vị Chuẩn Đế, ngoại trừ những tồn tại trong cấm địa chúng ta, ở bên ngoài cơ bản không ai có thể giết được hắn, hắn chết như thế nào?”
Trường Cầm Thánh Vương nói ra mọi chuyện đã xảy ra tại ngoại giới trong mấy năm này cho Ô Nguyệt Chuẩn Đế nghe, bà ta cũng kinh ngạc, “Trong Thương Khung tinh lại xuất hiện Vô Thượng Thánh Nhân, chuyện hiếm có như thể, chẳng trách lúc trước có Thiên Đạo chấn động, xuất hiện ba động năng lượng như thế.”
Sau đó, bà ta vuốt ve mộc bài, từ tốn nói: “Đã là Vô Thượng Thánh Nhân, chiến lực mạnh, có thể địch được Chuẩn Đế, mặc dù ta và Trường Quang có chút giao tình, nhưng bản thể của ta vẫn đang ngủ đông, không cần thiết vì các ngươi mà liều chết với một vị Thánh Nhân tiền đồ vô lượng.”
Trường Cầm Thánh Vương giống như sớm đoán được đối phương sẽ có phản ứng như vậy, lấy ra một cái Càn Khôn giới, đưa tới, bên trong đặt lễ vật mà các đạo thống đã chuẩn bị
“Tiền bối có biết, trong đại thế hiện nay, các loại cơ duyên xuất hiện tầng tầng lớp lớp, trong đó có vài món có tác dụng cực lớn với Chuẩn Đế, tiền bối ở đây ngủ đông, không tiện ra bên ngoài hành tẩu, chỉ cần tiền bối giúp chúng ta vượt qua kiếp này, Huyền Hoàng Thần Cung nguyện để tiền bối điều động.”
Trường Cầm Thánh Vương nói.
Ô Nguyệt cầm Càn Khôn giới kia qua, lộ ra vẻ do dự, bà ta nhìn thoáng qua chỗ sâu trong U Minh cốc, ở nơi đó, cũng có không ít Chuẩn Đế đang ngủ đông giống như bà ta.
Thậm chí không chỉ là U Minh cốc, các đại cấm khác ít nhiều cũng có tồn tại như bà ta.
Nhưng trước kia, đại đạo không hiện, Đế giả khó ra, những tồn tại này đành phải ẩn cư trong các đại cấm địa, không để ý tới thế sự, có vài người muốn đợi cơ hội thành đế, thậm chí lựa chọn ngủ say, bảo tồn chiến lực.
Bây giờ, thời đại thành Đế đã đến gần, đoán chừng những tồn tại trong các cấm địa kia cũng không ngồi yên nữa.
Bà ta cũng nên trù tính một phen.
Nói thế nào Huyền Hoàng Thần Cung cũng là một đạo thống đỉnh phong, nếu bà ta có thể sử dụng, tương lai có lẽ sẽ phát huy tác dụng lớn.
Nhưng là địch với một vị Vô Thượng Thánh Nhân, không biết có giá trị không?
Ô Nguyệt Chuẩn Đế đang cân nhắc lợi hại.
Trường Cầm Thánh Vương thấy thế, cắn răng, lấy ra một gốc bảo dược màu lam nhạt, một cỗ đạo vận huyền diệu từ trên đó tràn ngập ra.
“Đây là... Bảo dược Đế cấp!”
Hai mắt Ô Nguyệt Chuẩn Đế tỏa sáng.
“Không sai, đây chính là bảo dược Đế cấp, bảo dược này có thể khiến một vị Chuẩn Đế kéo dài tuổi thọ đến vạn năm trở lên, xin Ô Nguyệt tiền bối vui vẻ nhận cho.”
Ngay cả Chuẩn Đế, thọ mệnh cũng có hạn độ.
Chuẩn Đế càng nhiều tuổi, thể lực càng yếu, chiến lực có thể phát huy càng có hạn, nếu không sẽ không có nhiều Chuẩn Đế lựa chọn ngủ say trong cấm địa như vậy, không hỏi thế sự, bảo tồn lực lượng.
Một gốc bảo dược Đế cấp có thể khiến một vị Chuẩn Đế kéo dài tuổi thọ vạn năm, đối với Chuẩn Đế mà nói, tuyệt đối là một hấp dẫn không nhỏ.
Dù Ô Nguyệt Chuẩn Đế còn cách Thiên Nhân Ngũ Suy một đoạn thời gian rất dài, nhưng bà ta vẫn không muốn cự tuyệt.
“Trường Quang và ta có tình nghĩa luận đạo, hơn nữa nhìn ngươi có lòng như vậy, ta sẽ thay ngươi đi một chuyến.”
Ô Nguyệt Chuẩn Đế từ tốn nói, sau đó tiện tay chộp gốc bảo dược đế cấp trong tay Trường Cầm Thánh Vương vào tay mình.
“Đa tạ Ô Nguyệt tiền bối.” Trường Cầm Thánh Vương mừng rỡ nói.
...
Từ lúc Huyền Thiên tông buông lời muốn đối phó năm đạo thống Huyền Hoàng Thần Cung đã sắp qua ba ngày.
Bây giờ đang là ban đêm, đợi đến khi mặt trời mọc, chính là lúc Sở Cuồng Nhân sẽ xuất thủ với mấy đạo thống kia.
Nhưng mọi người nghi ngờ là, trong ba ngày này, từ đầu đến cuối Sở Cuồng Nhân vẫn không hề rời khỏi Huyền Thiên tông.
Vậy hắn sẽ đối phó năm đạo thống kia như thế nào??
Đêm khuya.
Trăng sáng treo cao, ánh trăng như nước, chấm nhỏ sáng chói.
Huyền Thiên tông, trong Lăng Thiên Đạo Cung.
Sở Cuồng Nhân ngồi xếp bằng, đang làm quen với lực lượng trong cơ thể mình.
Bỗng nhiên, hắn mở hai mắt ra, ánh mắt xuyên thấu qua mấy trăm dặm đi tới ngoài sơn môn Huyền Thiên tông.
Chỉ thấy có một nữ tử mặc váy đen chậm rãi đi tới, trên người nữ tử này không có khí tức ba động, dường như đã hòa làm một với đêm tối.
Bà ta đi vào Huyền Thiên tông như đi vào chỗ không người.
Trừ Sở Cuồng Nhân ra, không ai có thể phát hiện bà ta.
“Không mời mà tới, nữ tặc, lá gan của ngươi thật lớn.”
Giọng nói của Sở Cuồng Nhân vang lên bên tai Ô Nguyệt Chuẩn Đế, trong nháy mắt, hắn đạp trên ánh trăng, chậm rãi tới.
Nhìn thấy Sở Cuồng Nhân, trong mắt Ô Nguyệt Chuẩn Đế lộ ra một tia kinh diễm, “Đều nói Sở chưởng môn của Huyền Thiên tông có gương mặt như tiên thần, siêu phàm thoát tục, hôm nay vừa gặp, mới biết thế nhân nói không ngoa.”