Chương 472 Ta thay thay trời xử phạt, đi qua trảm ngươi, thiên hạ đệ nhất nhân
Thân thể Thánh Nhân vốn mạnh hơn tu sĩ bình thường rất nhiều.
Mà Sở Cuồng Nhân còn có thân thể của Vô Thượng Thánh Nhân!
Nhục thể của hắn khủng bố cỡ nào?
Ngay cả dị thú như Ô Nguyệt Chuẩn Đế có thân thể cường hãn như vậy cũng kém rất xa, không nói khoa trương, hiện tại Sở Cuồng Nhân có đứng bất động tại chỗ, thì ngay cả Thánh Vương cũng chưa chắc có thể khiến hắn bị thương.
Huống chi, hắn còn có Bất Tử chi thân!
Thân thể Vô Thượng Thánh Nhân không thể phá vỡ, cộng thêm Bất Tử chi thân...
Tổ hợp này, gần như biến thái!
Thậm chí Sở Cuồng Nhân dám nói dưới Đế giả, không người giết được hắn!
Dưa vào thân thể cường đại này, Sở Cuồng Nhân đã bị hai cỗ năng lượng đập vào, sau đó hướng bay vút về phía Ô Nguyệt Chuẩn Đế.
“Đến, tiếp kiếm thứ hai của ta!”
Sở Cuồng Nhân cầm Côn Ngô trong tay, kiếm phong lưu chuyển, một luồng kiếm khí màu tím lấp lóe, phong mang kia khiến Ô Nguyệt Chuẩn Đế cảm nhận được nguy hiểm!
Một kiếm này, tuyệt không thể đón đỡ!
Trong nháy mắt Ô Nguyệt Chuẩn Đế đã có phán đoán, hai mắt lóe lên quang mang tinh hồng, đây là thần thông độc môn của dị thú Huyết Nhãn Nha, Huyết Nha Chi Hoặc!
Đây là một môn thần thông mê hoặc tâm thần.
Ngay cả tồn tại cùng cảnh giới với Ô Nguyệt Chuẩn Đế cũng phải chịu ảnh hưởng, trong Chuẩn Đế cảnh, thực lực của bà ta không tính hàng đầu, nhưng dựa vào môn thần thông này, trong U Minh cốc bên cũng không có mấy người nguyện ý trêu chọc bà ta.
Một trận quang mang tinh hồng từ trong mắt Ô Nguyệt Chuẩn Đế phun ra ngoài, chiếu lên người Sở Cuồng Nhân.
Trong mắt Ô Nguyệt Chuẩn Đế, tâm thần Sở Cuồng Nhân sẽ lập tức chịu ảnh hưởng mà cứng ngắc tại chỗ, không động đậy được.
Nhân dịp này, bà ta có thể hạ đối phương.
Nhưng thực tế, bà ta lại nhìn thấy kiếm phong của Sở Cuồng Nhân không chút do dự chém ra, kiếm quang trút xuống, hoàn toàn bao phủ bà ta!
Hắn không hề bị Huyết Nha Chi Hoặc ảnh hưởng!
Làm sao có thể?
Tâm tư Ô Nguyệt Chuẩn Đế thay đổi thật nhanh, không kịp ngẫm nghĩ nữa, bởi vì đạo kiếm quang màu tím sáng chói kia đã rơi xuống.
Trong một cái chớp mắt, kiếm quang đã tới người.
Ầm vang một tiếng, Ô Nguyệt Chuẩn Đế cứ thế nhận đạo kiếm quang này, lượng lớn huyết dịch từ trên người bà ta vẩy ra, cả người bị chém bay mấy ngàn trượng, nện trên một ngọn núi phía xa.
Một đạo kiếm ngân dữ tợn từ trên vai trái Ô Nguyệt Chuẩn Đế lan đến phần eo, sâu thấy xương, dường như muốn chém bà ta thành hai nửa.
“Ha, như vậy vẫn có thể sống, xem ra bộ váy đen trên người ngươi kia không đơn thuần chỉ là mặc cho đẹp đau.”
Sở Cuồng Nhân từ tốn nói.
Vừa rồi hắn rõ ràng cảm giác được một cỗ lực cản cường đại, cản lại một bộ phận lực lượng kiếm quang của hắn.
Hiển nhiên, bộ váy đen trên người đối phương chính là một kiện Chuẩn Đế binh phòng ngự, nếu không một kiếm vừa rồi đã có thể chém đối phương thành hai nửa rồi.
“Khụ khụ...”
Ô Nguyệt Chuẩn Đế ho ra hai ngụm máu, vô cùng chật vật, bà ta nhìn chằm chằm Sở Cuồng Nhân, trong mắt tràn đầy oán hận, “Khốn khiếp!”
Trên người bà ta tuôn ra một cỗ đạo vận mạnh mẽ, lượng lớn linh lực phun ra ngoài, toàn bộ Huyền Thiên Thần cung đều vì vậy mà chấn động.
“Ta muốn giết ngươi!!”
“A, ta đã nói rồi, ba chiêu giết ngươi, chắc hẳn ngươi vẫn nhớ đi.” Sở Cuồng Nhân bỗng nhiên cười khẽ một tiếng.
Ngay sau đó, chỉ thấy trên bầu trời phía trên Ô Nguyệt Chuẩn Đế đột nhiên phun trào lượng lớn linh khí, vô số đường vân huyền diệu đan xen, hóa thành một đạo phù văn màu xanh thăm thẳm, một đạo quang trụ theo phù văn này rơi xuống, rơi vào trên người Ô Nguyệt Chuẩn Đế.
Một cỗ uy áp kinh người bao phủ, khiến toàn thân bà ta run rẩy, theo bản năng, trong lòng sinh ra một cỗ hoảng sợ.
“Đây là phù văn gì?!!”
“Một đạo Lôi Phù mà thôi, nhưng là... Đế phẩm.”
Sở Cuồng Nhân thản nhiên nói, trong vòng nghìn dặm, linh khí bị hút vào đạo Lôi Phù Đế phẩm kia không còn chút gì, từng đạo hồ quang điện nhảy lên trên đường vân phù văn, lộ ra uy áp cường đại.
Uy áp này, giống như... Thiên uy!!
Đây không chỉ là một đạo Lôi Phù Đế phẩm bình thường, mà là một đạo Lôi Phù Đế Phẩm đã được Sở Cuồng Nhân gia trì thêm đạo vận thiên phạt!!
Giờ khắc này, một cỗ khí tức mà mọi người cảm thấy quen thuộc từ trong Lôi Phù bên tán ra.
“Khí tức này là... Thiên kiếp?!”
“Làm sao có thể, trong phù văn này lại ẩn chứa khí tức của thiên kiếp, ta chưa từng nghe nói đến phù văn dạng này!”
Mọi người vô cùng hoảng sợ.
Sở Cuồng Nhân, có thể lấy phù văn thôi động thiên kiếp chi lực?!
“Không có khả năng, trên đời này làm sao có người có thể chưởng khống thiên kiếp, đây là quyền hành của Thiên Đạo! Tuyệt không có khả năng!”
Ô Nguyệt Chuẩn Đế bị dọa đến hoa dung thất sắc, gương mặt trắng bệch.
“Thứ này đúng là không phải thiên kiếp, mà chính là... Thiên phạt!!”
“Mà ta, chính là thay trời xử phạt!!”
Sở Cuồng Nhân đứng trong hư không, trên khuôn mặt tuấn tú tuyệt trần là một mảnh lạnh lùng, lộ ra thiên uy huy hoàng, dường như là hóa thân của Thiên Đạo.
Trong Lôi Phù truyền ra một tiếng rít, một đầu Lôi Long dữ tợn chui ra, một đôi mắt lạnh nhạt vô tình nhìn chằm chằm Ô Nguyệt Chuẩn Đế.
Thời khắc này, Ô Nguyệt Chuẩn Đế cũng đang run rẩy, dáng vẻ bất lực khiến ai nhìn vào cũng cảm thấy bà ta là một nữ tử yếu đuối đáng thương, mà không phải Chuẩn Đế cao cao tại thượng.
“Đạo hữu, dừng tay!”
Giờ phút này, trong hư không truyền đến một giọng nói già nua.
Nhưng Sở Cuồng Nhân không để ý đến, giơ tay vỗ một cái.
“Rơi!”
Lôi Long khủng bố cuốn lấy đạo vận thiên phạt ầm vang rơi xuống!
Theo một tiếng kêu thảm đau đớn, thân thể Ô Nguyệt Chuẩn Đế không ngừng tan rã trong sấm sét, hóa thành tro tàn.
Đợi lôi quang tán đi, Ô Nguyệt Chuẩn Đế đã hoàn toàn biến mất.
Ngay một chút cặn bã cũng không lưu lại.
“Nói trong vòng ba chiêu giết ngươi rồi mà, ba chiêu, đến tro cốt cũng không lưu lại.” Sở Cuồng Nhân từ tốn nói, lập tức nhìn về phía chân trời.
Vừa rồi có người bảo hắn dừng tay.
“Đạo hữu, ngươi quá phận!”
Giọng nói già nua kia lại lần nữa vang lên, mang theo một cỗ tức giận.
“Quá phận? A, ngươi ở đâu?”
Sở Cuồng Nhân cười nhẹ, sau đó hỏi một tiếng.
“Chuyện này có liên quan gì tới ngươi.”
“Nói cho ta biết ngươi ở đâu, ta sẽ đến... Trảm ngươi!!”
Một tiếng trảm ngươi, lôi đình lóe sáng!
Dường như thương thiên tức giận!
Nói đùa cái gì?!
Hắn và Huyền Hoàng Thần Cung đã rơi vào cục diện không chết không thôi, Ô Nguyệt Chuẩn Đế muốn ngăn cản hắn, muốn giết hắn, hắn giết đối phương còn quá đáng?!
Nếu không phải chủ nhân của giọng nói già nua kia dùng biện pháp nào đó ngăn cách linh niệm theo dõi, đoán chừng bây giờ hắn đã xuất hiện trước mặt đối phương rồi.
Giọng nói già nua kia trầm mặc một chút, sau đó nói: “Các hạ làm việc lệ khí quá nặng, hi vọng ngươi tự giải quyết cho tốt!”
Nói xong, giọng nói âm già nua liền biến mất.
“Lệ khí quá nặng? Buồn cười, cường giả trên thế gian này có ai không phải đạp trên hài cốt của người khác mà quật khởi? Chỉ cần ta không thẹn với lương tâm, cho dù người trong thiên hạ xem ta như ác quỷ, như Tu La, thì có làm sao!”
Sở Cuồng Nhân thét dài một tiếng.
Sau đó, hắn nhẹ nhàng nâng tay, nhìn đám trưởng lão đệ rử còn sót lại của Huyền Hoàng Thần Cung, hàng vạn phù văn chi kiếm lại lần nữa ngưng tụ.
“Sở Cuồng Nhân, ta nguyện nhận cái chết, xin ngươi thả...”
Trường Cầm Thánh Vương lớn tiếng nói.
Nhưng ông ta còn chưa nói hết.
Sở Cuồng Nhân đã nhẹ nhàng phất tay, “Rơi!”
Những nơi phù văn kiếm khí đi qua, kiếm khí bay múa đầy trời, các trưởng lão, chưởng môn Thánh Vương cảnh cho đến tạp dịch của Huyền Hoàng Thần Cung, không một ai may mắn sống sót!
Đã bị diệt môn!
Một người cũng không để lại!
Làm xong tất cả, Sở Cuồng Nhân quay người rời đi.
Hoàng Tuyền phủ, Tử Vong Thánh Điện, Phiếu Miểu Thiên, Quy Khư, Huyền Hoàng Thần Cung... Năm đạo thống đỉnh phong, trong một đêm, toàn bộ bị diệt!!
Tất cả tu sĩ chứng kiến một màn này đều im lặng.
Một ngày này, bọn họ chứng kiến đạo thống hủy diệt, cũng chứng kiến một vị vô thượng truyền kỳ sinh ra.
Trong lòng của mọi người, Sở Cuồng Nhân đã không đơn thuần là thiên hạ đệ nhất thiên kiêu nữa, cho dù bỏ hai chữ thiên kiêu đi cũng không phải không được.
Thiên hạ đệ nhất nhân!!