Chương 476 Địa mạch tẩm bổ núi lửa, thiên kiêu các phương tranh bảo
Uy năng cuồn cuộn bao trùm Tinh Vân Đạo Châu, bạch bào tướng biểu thị muốn đi xem một chút, “Tình Tuyết còn chưa tỉnh, đây là lần đầu tiên và nàng gặp mặt, muốn chuẩn bị cho nàng chút lễ vật gặp mặt, phần cơ duyên này tới rất phù hợp.”
Sở Cuồng Nhân khẽ vuốt cằm, “Được.”
Hắn cũng có chút hứng thú với phần cơ duyên này, tầm bảo thuật dò xét, lượng lớn tin tức về bảo vật phản hồi lại.
“Ha, số lượng vẫn rất nhiều.” Sở Cuồng Nhân có chút kinh ngạc.
Mặc dù phần lớn đều là thứ hắn không thèm để ý, nhưng vẫn có một ít đồ tốt, ví dụ như trong cảm giác của tầm bảo thuật, phát hiện mấy kiện bảo vật cấp Chuẩn Đế.
Thậm chí, còn có một bảo vật Đế cấp!
...
“Chúc mừng kí chủ rút được trận pháp cấp truyền thuyết, Phong Cấm Kiếm Trận!”
Trước khi đến vị trí có cơ duyên, Sở Cuồng Nhân theo thường lệ rút phần thưởng, phần thưởng lấy được khiến hắn có chút hài lòng.
Mặc dù trên người hắn đã có rất nhiều phần thưởng cấp truyền thuyết, ví dụ như đế kinh, Đế binh, kiếm trận.
Nhưng phần thưởng cấp truyền thuyết, ai sẽ ngại nhiều chứ?!
Phong Cấm Kiếm Trận giống như Tứ Quý Kiếm Trận, đây là một loại kiếm trận vô cùng cường đại, nhưng tác dụng không giống nhau.
Tứ Quý Kiếm Trận chủ công, mà Phong Cấm Kiếm Trận chủ... Phong ấn!
Sở Cuồng Nhân rút ra trận pháp này, cũng không tiếp tục để ý nữa.
Rất nhanh.
Hắn và bạch bào tướng đã đi tới chỗ cơ duyên.
Đó là một miệng núi lửa lớn, vô cùng nóng rực, năng lượng thuộc tính hỏa tràn ngập bốn phía, không ít tu sĩ đang chạy đến nơi này.
“Đây là địa mạch tẩm bổ thành núi lửa!”
Có tu sĩ tinh mắt nhận ra cơ duyên này.
“Trong truyền thuyết, địa mạch chia làm hai loại, địa mạch không phải thuộc tính và địa mạch thuộc tính, trong đó, địa mạch thuộc tính rất dễ sinh ra các loại bảo vật, mà bên dưới núi lửa này chính là địa mạch thuộc tính hỏa, xem ra phẩm cấp còn rất cao, núi lửa này tích lũy địa khí thuộc tính hỏa vô số năm, đến hôm nay đã đạt đến cực hạn, chuẩn bị phun ra.”
Hoang Nguyên cung chủ kiến thức rộng rãi nói.
Mà ông ta cũng nhìn thấy hai người Sở Cuồng Nhân và bạch bào tướng cách đó không xa, sắc mặt hơi đổi một chút, sau đó giả vờ như không nhìn thấy.
Sở Cuồng Nhân cũng không để ý đến đối phương.
Ánh mắt hắn quét qua các tu sĩ trên miệng núi lửa.
Động Tất Chi Nhãn vận chuyển.
Phần lớn tu sĩ đều không lọt vào mắt hắn.
Cũng có vài tu sĩ khiến hắn chú ý.
Chính là những thiên kiêu trên bảng Tiềm Long.
Chính xác hơn là các thiên kiêu trong mười vị trí đầu trên bảng Tiềm Long.
Ngoại trừ Chiến Hồng Anh mà lúc trước Sở Cuồng Nhân gặp tại Hoàng Tuyền phủ, còn có mấy người Tiêu Kinh Trần, Vương Thiên Đằng, Ngọc Lăng.
Những người này đều là người của các đạo thống được truyền thừa từ thời Thượng Cổ thậm chí là viễn cổ.
Khiến Sở Cuồng Nhân ngoài ý muốn nhất chính là Tiêu Kinh Trần.
Vị thiên kiêu xếp thư ba trên bảng Tiềm Long này ngoài đến từ đạo thống viễn cổ Bái gia trên cửu thiên, còn từng là Huyền Hoàng Thiên Tôn Thể đầu tiên của Huyền Hoàng Thần Cung mấy vạn năm trước, cũng là người lúc trước đã khiêu chiến với hắn.
“Hắn ta đúng là may mắn, thế mà không chết ở Huyền Hoàng Thần Cung, thừa dịp ta và Ô Nguyệt Chuẩn Đế giao thủ vụng trộm trốn đi sao?”
Sở Cuồng Nhân thầm nói, hắn nhìn Tiêu Kinh Trần, ánh mắt lấp lóe hai lần, giống như đang nghĩ có nên giải quyết đối phương không.
Mà Tiêu Kinh Trần bị Sở Cuồng Nhân nhìn chăm chú không tự chủ được rùng mình một cái, đứng ở phía xa, không dám đối mặt với Sở Cuồng Nhân, thậm chí đạo thống bị diệt, hắn ta cũng không dám lộ ra địch ý.
Sợ Sở Cuồng Nhân đột nhiên tìm tới hắn ta, diệt hắn ta.
Khiến hắn ta nhẹ nhàng thở ra là, Sở Cuồng Nhân nhìn hắn ta vài lần, sau đó liền dời mắt, dáng vẻ không thèm để ý.
Giống như cảm thấy hắn ta quá yếu, không đáng xuất thủ.
“Người này quá khủng bố, hiện tại ta không phải đối thủ của hắn, nếu có thể không xung đột, vậy tốt nhất đừng trêu chọc đối phương.”
Tiêu Kinh Trần âm thầm nghĩ.
Hắn ta cảm thấy, còn sống mới là vương đạo!
Lúc này tránh né một chút, cũng không phải chuyện mất mặt gì.
Sở Cuồng Nhân thu vẻ mặt Tiêu Kinh Trần vào mắt, cũng hiểu được đại khái suy nghĩ trong đầu đối phương.
Giết hay không chỉ là chuyện của một suy nghĩ, đối với hắn mà nói, đập chết đối phương chỉ là chuyện một cái nhấc tay, căn bản không đáng chú ý.
Đã như vậy, không bằng giữ lại.
Tương lai có lẽ còn có chỗ hữu dụng.
Đạo thống Viễn Cổ, Bái gia...
Ừm, chuyện trên cửu thiên cũng phải chú ý mới được.
Đám Đế giả đều ở nơi đó.
Sở Cuồng Nhân thầm nghĩ.
Ngay khi Sở Cuồng Nhân quan sát các thiên kiêu trên cửu thiên, các thiên kiêu trên cửu thiên cũng đang quan sát hắn, trong mắt mang theo kiêng kị, ngưng trọng.
“Người kia chính là Sở Cuồng Nhân sao?” Vương Thiên Đằng đến từ thế gia viễn cổ Vương gia nhìn Sở Cuồng Nhân, ngưng trọng nói.
“Tiểu ca ca này đúng là vô cùng đẹp trai.”
Một nữ tử vóc người nóng bỏng, diễm lệ liếm môi đỏ nói, nàng nhìn Sở Cuồng Nhân, trong đôi mắt đẹp hiện ra xuân quang, năm cái đuôi lông xù màu hỏa hồng sau lưng không tự chủ hơi phe phẩy.
Đây là Hồ Mỹ Nhân tới từ quần thể viễn cổ, tộc Thiên Hồ.
“Hừ, hồ ly lẳng lơ.”
Vương Thiên Đằng nhìn đối phương một cái, hừ nhẹ nói.
“Chậc chậc, Sở Cuồng Nhân, có lẽ người này chính là trở ngại lớn nhất trong giới nhân gian!” Một thanh niên giấu dưới áo choàng ngẩng đầu nhìn Sở Cuồng Nhân, sau đó cấp tốc thu hồi ánh mắt.
Mà người này, không phải thiên kiêu tới từ cửu thiên, cũng không phải xuất thân từ bản thổ Thương Khung tinh, mà tới từ Địa Ngục Ma giới, Đồ Ba.
Ong ong ong...
Lúc này, núi lửa điên cuồng chấn động.
Chỉ thấy lượng lớn dung nham phun ra ngoài.
Mà nương theo dung nham bạo phát còn có không ít bảo vật sinh ra từ địa mạch, lúc núi lửa phun trào, tạo ra lực trùng kích lớn, cuốn chúng bay ra bốn phương tám hương.
Thiên kiêu, Thánh Nhân các nơi, cấp tốc xuất thủ tranh đoạt.
Những bảo vật này, phần lớn là bảo vật Thánh cấp, vô cùng hiếm thấy.
“Ha ha, những bảo vật này là của ta.”
Vương Thiên Đằng cười lớn một tiếng, vừa sải bước ra, năm ngón tay cầm hóa thành một đại thủ linh lực màu sắc rực rỡ, phía trên ẩn chứa đạo vận Ngũ Hành luân chuyển, vô cùng khủng bố, là một môn Chuẩn Đế thuật vô cùng mạnh mẽ.
Một tay cầm ra, thu được mười mấy bảo vật vào trong tay, tất cả tu sĩ muốn tranh đoạt đều bị bàn tay này đánh bay ra ngoài.
“Bì Bì, lên cho lão nương.”
Chiến Hồng Anh khẽ quát một tiếng.
Chỉ thấy đoàn hắc vụ sau lưng nàng phát ra một trận gầm nhẹ, bắt đầu chuyển động, nhanh chóng lướt về phía bảo vật.
Trong quá trình này, hắc vụ tán đi, lộ ra một đầu ma sói màu đen dữ tợn, miệng rộng mở ra, cắn từng kiện bảo vật, sau đó thuần thục bỏ vào Càn Khôn giới treo trên cổ.
“Địa Ngục Ma Lang? Từ khí tức có thể phán đoán, đây là huyết mạch Lang Vương có đẳng cấp cao nhất.” Đồ Ba đến từ Ma giới kinh ngạc nhìn thoáng qua Chiến Hồng Anh, hắn ta đang muốn ra tay, thấy vậy lập tức bỏ đi suy nghĩ này.
Người trước mắt này, hẳn là xuất thân từ bộ tộc kia.
Nếu bị nàng phát hiện thân phận Ma tộc của hắn ta, chỉ sợ khó tránh sẽ có một trận ác chiến, vì đại cục, hắn ta nên tạm thời ẩn nhẫn.
Một bên khác.
Mấy cái đuôi sau lưng Hồ Mỹ Nhân khẽ động, một cỗ mị hoặc chi lực kì lạ lan tràn ra, ánh mắt một số tu sĩ ở gần nàng lập tức trở nên mê ly, lại chủ động giao bảo vật lên.
“Đa tạ chư vị.”
Hồ Mỹ Nhân khanh khách một tiếng, không cần tốn nhiều sức đã lấy được một đám bảo vật, chuyện này khiến không ít tu sĩ vô cùng kiêng kỵ, mắng to yêu nữ, nhưng ánh mắt lại lưu chuyển trên dáng người nóng bỏng của đối phương, không rời đi được.
Thiên kiêu các phương đều thi triển thủ đoạn, tranh giành đoạt bảo vật.
Mà Sở Cuồng Nhân và bạch bào tướng đứng lơ lửng trên không, lại không động.