← Quay lại trang sách

Chương 517 Bố cục thành Thất Huyền, lấy cầm kết bạn, gặp lại Phong Yêu Nhiêu

Hai ngày sau, Sở Cuồng Nhân đã ôn tập Thần Ma Bát âm một lần.

Sau khi tấn cấp thành Thánh Nhân, linh hồn của hắn đã được lượng lớn tử khí cải tạo, ngộ tính tăng trên diện rộng, cộng thêm thuộc tính Tọa Vong Vô Ngã gia trì, bây giờ ôn lại Thần Ma Bát âm, hắn lại có cảm ngộ hoàn toàn mới đối với môn Đế thuật này, cảnh giới đối với phương diện cầm đạo cũng tăng lên một cấp bậc.

“Hiện tại nên đi xem một chút, xem trong thành Thất Huyền này có tu sĩ cầm đạo ghê gớm nào không.”

Sở Cuồng Nhân thầm nói.

Hắn đã giao cho Thương Tình Tuyết đi làm chuyện này, để nàng thu thập một chút tình báo cho hắn.

Hiện tại đoán chừng cũng có kết quả rồi.

Sau đó hắn gọi Thương Tình Tuyết đến, quả nhiên đối phương đã thu thập được không ít tin tức.

“Lý Thường âm, thiên kiêu trẻ tuổi của Huyễn âm tông, am hiểu cầm, biết nhiều loại nhạc cụ, được vinh dự gọi là tuyệt thế thiên tài vạn năm khó gặp của Huyễn âm tông...”

“Kê Tiểu Yêu, thiên kiêu xuất sắc nhất Kê gia, am hiểu là cầm đạo nhất, đặc biệt là Hạo Nhiên Ca của Kê gia...”

“Dương Hi Vân, kiều nữ của Hi âm môn, cũng am hiểu cầm đạo, tu vi là Đại Thánh cảnh thất bộ, có thể khiêu chiến vượt cấp với Thánh Vương...”

Sở Cuồng Nhân nhìn tin tức Thương Tình Tuyết thu thập được, khóe miệng hơi cong lên, “Làm không tệ.”

“Đúng rồi, chưởng môn, vừa nhận được tin tức, Dương Hi Vân của Hi âm môn chuẩn bị lấy cầm kết bạn tại Vân Hiên các, lúc đó sẽ có rất nhiều tu sĩ cầm đạo hội tụ, chúng ta có đến xem không?” Thương Tình Tuyết có chút mong đợi nói.

“Cũng được.” Sở Cuồng Nhân khẽ vuốt cằm.

...

Vân Hiên các.

Là tửu lâu lớn nhất, tao nhã nhất trong thành Thất Huyền, mỗi lần có cầm đạo đại sư muốn lấy cầm kết bạn đều chọn chỗ này.

Mà tối nay, trong Vân Hiên các có không ít tu sĩ am hiểu cầm đạo đang cười nói vui vẻ.

Sở Cuồng Nhân và Thương Tình Tuyết cũng đến chỗ này.

Nhưng lúc bọn họ đang muốn đi vào lại bị ngăn cản.

“Hai vị, ngại quá, Vân Hiên các đã được Dương tiên tử bao hết, muốn đi vào phải có thư mời được.”

Một tu sĩ tiếp đón trước cửa tửu lâu xin lỗi nói.

Nghe thấy vậy, Sở Cuồng Nhân không khỏi trừng Thương Tình Tuyết một cái, giống như đang nói, thư mời à?

Thương Tình Tuyết chắp tay trước ngực, liên tục nói: “Xin lỗi xin lỗi, chưởng môn, là ta sơ sót.”

“Hiện tại muốn làm sao?”

Sở Cuồng Nhân sờ cằm, nhìn Vân Hiên các đèn đuốc sáng trưng, hơi lúng túng.

Chẳng lẽ muốn xông vào??

Không thích hợp.

Lúc Sở Cuồng Nhân đang suy tư, cách đó không xa, có hai bóng người chậm rãi đi tới.

Hai người này, một nam một nữ.

Trong đó, nữ tử kia nhìn thấy bóng lưng Sở Cuồng Nhân, bỗng nhiên lộ ra vẻ kinh nghi bất định.

“Bóng lưng này, khí tức này, chẳng lẽ là...”

Nữ tử này nghĩ tới cái gì, tâm thần chấn động.

Bên cạnh nàng, thanh niên tuấn lãng kia cũng nhìn thấy bóng lưng Sở Cuồng Nhân, hơi nhíu mày.

“Yêu Nhiêu, ngươi biết người kia sao?”

Thanh niên hỏi.

Nữ tử chính là người có danh tiếng tại Thương Khung tinh, thậm chí đã từng muốn khiêu chiến Sở Cuồng Nhân, thiên kiêu Phong Yêu Nhiêu.

“Không biết có phải người kia không...” Trong mắt Phong Yêu Nhiêu mang theo vẻ chờ mong đi tới.

Mà lúc này Sở Cuồng Nhân còn đang suy nghĩ làm sao để tiến vào Vân Hiên các, nhìn đám tu sĩ đi qua đi lại, ánh mắt lộ ra ý không tốt.

Hay là, len lén đoạt hai tấm thư mời?

“Sở đạo hữu?”

Lúc này, sau lưng Sở Cuồng Nhân truyền đến giọng nói của Phong Yêu Nhiêu.

Sở Cuồng Nhân quay người nhìn lại, vừa hay nhìn thấy Phong Yêu Nhiêu, ánh mắt lộ ra một vệt kinh ngạc, “Ngươi là... Phong Phong Phong đạo hữu?”

Hắn có chút ấn tượng với Phong Yêu Nhiêu.

Nhưng lại quên mất tên nàng, nghĩ một lát cũng không nhớ ra, chỉ có thể gọi là đạo hữu.

Phong Yêu Nhiêu nghe vậy, khóe miệng không khỏi co quắp hai lần, nhìn đối phương, ánh mắt có chút u oán, “Quả nhiên là Sở đạo hữu, ta nhớ mãi không quên Sở đạo hữu, lại không ngờ Sở đạo hữu còn không nhớ tên ta, chuyện này khiến người ta quá thương tâm mà.”

Bên cạnh nàng, sắc mặt thanh niên tuấn lãng kia lập tức cứng ngắc.

Nam nhân mà Phong Yêu Nhiêu nhớ mãi không quên?!

Thanh niên nhìn về phía Sở Cuồng Nhân, ánh mắt lộ ra địch ý, sau đó lập tức thu liễm.

Nhưng Thương Tình Tuyết bên cạnh Sở Cuồng Nhân lại phát hiện chuyện này, có chút thương hại nhìn thoáng qua người thanh niên kia.

Haiz, hi vọng gia hỏa này thông minh một chút, đừng đi trêu chọc chưởng môn.

Nếu không, chỉ có thể tự cầu phúc.

“Khụ khụ, không ngờ lại gặp Phong đạo hữu ở đây, thật sự là duyên phận a.” Sở Cuồng Nhân ho hai tiếng, che giấu xấu hổ.

“Ta là Phong Yêu Nhiêu, hi vọng Sở đạo hữu sẽ không quên, đúng rồi, các ngươi cũng tới tham gia yến hội của Dương tiên tử sao?”

Phong Yêu Nhiêu nói.

“Đúng vậy, chỉ đáng tiếc, chúng ta không có thư mời.” Sở Cuồng Nhân bất đắc dĩ nói.

“Thì ra là thế, chỗ ta có một tấm, không bằng tặng cho Sở đạo hữu đi.” Phong Yêu Nhiêu lấy ra thư mời nói.

Bên cạnh, thanh niên tuấn lãng kia bỗng nhiên nói: “Yêu Nhiêu, không cần phiền phức như thế, ta và Dương đạo hữu là bằng hữu, hai vị bằng hữu này của ngươi đi vào với chúng ta là được”

“Nếu là người Lý Đạo Tử mang tới, vậy đương nhiên không có vấn đề.”

Nhân viên trong tửu lâu lập tức nịnh nọt cười nói.

Hiển nhiên, hắn ta biết người thanh niên này, đồng thời biết thân phận của đối phương không thấp.

Sở Cuồng Nhân vận chuyển Động Tất Chi Nhãn, nhìn thanh niên kia một chút.

“Lý Thường âm, Đạo Tử của Huyễn âm tông...”

“Thì ra là hắn.” Sở Cuồng Nhân lộ ra một vệt giật mình.

Lý Thường âm có danh khí rất lớn tại thành Thất Huyền, được vinh dự gọi là thiên tài vạn năm khó gặp của Huyễn âm tông.

Được Lý Thường âm trợ giúp, Sở Cuồng Nhân và Thương Tình Tuyết tiến vào Vân Hiên các.

...

“Dương tiên tử muốn lấy cầm kết bạn, đây chính là thịnh yến khó gặp.”

“Đúng vậy, thịnh hội bực này, ta không thể bỏ qua.”

“Hôm nay đến đây, ngoại trừ muốn nghe tiếng đàn của Dương tiên tử, cũng muốn nhìn thấy dung nhan của nàng.”

“Ha ha, không nói gạt ngươi, ta cũng có ý đó.”

Trong Vân Hiên các, ăn uống linh đình, rất nhiều tu sĩ vui vẻ nói tụ tập.

Mấy người Sở Cuồng Nhân vừa tiến vào, rất nhiều tu sĩ đều nhìn lại, nhưng trên mặt Sở Cuồng Nhân bao phủ linh quang, nhìn không rõ ràng, mọi người cũng không đặt chú ý lực trên người hắn, chỉ nhìn Lý Thường âm bên cạnh hắn mà thôi.

“Nha, Lý Đạo Tử tới.”

“Lý Đạo Tử, từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ?”

“Lý Đạo Tử có thể tới đây, càng khiến buổi thịnh yến này rực rỡ hơn, nào, xin mời ngồi.”

Tất cả mọi người vô cùng lấy lòng Lý Thường âm, có không ít người lộ ra ý nịnh bợ.

Một số nữ tử cầm sư nhìn khuôn mặt tuấn lãng của Lý Thường âm, trong mắt lộ ra dị sắc.

Ở một bên, Sở Cuồng Nhân đã trở thành vật làm nền.

Chuyện này khiến Sở Cuồng Nhân cảm thấy vô cùng mới lạ.

Trước kia hắn đi tới đâu cũng là tiêu điểm bị chú mục, bây giờ lại đột nhiên bị lạnh nhạt, khiến hắn cảm thấy là lạ.

Thậm chí hắn không nhịn được sinh ra cảm khái.

Thì ra cảm giác bị lạnh nhạt là như vậy sao.

Bên cạnh, Lý Thường âm vô cùng hưởng thụ với sự lấy lòng của mọi người, cười nhạt nói: “Nào, chư vị, ta giới thiệu với các ngươi một chút, đây là bằng hữu của ta Phong Yêu Nhiêu, Phong đạo hữu, hai vị bên cạnh này là... Đúng rồi, sao hai vị không tán linh quang đi, làm quen với mọi người.”

Lý Thường âm nói, mọi người đều nhìn về hai người Sở Cuồng Nhân.

Ở đây có nhiều người như vậy, hai người lại che che lấp lấp, không khỏi không tôn trọng người khác đi.

“Đúng là tại hạ sơ sót.”

Sở Cuồng Nhân cười nhạt một tiếng, sau đó tán linh quang trên mặt đi.