Chương 532 Nô ấn bá đạo, Mị Kiếm Vệ thần phục
“Mị Kiếm Vệ, ngươi có biết gần đây sẽ có cơ duyên nào xuất thế không?”
Sở Cuồng Nhân nhàn nhạt hỏi Mị Kiếm Vệ cách đó không xa.
Mộ Dung Hiên và Thương Tình Tuyết nghe vậy sững sờ, nhìn về phía Sở Cuồng Nhân, trong mắt lộ ra vẻ cổ quái.
Hỏi như vậy?
Mị Kiếm Vệ sẽ nói?
Đoán chừng đối phương hận không thể ngàn đao bầm thây bọn họ đi, sao có thể nói tình báo quan trọng như vậy cho bọn họ biết chứ.
Quả nhiên, chỉ thấy Mị Kiếm Vệ hừ lạnh một tiếng, “Ngươi cho rằng, ta sẽ nói chuyện của Vạn Kỳ Động Thiên cho ngươi sao?”
Mộ Dung Hiên và Thương Tình Tuyết liếc nhau, đều nhìn thấy vẻ ngạc nhiên trong mắt nhau.
Trên mặt Mị Kiếm Vệ tràn đầy hoảng hốt.
Nàng mới nói cái gì??
Sao nàng lại nói với Sở Cuồng Nhân chuyện Vạn Kỳ Động Thiên chứ, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?!
“Ha, Vạn Kỳ Động Thiên, đây là cơ duyên gì?” Sở Cuồng Nhân lại hỏi.
“Không có khả năng, ta tuyệt đối sẽ không nói cho ngươi biết bất cứ chuyện gì liên quan đến Vạn Kỳ Động Thiên, muốn hỏi, tự ngươi đến Thiên Huyền đạo châu là biết.”
Mị Kiếm Vệ lớn tiếng nói.
“Ha, Vạn Kỳ Động Thiên ở Thiên Huyền đạo châu à.” Sở Cuồng Nhân cười nhạt một tiếng.
Vẻ mặt Mị Kiếm Vệ dần trở nên hoảng sợ.
Chuyện gì xảy ra?
Vì sao nàng lại không khống chế được lộ ra tình báo với Sở Cuồng Nhân?!
“Rốt cuộc ngươi đã làm gì ta?”
Mị Kiếm Vệ lớn tiếng chất vấn, “Nô ấn kia còn có tác dụng gì nữa?!”
“Đi thôi, chúng ta đến Thiên Huyền đạo châu.”
Sở Cuồng Nhân không giải thích với nàng, đứng dậy dẫn Mộ Dung Hiên, Thương Tình Tuyết đi về phía Thiên Huyền đạo châu.
Mà trên đường, mấy người đi qua một con sông lớn.
Mị Kiếm Vệ nhìn sông lớn kia, nhìn quần áo dính đầy máu trên người mình, lập tức cảm thấy toàn thân ngứa ngáy.
Sở Cuồng Nhân liếc nàng một cái, thản nhiên nói: “Tình Tuyết, dẫn nàng đi rửa mặt, thay quần áo khác.”
Bên cạnh, Mị Kiếm Vệ nghe vậy có chút nghi ngờ.
Gia hỏa này có lòng tốt như vậy?
“Dáng vẻ như quỷ vậy, không biết còn cho rằng chúng ta dẫn theo ăn mày, rất mất mặt.”
Sở Cuồng Nhân nói ra, Mị Kiếm Vệ nghiến răng nghiến lợi.
Tên đáng chết này…
Nhưng vừa sinh ra suy nghĩ này, linh hồn của nàng lập tức chịu đau đớn.
Đáng giận, đáng giận!
Nàng không thể có suy nghĩ bất kính với Sở Cuồng Nhân?!
Bị nô ấn uy hiếp dưới, Mị Kiếm Vệ vội vàng ép suy nghĩ bất kính với Sở Cuồng Nhân xuống.
Một lát sau.
Thương Tình Tuyết dẫn theo Mị Kiếm Vệ đã rửa mặt xong trở về.
Lúc này đối phương đã đổi một bộ quần áo màu đen, tóc dài đến eo, da thịt trắng như tuyết, đôi mắt ngập nước mang theo ý mềm mại đáng yêu.
Không thể không nói, Mị Kiếm Vệ đúng là một vưu vật.
Một vưu vật có hấp dẫn trí mạng với nam nhân.
Sở Cuồng Nhân nhìn thoáng qua nàng, thản nhiên nói: “Dáng vẻ như vậy miễn cưỡng mới lọt vào mắt, không đến mức quá mất mặt.”
Khóe miệng Mị Kiếm Vệ co giật, cưỡng ép đè xuống suy nghĩ muốn chém Sở Cuồng Nhân.
Mấy người tiếp tục đi về phía Thiên Huyền đạo châu.
Mấy ngày nay, Thương Tình Tuyết, Mộ Dung Hiên ngạc nhiên phát hiện, Mị Kiếm Vệ đang dần thay đổi thái độ với Sở Cuồng Nhân.
Lúc đầu là thống hận, sau đó là e ngại, đến bây giờ, trong lúc giơ tay nhấc chân đều lộ ra một tia kính sợ với Sở Cuồng Nhân.
Mấy ngày ngắn ngủi, thái độ của Mị Kiếm Vệ đối với Sở Cuồng Nhân giống như đã biến thành người khác.
Chuyện này khiến hai người Mộ Dung Hiên và Thương Tình Tuyết cảm thấy khiếp sợ không gì sánh nổi.
“Thủ đoạn của chưởng môn quá lợi hại, mới mấy ngày thôi, Mị Kiếm Vệ đã bị hắn thu phục rồi, cũng không thấy hắn làm cái gì khác a.”
“Đúng vậy, hơn nữa chưởng môn còn thường xuyên chế nhạo nàng, chẳng lẽ Mị Kiếm Vệ thích như vậy?”
“Không phải như vậy chứ…”
Mộ Dung Hiên, Thương Tình Tuyết trăm mối nghi ngờ mà không có cách giải.
Bọn họ hỏi Cuồng Nhân, đối phương cũng chỉ cười không nói.
Lúc bọn họ sắp đến Thiên Huyền đạo châu.
Mị Kiếm Vệ đi đến trước mặt Sở Cuồng Nhân, vẻ mặt có chút phức tạp.
Những ngày này, nàng cũng phát hiện thay đổi của mình, nhưng nàng hoàn toàn không có cách nào khống chế loại thay đổi này.
Đối với cảm giác này, lúc đầu nàng vô cùng hoảng sợ.
Nhưng thời gian dần trôi qua, nàng hoàn toàn chết lặng, bây giờ đã khuất phục sự thay đổi này.
“Lúc nào ngươi mới thả ta rời đi?” Mị Kiếm Vệ nhìn Sở Cuồng Nhân hỏi.
“Sắp rồi.”
Sở Cuồng Nhân ngẩng đầu nhìn ánh trăng nói: “Tối nay, ngươi có thể rời đi.”
Mị Kiếm Vệ sửng sốt một chút, không ngờ lại dễ dàng như vậy.
Nhưng sau khi nghe thấy tin tức mình sắp rời đi, trong lòng Mị Kiếm Vệ lại mơ hồ có chút… Không muốn?!
“Ngươi không sợ ta nói chuyện của ngươi cho Kiếm tộc sap?”
“Ngươi sẽ sao?” Sở Cuồng Nhân hỏi ngược lại.
Mị Kiếm Vệ nghe vậy, trầm mặc một hồi, lắc đầu, “Sẽ không.”
“Không là được.”
Sở Cuồng Nhân lấy một chiếc đèn lồng giống như dùng lưu ly điêu khắc ra, đó là Thanh Ly Thần Đăng ngày trước hắn lấy được ở Ô gia.
“Cầm chiếc đèn này, trở về phục mệnh.”
“Đây là… Thanh Ly Thần Đăng?!”
Mị Kiếm Vệ đến đây ám sát Sở Cuồng Nhân, tự nhiên biết Thanh Ly Thần Đăng.
Đồng dạng, nàng cũng biết chiếc đèn lồng này vô cùng quan trọng với Kiếm Đạo Tử, giống như liên quan đến một cọc cơ duyên.
“Nếu chiếc đèn lồng này rơi vào tay Kiếm Đạo Tử, chỉ sợ thực lực của hắn sẽ gia tăng rất lớn, vì sao chủ nhân phải làm như vậy?”
Mị Kiếm Vệ có chút không hiểu.
Mà lời nói vừa ra khỏi miệng, nàng mới hồi phục tinh thần, nàng vừa gọi Sở Cuồng Nhân là chủ nhân?!
Không chỉ như thế.
Nàng còn lo lắng cho an nguy của Sở Cuồng Nhân, thậm chí còn cho rằng chuyện này quan trọng hơn Kiếm Đạo Tử!
Chuyện như vậy, trước kia nàng sẽ không làm.
Trước kia, nàng luôn coi chuyện của Kiếm Đạo Tử còn quan trong hơn bất cứ chuyện gì.
Nhưng bây giờ, trong lòng nàng, địa vị của Sở Cuồng Nhân đã áp đảo Kiếm Đạo Tử.
Sở Cuồng Nhân nhìn nàng một cái, trong lòng âm thầm cảm khái, Ngự Hồn Nô Ấn này thật bá đạo.
“Một chiếc đèn lồng mà thôi, cho hắn thì thế nào, hơn nữa chiếc đèn này liên quan đến một cọc cơ duyên, để Kiếm Đạo Tử kia đi tìm thay ta đi.”
Sở Cuồng Nhân từ tốn nói.
Thanh Ly Thần Đăng là tàn khuyết, với hắn mà nói, tác dụng không lớn.
Mà trước đó Kiếm Đạo Tử ó phái người đến cướp đoạt Thần Đăng, đoán chừng trong tay hắn ta có phần bấc đèn đã mất kia.
Không chỉ như thế, Thần Đăng hoàn chỉnh còn liên quan đến một vị Kiếm Đế, cơ duyên như vậy, đương nhiên Sở Cuồng Nhân sẽ không tuỳ tiện bỏ qua.
Hiện tại Kiếm Đạo Tử không tìm đến hắn, vậy hắn sẽ đưa chiếc đèn này đi.
“Kiếm Đạo Tử, hi vọng ngươi đừng khiến ta thất vọng, mau chóng tìm tới cơ duyên kia.”
Sở Cuồng Nhân thầm nói.
Mị Kiếm Vệ tiếp nhận Thanh Ly Thần Đăng, đồng thời đưa ra một miếng ngọc giản, nói: “Trong này ghi lại tất cả tin tức ta biết về Kiếm tộc, ngoài ra, còn có một số tình báo liên quan đến Vạn Kỳ Động Thiên, hi vọng có thể trợ giúp chủ nhân.”
“Ừm, ta đã biết.”
Sở Cuồng Nhân nhận ngọc giản.
Mị Kiếm Vệ nhìn Sở Cuồng Nhân một cái, sau đó bóng người lóe lên, hóa thành một đạo hắc ảnh lập tức dung nhập vào trong bóng tối, biến mất không thấy gì nữa.
Đợi Mị Kiếm Vệ rời đi, Mộ Dung Hiên và Thương Tình Tuyết đi ra.
Bọn họ nhìn Sở Cuồng Nhân, trên mặt tràn đầy sùng bái.
“Móa ơi, chưởng môn, ngươi quá trâu bò, vừa rồi Mị Kiếm Vệ lại gọi ngươi là chủ nhân, thay đổi này cũng quá lớn rồi.”
“Ngươi cho rằng, thủ đoạn của chưởng môn nhà ngươi là giả sao?”
Sở Cuồng Nhân tùy ý cười nói.
Ngày thứ hai, ba người đã đi tới Thiên Huyền đạo châu, đồng thời cũng nghe ngóng chuyện về Vạn Kỳ Động Thiên, đối chứng với tình báo của Mị Kiếm Vệ cho hắn.