← Quay lại trang sách

Chương 516 Trảm Sơn Kiếm Vệ, chiến tranh sớm đã bắt đầu

Đế phẩm Lôi Phù, hiện!

Lôi phù màu xanh thẳm lơ lửng trên đỉnh đầu Sở Cuồng Nhân.

Ngay sau đó, một đầu Lôi Long dữ tợn từ đó chui ra, thiên uy mênh mông tràn ngập, bao phủ Sơn Kiếm Vệ.

“Đây, đây là cái gì?! Thiên kiếp sao??”

Sơn Kiếm Vệ vô cùng hoảng sợ.

Hắn ta muốn chạy trốn, nhưng Lôi Long đã ầm vang hạ xuống.

Trong nháy mắt, lôi đình chi lực cuồng bạo đã ăn mòn mỗi ngóc ngách trên thân thể Sơn Kiếm Vệ.

Bị lôi đình tê liệt, thậm chí hắn ta còn không có cách nào phát ra một tiếng hét thảm.

Sau hai, ba cái hô hấp, lôi quang tiêu tán, hiện trường chỉ còn lại một thi thể đen như than.

Sở Cuồng Nhân đưa tay lấy Càn Khôn giới trong tay đối phương xuống, tìm tòi một phen, phát hiện bên trong có một cái la bàn truyền tin.

Hắn còn chưa nói cái gì, la bàn truyền tin đã chấn động.

Hắn rót linh lực vào trong đó, tiếp nhận thông tin trên la bàn.

“Sơn Kiếm Vệ, chuyện làm thế nào rồi?”

Bên trong truyền đến giọng nói của một nam tử trung niên.

“Có thể liên hệ với Sơn Kiếm Vệ, hơn nữa nghe giọng điệu này, chắc hẳn ngươi là một vị cao tầng nào đó trong Kiếm tộc đi?”

Sở Cuồng Nhân cầm la bàn cười nhạt một tiếng, nói.

Giọng nói bên kia la bàn trầm mặc một hồi.

Sau đó, người kia lại lần nữa lên tiếng, “Ngươi là... Sở Cuồng Nhân?”

Mặc dù là câu hỏi, nhưng giọng điệu lại vô cùng chắc chắn.

“Không sai, là ta.”

“Ta là tộc trưởng Kiếm tộc.” La bàn truyền tin truyền đến tin tức lớn.

Sở Cuồng Nhân nghe vậy, lộ ra vẻ đăm chiêu, “Nha, thật đúng lúc, nếu ngươi thật sự là tộc trưởng Kiếm tộc, vậy ta có vài lời muốn nói với ngươi.”

“Lời gì, ngươi muốn cầu xin tha thứ sao?” Tộc trưởng Kiếm tộc từ tốn nói.

Ông ta cảm thấy, đối mặt với thế lực khổng lồ như Kiếm tộc, không ai không cảm thấy hoảng sợ.

Huống chi, Sở Cuồng Nhân chỉ là một tên thiên kiêu ngoại giới, Huyền Thiên tông càng không có tiếng tăm gì, hoàn toàn không có chỗ dựa trên đế lộ.

“Không phải, ta chỉ muốn nói với ngươi, sau này muốn giết ta, xin phái một số người ra dáng chút, đừng dùng đám tạp ngư kia, đúng là mất mặt xấu hổ. Nếu ngươi muốn đích thân đi giết ta cũng được, nhưng trước khi đi nhớ viết xong di thư, chuẩn bị tốt quan tài, ta chỉ quản giết không quản chôn.”

Sở Cuồng Nhân nói xong, bên kia lại trầm mặc một hồi.

“Ngươi đang tuyên chiến với Kiếm tộc!”

Có thể nghe ra, giọng nói của tộc trưởng Kiếm tộc đã có chút tức giận.

Qua nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên có người dám nói như vậy với Kiếm tộc.

“Tuyên chiến? Ngu ngốc, chiến tranh đã sớm bắt đầu rồi!”

Sở Cuồng Nhân nói xong, kiếm khí trong tay lăn lộn, la bàn truyền tin lập tức vỡ nát.

Có vài loại la bàn truyền tin có công năng định vị.

Mang theo người, chính là đang bại lộ hành tung của mình.

“Đi thôi.”

Sở Cuồng Nhân nói với Thương Tình Tuyết, lúc hai người đi ra trà lâu, vứt xuống mười mấy khối Linh Nguyên.

“Tiểu nhị, xem như ta bồi thường cho trà lâu đi.”

“Đa tạ đại nhân, đa tạ đại nhân.”

Tiểu nhị cảm động đến rơi nước mắt, thu dọn đồ xong, lập tức chạy đi.

Mà phía xa vạn dặm, có một ánh mắt luôn khóa chặt nơi Sở Cuồng Nhân và Sơn Kiếm Vệ giao chiến.

Đó là một lão giả một thân trường bào màu đen.

“Quả nhiên thực lực của người này không thể khinh thường, không ngờ Sơn Kiếm Vệ chưa bức hắn dùng đến Đế binh đã chết rồi.”

“Xem ra muốn đối phó gia hỏa này, không thể cứng đối cứng, ta cần làm một số chuẩn bị mới được.”

Lão giả này, chính là một trong ba Kiếm Vệ đên đây giết Sở Cuồng Nhân, Oán Kiếm Vệ.

Khi nhìn thấy chiến lực của Sở Cuồng Nhân, ông ta biết đơn thuần dựa vào thực lực, bản thân không thể chiến thắng Sở Cuồng Nhân.

Nhưng như vậy cũng không đại biểu ông ta không có biện pháp nào.

...

Một bên khác, trong Kiếm tộc.

Tộc trưởng Kiếm tộc thu được tin tức của Sở Cuồng Nhân, đã tức đến xanh cả mặt.

“Khai chiến! Tốt, thật lâu không có ai dám chính diện khai chiến với Kiếm tộc rồi! Ta muốn nhìn một chút, ngươi làm sao đấu với Kiếm tộc ta!”

Trong mắt tộc trưởng Kiếm tộc bắn ra hàn quang.

Kiếm tộc to lớn, nội tình sâu rộng, tuyệt không phải đạo thống Thượng Cổ có thể so sánh.

Bọn họ được lưu truyền từ thời viễn cổ tới nay, tích lũy không biết bao nhiêu lá bài tẩy a!!

Một tên thiên kiêu ngoại giới, chẳng lẽ còn có thể lật trời trước mặt bọn họ hay sao?!

...

Thành Thất Huyền.

Nơi đây chính là một tòa thành trì lớn trên đế lộ, trong thành có rất nhiều tu sĩ lui tới, vô cùng náo nhiệt.

Nhất là trong mấy ngày này, tu sĩ nối liền không dứt.

Điểm đặc sắc nhất trong thành Thất Huyền chính là, nơi này tụ tập các tu sĩ có cầm đạo xuất sắc nhất trên Đế lộ.

Thất Huyền, chỉ bảy dây cung trên cổ cầm.

Lấy Thất Huyền làm tên, cũng đại biểu trong thành trì này, tu sĩ cầm đạo chiếm tỷ lệ lớn.

Hôm nay.

Bên ngoài thành Thất Huyền nghênh đón một nam một nữ.

Khuôn mặt hai người này đều bao trùm linh quang nhàn nhạt, nhìn không rõ khuôn mặt.

Chỉ có khí chất không tầm thường lộ ra, nhất là nam tử thanh niên đi trước, khí chất siêu phàm thoát tục, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể vũ hóa đăng tiên.

Hai người này chính là Sở Cuồng Nhân và Thương Tình Tuyết nghe nói gần đây thành Thất Huyền có việc quan trọng nên đến xem một chút.

Trên đường phố thành Thất Huyền, rất nhiều tu sĩ qua lại.

Trong đó, cao thủ cũng không ít.

Mặt khác, có rất nhiều tu sĩ trong tay cầm đủ loại nhạc cụ.

Trên đường phố, thỉnh thoảng trong tửu lâu hai bên đường còn truyền ra tiếng nhạc mỹ diệu, khiến người ta vui vẻ.

So với các thành trì khác, thành Thất Huyền lại có mấy phần cao nhã, tu sĩ qua lại đều lộ ra khí chất thoải mái.

“Chưởng môn, xem ra thành Thất Huyền rất không tầm thường.” Đây là lần đầu tiên Thương Tình Tuyết nhìn thấy thành trì và tu sĩ như vậy, không khỏi tấm tắc khen.

“Đúng là có mấy phần ý tứ.”

Sau đó, hai người tìm một cái khách sạn, tạm thời ở lại, thuận tiện dò tìm tin tức ở nơi này.

Rất nhanh, Sở Cuồng Nhân đã hiểu được bố cục cơ bản của thành Thất Huyền.

Trong thành Thất Huyền có nhiều thế lực tu hành, nhưng đối với Sở Cuồng Nhân, phần lớn đều không đáng giá nhắc tới, duy nhất đáng chú ý, chính là Thất Huyền Cầm.

Thất Huyền Cầm là một tổ chức liên hợp các thế lực nhạc đạo trong thành Thất Huyền, trong đó có ba hội trưởng, mỗi vị hội trưởng đại biểu cho một đạo thống Thượng Cổ am hiểu cầm đạo, theo thứ tự là Kê gia, Huyễn âm tông và Hi âm môn.

Ba thế lực này đều có nguồn gốc từ Thượng Cổ, vô cùng cường đại.

Kiến Đế binh mới xuất thế kia cũng do ba thế lực này thay phiên bảo quản, đợi đến vạn cầm yến bắt đầu mới lấy ra.

Đến lúc đó, tất cả các tu sĩ phải dựa vào bản lĩnh của mình, nhìn xem ai có thể khiến nó nhận chủ.

“Lúc Đế binh xuất hiện trên đời, mây đen che trời, tiếng sấm vang ba ngày không dứt, xem ra kiện Đế binh này rất không tệ, ta lại có Thần Ma Bát âm, trước đó cổ cầm Nhiễu Lương đã hỏng, bây giờ đúng lúc thiếu một thanh cổ cầm, có lẽ, có thể tranh đoạt một phen.”

Sở Cuồng Nhân thầm nói.

Nhưng chuyện tranh đoạt Đế binh không phải chỉ nghĩ mà được, có thể thành công bắt được Đế binh hay không, còn phải xem Đế binh có tán thành không nữa.

Sau đó, Sở đại chưởng môn đã lười biếng trên phương diện cầm đạo thời gian dài dự định ôn tập một chút.

Thuận tiện tìm hiểu xem trong thành Thất Huyền có bao nhiêu tu sĩ có khả năng tranh đoạt kiện cổ cầm Đế binh này với mình.