← Quay lại trang sách

Chương 521 Đế binh Xuân Lôi, Cầm Ma Họa Quỷ, đương đại cầm đạo không người

Trên bầu trời bỗng nhiên có một tia chớp hạ xuống, hóa thành một thanh cổ cầm toàn thân màu xanh thẳm, giống như thủy tinh đúc thành.

Trên đàn có bảy dây, lưu quang dật thải, vô cùng bất phàm.

“Thanh cổ cầm này tên là... Xuân Lôi!”

Đế binh, Xuân Lôi!

Lời nói của Kê gia chủ vừa rơi xuống, ánh mắt của tất cả cầm tu đều nhìn về phía cổ cầm, trong mắt mang theo cuồng nhiệt khó có thể ngăn chặn được.

“Đây chính là Đế binh, quả nhiên không tầm thường.”

“Nghe đồn này lúc thanh cổ cầm này hiện thế, mây đen che trời, tiếng sấm ba ngày không dứt, vì vậy mới có tên là Xuân Lôi sao?”

“Xuân Lôi, xuân sinh chi lôi, cuồn cuộn đại khí, có ý dựng dục vạn vật.”

Đám cầm tu nhìn chằm chằm Đế binh Xuân Lôi, hận không thể tiến lên vuốt ve một phen.

Nhưng ba đại hội trưởng Thất Huyền Cầm còn ở nơi đó, cho bọn họ mười lá gan, cũng tuyệt đối không dám lỗ mãng.

“Đế binh đã hiện, hiện tại chính là lúc chư vị triển lãm chính mình, được Đế binh công nhận, mời.”

Huyễn âm tông chủ từ tốn nói.

Ba đại hội trưởng đã sớm thử qua, căn bản không ai được Đế binh tán thành.

Thậm chí bởi vì quyền sở hữu kiện Đế binh này mà ra tay đánh nhau, cho nên mới cử hành trận vạn cầm yến này, để Đế binh Xuân Lôi tự mình chọn chủ.

“Nếu đã là Đế binh cầm đạo, vậy muốn để nó nhận chủ, nhất định phải có tu vi cầm đạo tương ứng mới được, ta tới trước đi.”

Một vị cầm sư mặc bạch y tiến tới một bước, lấy ra một thanh cổ cầm, mười ngón trêu chọc, nhanh chóng đàn tấu cầm âm, muốn nhờ vào đó được Đế binh tán thành.

Nhưng cho dù hắn ta đàn tấu thế nào, kiện Đế binh Xuân Lôi kia vẫn không nhúc nhích tí nào.

Cầm sư mặc bạch y không cam tâm từ bỏ, mười ngón không ngừng gảy, đến khi dây đàn cắt đứt tay cũng không phát giác, giống như điên cuồng.

Đế binh cầm đạo quá hiếm thấy, đối với tu sĩ chuyên tu cầm đạo mà nói, nó là vô thượng chí bảo.

Bây giờ, món chí bảo này ngay ở trước mặt têm cầm sư mặc bạch y, làm sao hắn ta có thể cam tâm từ bỏ được?

“Chút tu vi cầm đạo này của ngươi căn bản không đủ.”

Lúc này, Kiếm Trường Phong đến từ Kiếm tộc từ tốn nói, đưa tay ra, một cỗ linh lực dồi dào bạo phát, đánh bay tên cầm sư mặc bạch y kia ra ngoài.

Tên cầm sư mặc bạch y ngã trên mặt đất, vừa định đứng dậy phản kháng, một cỗ kiếm ý lạnh thấu xương khóa chặt người hắn, như một chậu nước lạnh từ đầu dội xuống, khiến hắn ta thanh tỉnh lại, nhìn thiên kiêu Kiếm Trường Phong của Kiếm tộc, không dám lỗ mãng.

Hắn ta nhìn thoáng qua Xuân Lôi, trong lòng biết thanh Đế binh này căn bản không có duyên với mình.

Kiếm Trường Phong không tiếp tục để ý tên cầm sư mặc bạch y này nữa, nhìn Xuân Lôi trước mặt, thản nhiên nói: “Kiện Đế binh này, tất nhiên là chuẩn bị cho ta.”

Sau đó, hắn ta lấy cổ cầm màu đen trên lưng xuống, đặt nằm ngang trên đầu gối, bắt đầu đánh đàn.

Hắn ta vinh dự được gọi là Cầm Kiếm song tuyệt, cầm âm của hắn ta giống như kiếm đạo vậy, tràn đầy khí tức lạnh thấu xương.

Cầm âm cao chót vót, vang lên tiếng kim loại.

Giống như có thiên quân vạn mã va chạm trước mặt mọi người.

“Cầm âm hay! Ký nghệ tốt!”

Có đàn sư hai mắt tỏa sáng, không khỏi tán thưởng một tiếng.

Mọi người nhìn về phía Đế binh Xuân Lôi, chỉ thấy Đế binh khẽ run lên, nhưng sau đó không có bất luận động tĩnh nào nữa.

Kiếm Trường Phong cau mày, không ngờ bản thân không được Đế binh tán thành.

“Không hổ là Đế binh, nhưng hôm nay ta nhất định phải chiếm được ngươi!”

Kiếm Trường Phong hừ lạnh một tiếng, sau đó mười ngón trêu chọc, đạo vận cầm âm lại lần nữa tăng lên một cấp bậc.

“Xuất thủ một lượt đi.”

“Lần lượt từng người không biết đến bao giờ.”

“Muốn để Đế binh tán thành, đều dựa vào bản lĩnh của mình đi!”

Có rất nhiều cầm tu không nhẫn lại được, một đám lấy cổ cầm ra, đàn tấu.

Đám thiên kiêu như Lý Thường âm, Dương Hi Vân, Kê Tiểu Yêu cũng không ngoại lệ.

Trong lúc nhất thời, toàn bộ quảng trường có vô số cầm âm vang vọng, đủ loại đạo vận tràn ngập trên không.

Vạn dây cung cùng múa, vạn cầm cùng vang.

Tất cả cầm tu đều đang trình diễn đạo vận cầm âm của mình, muốn dẫn động Đế binh.

Mà trong đó, có mấy cỗ cầm âm rõ ràng nhất.

Ngoại trừ cầm âm của Kiếm Trường Phong.

Đám thiên như Lý Thường âm của thành Thất Huyền càng thêm xuất chúng.

Trong đó, cầm âm của Lý Thường âm có vẻ mê huyễn, giống như mây trên trời hư vô mờ mịt, cao xa phiếu miểu.

Dương Hi Vân của Hi âm môn cũng vô cùng bất phàm, so với từ khúc tình ý kéo dài mấy ngày trước tại Vân Hiên các, thủ khúc hôm nay nàng đàn tấu giống như núi cao nước chảy, hào hùng khí thế, ý cảnh sâu xa, kéo dài không dứt, giống như một bức sơn thủy, chầm chậm triển khai.

Một bên khác, Kê Tiểu Yêu dáng người nhỏ nhắn xinh xắn cầm một thanh cổ cầm, đàn tấu cầm âm rất có lực, mỗi đạo cầm âm như đã dùng tất cả lực lượng của nàng, bắn ra một cỗ hạo nhiên chi ý, chính là danh khúc truyền thừa của Kê gia, Hạo Nhiên ca.

Cầm âm của đa số cầm tu đều bị cầm âm của mấy vị thiên kiêu này đè ép.

Thậm chí có cầm tu bị rối loạn tiết tấu, hoàn toàn không biết làm sao.

Nhưng cho dù tất cả cầm tu cố gắng như thế nào đều không được Đế binh Xuân Lôi cộng minh, đừng nói đến chuyện khiến nó nhận chủ.

“Đáng giận, muốn Đế binh tán thành, quả nhiên không phải chuyện đơn giản.”

“Chúng ta đã xuất toàn lực, trình diễn cầm khúc bản thân đắc ý nhất, nhưng vẫn không có chút tác dụng nào sao?”

Mọi người ở đây dùng hết toàn lực, muốn được Đế binh công nhận.

Trên tầng mây, đột nhiên truyền đến một tiếng cười to.

“Ha ha...”

Tiếng cười kia vô cùng chói tai, càng ẩn chứa một cỗ linh lực vô cùng hùng hậu, vang vọng khắp nơi.

Toàn bộ cầm âm trên quảng trường đều bị tiếng cười kia ép xuống!

“Cầm đạo đương đại không có ai a, một người được Đế binh công nhận cũng không có.”

Chỉ thấy trong tầng mây, có hai người đạp không mà đến.

Đây là hai lão giả.

Một người cõng cổ cầm, một người cõng bút vẽ to lớn, toàn thân lộ ra một cỗ uy áp Chuẩn Đế vô cùng cường thế.

Nhìn thấy hai người này, sắc mặt ba vị hội trưởng lập tức thay đổi.

“Là bọn họ, Cầm Ma Họa Quỷ!”

“Tại sao hai người này lại đến đây?”

Trên Đế lộ, Cầm Ma Họa Quỷ tuyệt đối là một cái tên truyền kỳ.

Hai người này, một người nhập cầm đạo, một người nhập họa đạo, tu vi siêu phàm thoát tục, trong cảnh giới Chuẩn Đế cũng là tồn tại đỉnh phong.

Nhưng danh khí của hai người này trên Đế lộ cũng không tốt.

Cầm Ma thích thu thập danh cầm, phàm là danh cầm bị ông ta coi trọng, nhất định phải bắt tới tay, dù là danh cầm có chủ cũng như vậy.

Họa Quỷ cũng không kém, nhưng có một chút khác biệt chính là, ông ta thu thập danh họa trong thiên hạ, là dùng để mô phỏng, sau khi vẽ xong sẽ hủy bản gốc đi, sau đó cố ý lưu truyền bức họa của mình ra, bởi vì kỹ năng vẽ cao siêu, có rất ít người có thể phân biệt thật giả.

Ông ta ưa thích cảm giác trêu đùa họa sư trong thiên hạ.

Một khi có người khám phá ra, ông ta sẽ tìm tới cửa, giết chết người này.

Cho nên, cho dù có người nhìn ra người vẽ là Họa Quỷ cũng không dám nói.

Chính vì vậy, Cầm Ma Họa Quỷ có danh khí không tốt trên Đế lộ, thậm chí có thể nói là bừa bộn.

Nhưng bởi vì thực lực của hai người này cao cường, từ xưa tới nay chưa từng có ai có thể bắt bọn họ thế nào.

Sau đó, hai người này giống như thoái ẩn, đã hơn ngàn năm không hiện thế.

Nhưng lần này Đế binh Xuân Lôi hiện thế, đã đưa đến cả hai người này.

“Cầm đạo đương đại không có ai a, không ai có thể khiến Đế binh nhận chủ, đã như vậy, ta từ chối thì bất kính rồi.”

Người nói chuyện chính là Cầm Ma.

Tóc đen bay múa, ông ta lấy ra một thanh cổ cầm toàn thân đen nhánh, phía trên lộ ra âm u chi ý.

Đó là một thanh cổ cầm trân quý mà Cầm Ma cất giữ, âm Ma Cầm.