← Quay lại trang sách

Chương 471 Bia đá kì lạ, đi một lát sẽ về, ba chiêu giết ngươi

Sở Cuồng Nhân thôi động bốn đại đế thuật, diệt bốn đạo thống đỉnh phong!

Vô thượng thần uy, rung động tất cả đại năng trên Thương Khung tinh.

Ba động năng lượng liên tiếp bạo phát khiến các tồn tại cổ lão trong các cấm địa chú ý.

Những tồn tại cổ lão này phóng xuất linh niệm bắt đầu nhìn trộm tin tức ở ngoại giới, cũng biết đến sự tồn tại của Sở Cuồng Nhân.

Trong lúc nhất thời, ngay cả những tồn tại này cũng không nhịn được sợ hãi than.

Nhưng Sở Cuồng Nhân hoàn toàn không biết những chuyện này.

Coi như biết, cũng sẽ không để ý.

Giờ phút này, linh niệm của hắn đang dò xét trong đám phế tích của mấy đạo thống đỉnh tiêm kia, thông qua Không Gian Bàn Vận Thuật, vận chuyển từng bảo vật vào trong bảo khố của Huyền Thiên tông.

Loại năng lực này cực kỳ thuận tiện, linh niệm đi đến đâu, chính là phạm vi thi triển Không Gian Bàn Vận Thuật.

Nói cách khác, trừ một vài chỗ đặc thù, chỉ cần Sở Cuồng Nhân nguyện ý, hắn có thể để công kích của mình buông xuống nơi bị chỉ định, cũng có vận chuyển đồ vật đã định đến một nơi nào đó.

“Thần thông cấp Thần không hổ là thần thông cấp Thần.”

Sở Cuồng Nhân tấm tắc khen ngợi.

Bỗng nhiên, hắn phát hiện cái gì, khẽ ồ lên một tiếng.

Lúc linh niệm của hắn đảo qua Hoàng Tuyền phủ, từ trong thạch quan bị phá nát phát hiện một tấm bia đá màu đen, phía trên lưu chuyển từng đợt đạo vận quỷ quyệt, ẩn chứa một loại uy áp Đế đạo cường đại nào đó.

Hắn vận chuyển không gian, lại không có tác dụng với tấm bia đá này.

“A, ta mới vừa khoa trương năng lực không gian này dùng tốt, bây giờ đã bị vả mặt rồi.” Sở Cuồng Nhân buồn cười lắc đầu.

Cũng không phải Không Gian Bàn Vận Thuật không đủ mạnh, chỉ vì tu vi của Sở Cuồng Nhân còn chưa đủ mạnh để vận chuyển khối bia đá kì lạ này.

Hắn âm thầm lưu lại một chút tâm nhãn trên tấm bia đá này.

“Được rồi, hiện tại còn một đạo thống cuối cùng.” Sở Cuồng Nhân nhìn khối mộc bài cuối cùng trong tay Lam Vũ, cười nhạt một tiếng.

Lúc đưa tay, hàng vạn phù văn chi kiếm ngưng tụ, mỗi đạo đều ẩn chứa uy áp Thánh Đạo cực kỳ khủng bố!

Những phù văn chi kiếm này đủ để diệt bốn đạo thống đỉnh phong Hoàng Tuyền phủ một lần.

“Huyền Hoàng Thần Cung, ta đưa đồ đến cho các ngươi đây.”

Sở Cuồng Nhân khẽ cười một tiếng.

Hàng vạn phù văn chi kiếm bắn ra, nhập vào hư không, đi đến trên không Huyền Hoàng Thần Cung, ầm vang hạ xuống!!

Uy áp phù văn vô cùng cuồng bạo, bao phủ thiên địa, bên trong Huyền Hoàng Thần Cung, Trường Cầm Thánh Vương và tất cả các lão tổ đều hiện thân.

“Toàn lực ngăn cản!!”

Trường Cầm Thánh Vương giận dữ hét.

Một trận pháp phòng ngự to lớn bao phủ Thần Cung, phù văn chi kiếm rơi phía trên, phát ra tiếng vang ầm ầm liên tiết.

Trên một ngọn núi, Tiêu Kinh Trần nhìn phù văn chi kiếm lít nha lít nhít, như mưa rơi kia, trong mắt lộ ra một vệt hoảng sợ.

Hắn ta không dám tưởng tượng.

Lúc trước hắn ta khiêu chiến Sở Cuồng Nhân, đối phương đáp ứng sẽ như thế nào?

Sợ là mình cũng giống như Sát Đạo Tử, bị một chưởng vỗ chết, trong Thương Khung tinh, vì sao lại có thiên kiêu khủng bố như thế?!

Chỉ sợ đám thiên kiêu cấm kị trên cửu thiên cũng không bằng.

Oanh, oanh, oanh…

Trận pháp phòng ngực của Huyền Hoàng Thần Cung không giữ được mấy hơi thở, ầm vang phá nát, phù văn chi kiếm đầy trời nhanh chóng hạ xuống.

Đám người Trường Cầm Thánh Vương rống giận liều mạng ngăn cản.

Nhưng dù mấy vị Thánh Vương đồng thời ra tay, vẫn không ngăn cản được bao nhiêu phù văn chi kiếm, vô số kiếm khí rơi vào Huyền Hoàng Thần Cung, tiếng nổ như đốt pháo liên tiếp vang lên, bụi mù bắn ra bốn phía, núi lở đất nứt.

“Đệ tử của Thần Cung ta vô tội, Sở Cuồng Nhân, ngươi hành động như thế, không khác nào ác ma, ngươi sẽ chết không yên lành!!”

Có thần cung trưởng lão ngửa mặt lên trời thét dài.

Nhưng sau đó phù văn chi kiếm bao phủ xuống, không còn tiếng vang nữa.

Bỗng nhiên.

Nơi xa có một bóng đen nhanh chóng lướt đến.

Đó là một con quạ đen mắt đỏ, toàn thân tràn ngập khí tức khủng bố, trong chớp mắt đã đi tới không trung Huyền Hoàng Thần Cung.

Chỉ thấy con quạ đen rít lên một tiếng, hai cánh khẽ vỗ, linh lực bàng bạc phun trào, dung hợp một cỗ đạo vận kinh khủng hóa thành Vô Tận Phong Bạo, trong nháy mắt đã phá nát phù văn chi kiếm đầy trời.

“Là Ô Nguyệt tiền bối!!”

Trường Cầm Thánh Vương ngạc nhiên nói.

Nhìn thấy Ô Nguyệt, trong mắt mọi người lộ ra hi vọng.

Mà trong Huyền Thiên tông, khóe miệng Sở Cuồng Nhân hơi vểnh lên, tay đặt lên chuôi kiếm Côn Ngô Kiếm bên hông, “Người thú vị xuất hiện.”

“Ta đi một chút sẽ về ngay.” Sở Cuồng Nhân cười nhạt nói, sau đó sải bước đi ra, hư không một trận vặn vẹo, hắn biến mất tại chỗ.

Lúc lại xuất hiện, Sở Cuồng Nhân đã đi tới trên không Huyền Hoàng Thần Cung.

Hắn nhìn Ô Nguyệt Chuẩn Đế, nói: “Ta đã nói qua, không ai giữ được Huyền Hoàng Thần Cung, ngươi muốn cứng rắn bảo vệ, không khác nào muốn chết.”

“Ngươi là Vô Thượng Thánh Nhân, chiến lực đúng là không tầm thường, nhưng ngươi vừa sử dụng đế thuật liên tiếp diệt bốn đạo thống, trong cơ thể ngươi, còn thừa bao nhiêu linh lực? Lại có thể tiếp được mấy chiêu của ta?”

Thân thể to lớn của Ô Nguyệt Chuẩn Đế thu nhỏ lại, biến thành tư thái mỹ nhân uyển chuyển, ánh mắt băng lãnh nhìn Sở Cuồng Nhân.

Bà ta vừa nhìn thấy lực lượng dọa người mà Sở Cuồng Nhân dùng để hủy diệt bốn đại đạo thống, không thể không nói, đây tuyệt đối là cấp bậc Chuẩn Đế.

Thậm chí còn là đỉnh phong trong Chuẩn Đế!

Nhưng liên tiếp sử dụng lực lượng như vậy, bà ta không tin linh lực của Sở Cuồng Nhân còn dư dả, muốn nhanh chóng bổ sung quy mô linh lực kia, cho dù có bảo dược Đế cấp tương trợ cũng không thể khôi phục trong thời gian ngắn.

“Ba chiêu!”

Sở Cuồng Nhân từ tốn nói.

“Chỉ có thể tiếp ta ba chiêu, ngươi đúng là có chút tự mình hiểu lấy.”

Ô Nguyệt Chuẩn Đế khẽ cười một tiếng nói.

“Không, ý của ta là, ba chiêu… Giết ngươi!”

“Ngươi… Cuồng vọng!!” Ô Nguyệt Chuẩn Đế hừ lạnh một tiếng, trên người bộc phát ra một cỗ uy áp Chuẩn Đế mạnh mẽ tuyệt luân, còn hung hãn hơn Trường Quang Chuẩn Đế, Hải Nguyệt Chuẩn Đế lúc trước rất nhiều.

Cách đó không xa, Tiêu Kinh Trần thầm nói: “Có uy áp như vậy, trong cấp bậc Chuẩn Đế, Ô Nguyệt Chuẩn Đế miễn cường được xếp vào bậc trung.”

Bởi vì thời đại mạt pháp, đại đạo không hiện, Chuẩn Đế khó có thể chứng đạo xưng đế, nhưng chuyện này cũng không đại biểu thực lực Chuẩn Đế đã hình thành thì không thay đổi, trong vô tận năm tháng, các Chuẩn Đế luôn có biện pháp tăng lên lực lượng.

Thậm chí có vài Chuẩn Đế có thực lực không kém hơn Đế giả, chỉ là phương diện đạo vận áp chế, mới có thể không bằng Đế giả.

Tiêu Kinh Trần nhìn về phía Sở Cuồng Nhân đứng ngạo nghễ trên bầu trời, ánh mắt lộ ra hiếu kỳ, đối mặt với Ô Nguyệt Chuẩn Đế, đối phương sẽ ứng phó thế nào? Linh lực trong cơ thể hắn thật sự còn đủ để ứng phó với Ô Nguyệt Chuẩn Đế sao?

Không trung, Ô Nguyệt Chuẩn Đế giống như bị Sở Cuồng Nhân chọc giận, xuất thủ trước, bàn tay giơ lên, một tia ô quang như tia chớp lướt đi.

Trên ô quang lưu chuyển linh lực và đạo vận cường đại, lực lượng kinh khủng mạnh hơn Thánh Vương không biết bao nhiêu lần.

Côn Ngô kiếm bên hông Sở Cuồng Nhân keng một tiếng, bỗng nhiên ra khỏi vỏ, một đạo kiếm quang màu tím từ trên mũi kiếm phóng ra.

Chính là đế thuật, Trảm Thiên Bạt Kiếm Thuật!

Một kiếm này, là công phạt chi kiếm thuần túy nhất!!

Một kiếm chém ra đụng vào ô quang kia, hai cỗ lực lượng trùng kích, đạo vận quấn giao va chạm, mọi người ở xung quanh bị cỗ lực lượng xung kích này hất bay ra ngoài, mảng lớn kiến trúc sụp đổ.

Ngay cả Thánh Vương cũng không nhịn được lui ra ngoài mấy trăm trượng.

Mà đây chỉ là dư âm, người gánh chịu lực trùng kích do công kích này sinh ra vẫn là Sở Cuồng Nhân và Ô Nguyệt Chuẩn Đế.

“Không ngờ hắn vẫn còn linh lực như vậy!”

Ô Nguyệt Chuẩn Đế bị lực trùng kích đánh lui mấy trượng, thân thể Chuẩn Đế cường hãn cũng không nhịn được khóe miệng chảy máu.

Nhưng khi bà ta nhìn lại Sở Cuồng Nhân, đồng tử không nhịn được co rụt lại, trong lực trùng kích như vậy, đối phương lại lông tóc không tổn hao!

Thân thể của đối phương còn kinh khủng hơn bà ta!