Chương 520 Mộ Dung Hiên kinh lịch, vạn cầm yến bắt đầu
Sở Cuồng Nhân lên tiếng, tên cầm tu mặc bạch y kia lập tức á khẩu.
Lý Thường âm nhìn về phía Sở Cuồng Nhân, thản nhiên nói: “Sở đạo hữu nói không khỏi quá mức rồi, chúng ta chỉ muốn nghe cầm nghệ của Mộ Dung đạo hữu mà thôi.”
“Ha, vậy hắn không biết, cũng nhất định phải phối hợp với các ngươi đi lên biểu diễn sao?”
“Chúng ta lấy cầm kết bạn, nếu không biết, vậy tới nơi này làm gì?” Cầm sư mặc bạch y nói.
“Ăn cơm ngủ, ngươi quản chúng ta làm cái gì, Dương tiên tử làm chủ nhà còn không nói gì, đâu đến lượt ngươi nói chuyện.”
Sở Cuồng Nhân liếc tên cầm sư mặc bạch y một cái.
Trong nháy mắt đó, tên cầm sư mặc bạch y này có cảm giác như bị một đầu Thái Cổ Hung Thú theo dõi, trong lòng đột nhiên xuất hiện một cỗ lạnh thấu xương.
“Được rồi, mấy vị này đều là bằng hữu của ta, xin chư vị nể mặt, việc này bỏ qua đi.”
Dương Hi Vân lên tiếng nói.
Mọi người không nói cái gì nữa, việc này coi như bỏ qua.
Rất nhanh, cuộc yến hội này đã kết thúc.
Hôm nay Sở Cuồng Nhân tới đây, có thể nói là thất vọng.
Ở đây có nhiều cầm tu như vậy, ngoại trừ Dương Hi Vân, Lý Thường âm, tất cả những người còn lại đều là dạng hời hợt.
Ngay cả hai người Dương Hi Vân cũng tuyệt đối không so được với hắn.
Nhưng khiến có chút vui mừng chính là tìm thấy Mộ Dung Hiên, mấy người tụ tập trong một gian nhã các, nói chuyện xảy ra gần đây.
“Mau nói, rốt cuộc làm sao tiểu tư ngươi và Dương Hi Vân lại quen biết nhau.” Hai mặt Sở Cuồng Nhân tỏa ánh sáng, lòng bát quái đang thiêu đốt hừng hực.
Mộ Dung Hiên nghe vậy, sắc mặt đỏ lên, “Chưởng môn, ta và Dương tiên tử là thuần khiết.”
“Thuần khiết? Hai người các ngươi mắt đi mày lại trước công chúng, ngươi nói với ta các ngươi là thuần khiết, ai mà tin.”
“Khụ khụ, rõ ràng như vậy sao?”
“Móa nó, ngươi còn không biết xấu hổ nói, hai người các ngươi chỉ thiếu không viết mấy chữ đang nói chuyện yêu đương lên mặt thôi, còn chưa đủ rõ ràng sao?”
“Thật ra chuyện là như thế này...”
Sở Cuồng Nhân và Thương Tình Tuyết say sưa ngon lành nghe.
Thì ra lúc trước Mộ Dung Hiên tiến vào đế lộ, bị năng lượng không gian truyền đến một rừng rậm.
Bên trong vùng rừng rậm kia có rất nhiều Yêu thú, Mộ Dung Hiên đi vài ngày trong đó cũng không ra được, sau đó gặp trùng hợp gặp Dương Hi Vân đi rèn luyện, lúc nàng bị Yêu thú vây công xuất thủ cứu giúp, sau đó hai bên cùng ở trong rừng rậm một thời gian...
Trong thời gian đó hai người đều sinh ra tình cảm với đối phương, bởi vì Mộ Dung Hiên mới đến, liền đi theo Dương Hi Vân về Hi âm môn.
Đến hôm nay, lại gặp gỡ hai người Sở Cuồng Nhân ở đây.
Sau khi nghe xong, Sở Cuồng Nhân có chút thất vọng, “Chỉ như vậy??”
“Ách, vậy chưởng môn còn muốn thế nào nữa?” Mộ Dung Hiên bất đắc dĩ nói.
“Tiểu tử ngươi, vận đào hoa không tệ, gặp một nữ tử đơn thuần như vậy, kịch bản anh hùng cứu mỹ tầm thường như thế mà cũng bị ngươi làm cảm động.”
“Hi Vân một lòng nghiên cứu cầm đạo, đúng là khá đơn thuần.”
“Nha nha, vừa rồi còn gọi là Dương tiên tử, hiện tại đột nhiên đổi giọng gọi Hi Vân rồi.” Sở Cuồng Nhân chế nhạo nói.
Mộ Dung Hiên đỏ mặt.
Sở Cuồng Nhân cũng trêu ghẹo một lát.
Lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.
Dương Hi Vân đi đến, cười nhạt nói: “Mộ Dung đại ca, không bằng mời Sở chưởng môn và Thương đạo hữu cùng nhau ở lại Hi âm môn đi?”
Mộ Dung Hiên nhìn về phía Sở Cuồng Nhân.
“Đã như vậy, chúng ta cũng không khách khí.” Sở Cuồng Nhân cười nhạt một tiếng nói.
“Không sao.”
Dương Hi Vân mời mọc, hai người Sở Cuồng Nhân đã đến Hi âm môn.
Hi âm môn chủ tiếp đãi hai Sở Cuồng Nhân.
Hi âm môn chủ là một nữ tử trung niên, giữa lông mày và đuôi mắt đã có vết nhăn nhàn nhạt, có mấy phần thành thục.
Khi biết Sở Cuồng Nhân là chưởng môn của Mộ Dung Hiên, thái độ của nàng có chút lãnh đạm, chỉ sai người an bài hai gian phòng đơn cho bọn họ.
“Chưởng môn, mặc dù Hi âm môn không nói rõ, nhưng hình như nàng có chút ý kiến với chúng ta đó.” Thương Tình Tuyết nói.
“Không phải có ý kiến đối với chúng ta, mà là có ý kiến với Mộ Dung Hiên, ngươi ngẫm lại xem, đệ tử mình thật vất vả mới bồi dưỡng thành tài, thế mà lại bị một tên ngoại nhân cướp nhất, ngươi sẽ có vẻ mặt ôn hòa được sao?” Sở Cuồng Nhân cười nhạt nói.
“Chỉ như vậy phải không?”
“Hi vọng chỉ là như vậy, nếu không, chuyện của Mộ Dung Hiên rất không dễ làm.”
Thời gian trôi qua, rất nhanh đã đến vạn cầm yến.
Vạn cầm yến được cử hành trên một quảng trường khổng lồ trong thành Thất Huyền.
Hôm nay, trên quảng trường người đông tấp nập, vô số cầm tu đều vô cùng trông mong.
Tất cả mọi người đang chờ Đế binh hiện thế.
Những người này, phần lớn là cầm tu.
Mấy tên thiên kiêu kiệt xuất Lý Thường âm, Dương Hi Vân, Kê Tiểu Yêu trong thành Thất Huyền cũng ở trong đó.
Lúc này, cách đó không xa có ba bóng dáng bay lượn mà đến, rơi vàô trong sân rộng.
“Là ba vị hội trưởng của Thất Huyền Cầm.”
“Hi âm môn chủ, Huyễn âm tông chủ và Kê gia chủ, ba người này không chỉ là Thái Sơn Bắc Đẩu trong thành Thất Huyền, còn là cao thủ tuyệt đỉnh tiếng tăm lừng lẫy trên Đế lộ nữa, lần vạn cầm yến này, chỉ có ba người này mới có tư cách chủ trì.”
“Dù sao cũng là Đế binh chọn chủ, đương nhiên phải chọn mấy người có phân lượng có tài rồi.”
Hiện trường, một đám cầm tu thấp giọng nghị luận.
Ánh mắt của ba vị hội trưởng cũng đảo qua mọi người ở đây.
Bọn họ muốn nhìn xem ở đây có vị cao thủ cầm âm nào đáng chú ý khong.
“Bắc Hải Cầm Thánh cũng tới.”
“Không chỉ hắn, ngay cả Lưu Ly đạo nhân ẩn cư tại Thiên Lưu Ly sơn nhiều năm cũng tới.”
Ba vị hội trưởng đảo mắt nhìn qua đám người, đám cầm sư có mặt mũi trong trí nhớ bọn họ đều đến đông đủ.
Lúc này, một đạo kiếm quang bỗng nhiên từ trên trời giáng xuống.
Sau kiếm quang, một đạo kiếm khí như cơn lốc đảo qua, chỉ thấy có một nam tử thanh niên tiêu sái tuấn lãng chậm rãi đạp không mà đến.
Nam tử này đi đến trước mặt kiếm quang, rút trường kiếm ra, mà sau lưng hắn ta, có một thanh cổ cầm màu đen.
“Ăn mặc như vậy, chính là thiên kiêu Cầm Kiếm song tuyệt của Kiếm tộc, Kiếm Trường Phong.”
“Không ngờ trận vạn cầm yến lần này lại có người của Kiếm tộc đến tham gia náo nhiệt.”
“Đoán chừng các tu sĩ hiểu về cầm đạo đã đến không sai biệt lắm.”
Kiếm Trường Phong, là thiên kiêu đỉnh phong trong một đời trẻ tuổi trên Đế lộ, gần với thiên kiêu cấm kỵ.
Nghe nói thực lực của người này rất cao, thậm chí từng giao thủ với Chuẩn Đế mà không rơi xuống hạ phong.
Sau khi Kiếm Trường Phong xuất hiện, lần lượt có thiên kiêu am hiểu cầm đạo hiện thân.
Địa vị của mỗi người đều rất lớn, nhìn những người này, cầm tu bình thường lập tức cảm thấy rất áp lực.
Dựa vào năng lực của bọn họ mà muốn lấy được Đế binh trong tay những người này, không khác nào nói chuyện viển vông.
“Được rồi, vốn không ôm hi vọng gì, coi như đến xem chút việc đời đi.”
Một số tu sĩ cầm đạo tự an ủi chính mình.
Mà Kê gia chủ trong ba đại hội trưởng thấy mọi người đã đến không sai biệt lắm, vuốt chòm râu một cái, sau đó đạm mạc quát lên, “Cung nghênh Đế binh!!”
Sau đó, chỉ thấy trên bầu trời có lượng lớn mây đen tụ đến.
Trong mây đen, có lôi đình màu xanh thẳm đang điên cuồng lóe lên, lộ ra một cỗ uy áp vô cùng mãnh liệt.
Ngay sau đó, chỉ thấy một tia sét đánh ầm vang rơi xuống!
Đợi lôi quang tán đi, thu vào tầm mắt mọi người là một thanh cổ cầm toàn thân xanh thẳm, xinh đẹp giống như dùng thủy tinh chế tạo ra!
Thanh cổ cầm này, chính là Đế binh mà đông đảo cầm tu tha thiết ước mơ!
“Thanh cổ cầm này tên là... Xuân Lôi!!”