← Quay lại trang sách

Chương 531 Ta không thiếu Linh Nguyên, Mị Kiếm Vệ thà chết chứ không chịu khuất phục

Thành Thất Huyền.

Sở Cuồng Nhân từ Diệp thành trở lại khách sạn, đập vào mắt là một vùng phế tích.

Còn hai người Mộ Dung Hiên và Thương Tình Tuyết đã không biết tung tích.

Sở Cuồng Nhân vừa muốn liên lạc với hai người này, ông chủ khách sạn đã trực tiếp vọt lên, yêu cầu hắn bồi thường.

“Ta mặc kệ, khách sạn của ta đã mở mấy trăm năm, được đánh giá là nơi buôn bán tốt trong thành Thất Huyền, hiện tại bị người của ngươi hủy đi, không bồi thường mười mấy cân Linh Nguyên thì đừng hòng chạy.”

Ông chủ khách sạn bắt được Sở Cuồng Nhân.không cho hắn rời đi.

Cách đó không xa, Dương Hi Vân vì lo lắng cho an nguy của Mộ Dung Hiên đi tới, “Bọn họ phá hỏng đồ, cứ tính cho ta.”

“Hi Vân, đừng can thiệp vào, đây không phải chuyện của chúng ta.”

Bên cạnh, Hi âm môn chủ thản nhiên nói, nhìn Sở Cuồng Nhân, trong mắt lộ ra ý cười trên nỗi đau của người khác.

Xem các ngươi ra vẻ thanh cao, bây giờ nhìn ngươi làm sao đi.

“Sư tôn, Mộ Dung đại ca có ân với ta.”

Dương Hi Vân nhướng mày, trong lòng có chút thất vọng với Hi âm môn chủ

“Có ân thì thế nào, Hi âm môn chúng ta đã chiêu đãi hắn thời gian không ngắn, còn cho hắn Linh Nguyên, đáng tiếc chính hắn không cần, đương nhiên, nếu bây giờ Sở đạo hữu muốn lấy lại, cũng không phải không thể.” Hi âm môn chủ nhìn Sở Cuồng Nhân, đùa cợt nói.

“Không cần, chút Linh Nguyên này ta vẫn cho được.”

Sở Cuồng Nhân tiện tay ném ra một cái Càn Khôn giới, bên trong chứa chừng trăm cân Linh Nguyên.

Đối với Sở Cuồng Nhân, chuyện này chỉ là chín trâu mất sợi lông mà thôi.

Ông chủ khách sạn cầm Càn Khôn giới, nhìn thoáng qua, hớn hở ra mặt, “Vậy hôm nay cứ tính như vậy, Sở chưởng môn, tạm biệt.”

Ông chủ khách sạn cầm Linh Nguyên hấp tấp rời đi.

Có đám Linh Nguyên này, ông ta hoàn toàn có thể xây được mấy gian khách sạn như vậy.

Bên cạnh, Hi âm môn chủ thấy Sở Cuồng Nhân tiện tay xuất ra gần trăm cân Linh Nguyên, sắc mặt có chút khó coi.

Nhưng Sở Cuồng Nhân không để ý đến nàng, trực tiếp liên hệ với hai người Mộ Dung Hiên, biết bây giờ hai người đang ở trên một ngọn núi trong thành Thất Huyền.

Hắn lập tức đi đến chỗ hai người Mộ Dung Hiên.

Trừ bọn họ, còn có Mị Kiếm Vệ.

Lúc này Mị Kiếm Vệ nằm trên mặt đất, ngực bị kiếm khí đánh xuyên, kiếm khí sắc bén quấn quanh miệng vết thương, phong tỏa linh lực của nàng.

Khuôn mặt mềm mại đáng yêu trắng bệch, dáng vẻ yếu đuối bất lực khiến người ta sinh ra lòng thương tiếc.

Nhưng Sở Cuồng Nhân nhìn đối phương, vẻ mặt bình tĩnh, Động Tất Chi Nhãn vận chuyển.

“Mị Kiếm Vệ, một thành viên của Ám Ảnh Kiếm Vệ Kiếm tộc, Đọa Lạc Hắc Ám chi thể, am hiểu Hắc Ám chi đạo...”

Đọa Lạc Hắc Ám chi thể, là một trong ba ngàn đạo thể, hơn nữa còn là một loại Vô Thượng Đạo Thể, có thể sánh vai với Thần Thánh Quang Minh của Lam Vũ.

Đạo Thể như vậy, cho dù đặt trong Kiếm tộc cũng là thiên kiêu đỉnh phong.

“Thiên kiêu như vậy lại trở thành thành viên của Ám Ảnh Kiếm Vệ, thật khiến người ta bất ngờ.” Sở Cuồng Nhân kinh ngạc nói.

“Hừ, vì Đạo Tử đại nhân, dù ở trong hắc ám vô biên thì thế nào?”

Mị Kiếm Vệ hừ lạnh một tiếng nói.

“Ha, Đạo Tử đại nhân, ý ngươi là Đạo Tử Kiếm tộc, đúng không?”

“Đã rơi vào tay ngươi, vậy ngươi giết ta đi, đừng nghĩ lấy được chút tin tức nào của Kiếm tộc và Đạo Tử.”

Dáng vẻ Mị Kiếm Vệ giống như sống chết không theo.

“Giết ngươi, khó tránh có chút đáng tiếc, nói thế nào Đọa Lạc Hắc Ám chi thể cũng là một Vô Thượng Đạo Thể đó.”

“Vậy rốt cuộc ngươi muốn thế nào?”

“Rất nhanh, ngươi sẽ biết.”

Khóe miệng Sở Cuồng Nhân cong lên, lộ ra một vệt băng lãnh.

Kiếm chỉ ngưng tụ, một đạo quang mang từ đầu ngón tay hắn bắn ra, đâm vào đại não của Mị Kiếm Vệ không hề có sức chống cự.

Chính là Ngự Hồn Nô Ấn!

Mị Kiếm Vệ phát hiện dị trạng, điên cuồng chống cự nô ấn xâm nhập.

Nhưng thực lực của nàng kém xa Sở Cuồng Nhân, cộng thêm thân thể trọng thương, tất cả chống cự cũng chỉ là uổng công.

Một lát sau, Ngự Hồn Nô Ấn đã khắc sâu trong linh hồn nàng.

“Khốn khiếp!! Ngươi vọng tưởng nô dịch ta!!”

Trên mặt Mị Kiếm Vệ tràn đầy sát ý nhìn Sở Cuồng Nhân.

“Có phải vọng tưởng hay không, rất nhanh sẽ biết.”

Sở Cuồng Nhân thản nhiên nói, trong lòng khẽ động, xua tán kiếm khí trên người Mị Kiếm Vệ đi, khiến linh lực nàng khôi phục.

Mị Kiếm Vệ thấy thế, linh lực vận chuyển, dùng thân thể bị trọng thương phát động công kích về phía Sở Cuồng Nhân.

Hai người Thương Tình Tuyết và Mộ Dung Hiên thấy thế, cười một tiếng.

Thời kì toàn thịnh, ngay cả một bộ phân thân linh niệm của Sở Cuồng Nhân nàng còn không đánh lại, bây giờ thân thể bị trọng thương, còn muốn đối kháng với bản tôn?!

Nhưng Sở Cuồng Nhân lại không có ý định động thủ.

Ngay khi kiếm của Mị Kiếm Vệ cách Sở Cuồng Nhân càng ngày càng gần, trong đầu nàng lại đột nhiên truyền đến một trận đau đớn kịch liệt.

Đó là thống khổ bắt nguồn từ linh hồn!

Là trừng phạt khi nàng làm trái nô ấn!

Đau đớn kịch liệt từ trong linh hồn khiến thân thể Mị Kiếm Vệ run rẩy, không nhịn được ngã trên mặt đất, kiếm trong tay cũng không cầm được rơi xuống.

“Ta không giết được ngươi, nhưng ngươi cũng đừng hòng dùng ta đối phó với Đạo Tử đại nhân!!”

Tính tình của Mị Kiếm Vệ không yếu đuối giống như vẻ ngoài, mà vô cùng cương liệt.

Thấy mình không giết Sở Cuồng Nhân được, vì phòng ngừa bản thân sẽ tạo thành tổn thương với Kiếm tộc và Kiếm Đạo Tử, nàng chịu đựng đau đớn kịch liệt, cầm kiếm kề lên cổ mình, kiếm phong vạch phá cái cổ bóng loáng, lượng lớn huyết dịch bắn ra.

Sở Cuồng Nhân nhìn Mị Kiếm Vệ tự sát, hơi kinh ngạc, “Nha, ngươi đúng là trung thành với Kiếm tộc, Kiếm Đạo Tử đó.”

Hắn đưa tay thôi động Xuân Phong Hóa Vũ Thuật.

Sinh cơ bốn phía hội tụ, không ngừng tràn vào thân thể Mị Kiếm Vệ.

Được môn Đế thuật có công dụng khôi phục cường đại này giúp đỡ, vết thương trên cổ Mị Kiếm Vệ nhanh chóng phục hồi như cũ.

Rất nhanh, Mị Kiếm Vệ đã khôi phục như lúc ban đầu.

Nàng sờ lên cổ, một vết sẹo cũng không có, nếu không phải bốn phía vẫn còn vết máu bắn ra, nàng đã cho rằng chuyện vừa rồi chỉ là một giấc mơ.

Sở Cuồng Nhân, cứu nàng.

Nhưng nàng không cho rằng đối phương có lòng tốt.

Trong lòng nàng bỗng nhiên tuôn ra một cỗ bi ai.

Không ngờ trước mặt Sở Cuồng Nhân, đến chết nàng cũng không làm được.

“Rốt cuộc ngươi muốn lợi dụng ta làm gì Kiếm tộc?” Mị Kiếm Vệ lạnh giọng hỏi.

“Cái này không vội.”

Linh niệm của Sở Cuồng Nhân khẽ động, bốn phía có một đạo phù văn ngưng tụ, hóa thành một cái vòng cổ khóa trên cổ Mị Kiếm Vệ.

Trong nháy mắt, Mị Kiếm Vệ chỉ cảm thấy linh lực trên người mình đã bị khóa trong Linh khư!

“Tình Tuyết, giao cho ngươi quản nàng, tạm thời dẫn nàng theo, đừng để nàng chạy.” Sở Cuồng Nhân từ tốn nói.

“Vâng.” Thương Tình Tuyết gật đầu.

Bên cạnh, Mộ Dung Hiên có chút không hiểu, “Chưởng môn, nàng quá cương liệt, thà chết chứ không chịu khuất phục, chỉ sợ rất khó hàng phục.”

“A, qua một thời gian nữa là biết.”

Sở Cuồng Nhân khẽ cười một tiếng, lực lượng chân chính của Ngự Hồn Nô Ấn còn chưa hoàn toàn hiển lộ ra.

Mộ Dung Hiên nghe vậy, cũng không hỏi thêm nữa.

Ba người dẫn theo Mị Kiếm Vệ tiếp tục đi về phía cuối cùng trên Đế lộ.

Nhưng dọc đường đi đều không gặp được cơ duyên quá lớn.

Dù sao, Đế lộ vô cùng lớn, mặc dù không ít cơ duyên đã bắt đầu hiện thế, nhưng muốn gặp gỡ vẫn cần vận khí nhất định.

Hơn nữa rất nhiều cơ duyên đã bị các thế lực lớn chiến lấy, tu sĩ bình thường muốn kiếm một chén canh cũng không có khả năng.