Chương 540 Thiên Băng Hàn Mãng, nữ tu kỳ quái, Sở Cuồng Nhân cứu tràng
Vạn Kỳ Động Thiên mở ra hấp dẫn không ít thiên kiêu trong đế lộ.
Thậm chí ngay cả đám thiên kiêu cấm kỵ rất út khi hiện thân cũng đến đây tranh đoạt cơ duyên, chỉ vì có thể gia tăng một phần hi vọng thành đế lúc đế vị xuất hiện.
Một nơi nào đó trong Vạn Kỳ Động Thiên.
“Rống!!”
Một đầu cự thú kinh khủng màu trắng, toàn thân lưu chuyển sát khí ngập trời gầm lên giận dữ, đang đuổi giết một nữ tu.
Nữ tu kia mặc quần áo màu trắng, tóc đen rủ xuống, da như mỡ đông, có loại cảm giác lãnh nhược băng sương, mặc dù lúc này đang bị dị thú truy sát, nhưng trên mặt nàng không hề sợ hãi, không phải đã tính trước, mà giống như nàng sinh ra đã không có bất cứ tình cảm nào.
“Không ngờ Thiên Băng Hàn Mãng lại có thực lực như vậy, là ta sơ suất.”
Nữ tu nhìn hung thú không ngừng đuổi giết mình phía sau, thầm nói.
Đầu hung thú này là một con cự mãng, thân dài hơn ngàn trượng, trên đầu mọc ra một cái sừng trong suốt sáng long lanh, một thân lân phiến trắng như tuyết bốc lên hàn khí lạnh lẽo.
Nơi đi qua, mặt đất đều bị đông cứng thành một tầng băng sương thật dày.
“Rống!”
Thiên Băng Hàn Mãng gào thét một tiếng, có lượng lớn hàn khí từ trong cổ của nó phun ra ngoài.
“Thiên Sương thuẫn!”
Nữ tu khẽ quát một tiếng, trên thân cũng phát ra lượng lớn hàn khí, ngưng tụ thành một khối thuẫn băng trước mặt nàng.
Nhưng sau khi hai bên tiếp xúc, thuẫn băng của nữ tu lại bị đông cứng, vỡ vụn!
Cùng là hàn khí ngưng tụ, nhưng hàn khí của Thiên Băng Hàn Mãng càng thêm khủng bố, có thể lấy lạnh đông lạnh!
Lượng lớn băng nước lan ra, nữ tu bị đẩy lui gần một trăm trượng, lấy nàng làm trung tâm, phạm vi gần nghìn dặm đều bị hàn khí bao phủ.
Trong nháy mắt, sơn hà thảo mộc, thiên địa vạn vật bị đông cứng!
Đập vào mắt một mảnh trắng bạc, giống như thế giới Hàn Băng.
Bên ngoài thân thể nữ tu cũng bao trùm một tầng sương tuyết, nhưng sau đó, nàng vận chuyển linh lực, đánh rơi sương tuyết trên người xuống.
“Thiên kiêu nhân tộc, thực lực của ngươi cực mạnh, có thể chèo chống trong tay ta lâu như vậy.”
Thiên Băng Hàn Mãng lạnh giọng nói.
Hắn ta là hung thú do Vạn Kỳ Động Thiên sinh ra, tu hành nhiều năm, đã sớm mở ra linh trí.
“Hàn Mãng, ta có thể bồi thường, việc này coi như bỏ qua, như thế nào?”
Nữ tu nhìn Thiên Băng Hàn Mãng nói.
“Hừ, ngấp nghé độc giác của ta, ngươi đáng chết, tuyệt không có khả năng hoà giải!”
“Xem ra, ta chỉ có thể liều chết.” Nữ tu từ tốn nói, trong mắt lộ ra một vệt kiên quyết.
“Đi chết đi!”
Thiên Băng Hàn Mãng há miệng phun ra lượng lớn hàn khí, giống như một con sông băng không ngừng tuôn trào.
Hàn khí mạnh, đã vượt qua Chuẩn Đế đỉnh phong.
Nữ tu thấy thế, trong tay xuất hiện một cỗ đạo vận vô cùng huyền diệu.
Cỗ đạo vận kia ngưng tụ thành một cái ấn tỷ màu trắng trong hư không, đánh về phía hàn khí.
“Thiên Phong ấn!!”
Ấn tỷ to lớn đánh vào hàn khí, hai cỗ lực lượng va chạm, Thiên Phong ấn dần bị đông cứng.
Nữ tu cũng bắt đầu xuất hiện tình huống không chống đỡ nổi.
Chỉ thấy nàng đưa tay lại lần nữa ngưng tụ linh lực trong cơ thể, hai mắt bao phủ một tầng băng lãnh, “Thái Thượng Vong Tình Chỉ!”
Một chỉ điểm ra, trong hư không xuất hiện một đạo chỉ kình to lớn.
Một chỉ kia lộ ra cỗ hàn ý như có thể đóng băng nhân tâm, đây không phải tự nhiên chi hàn, đó là nhân tâm chi hàn!!
Ầm vang một tiếng!
Hàn khí lại bị chỉ kình đánh nát, sau đó đập vào người Thiên Băng Hàn Mãng.
Trong tiếng ầm vang, lượng lớn lân tuyết trắng như tuyết bị phá nát, máu phun ra ngoài, dường như đã nhuộm đỏ đầu của Thiên Băng Hàn Mãng.
“Thành công!”
Cho dù tính tình nữ tu đạm mạc, nhưng nhìn thấy tình cảnh này vẫn không nhịn được lộ ra ý cười nhàn nhạt.
“Rống!!”
Nhưng lúc này, Thiên Băng Hàn Mãng ngửa mặt lên trời gào thét một tiếng, một cỗ hung sát chi khí càng khủng bố hơn lẫn vào hàn khí phát ra.
“Khốn khiếp, ngươi lại dám làm tổn thương ta!!”
Thiên Băng Hàn Mãng rống giận, hai mắt băng lãnh có vết máu nhìn nữ tu.
Sau khi bị một chỉ cường đại của nữ tu đánh trúng, hắn ta đã bị thương, nhưng khí tức vẫn vô cùng cường hãn đáng sợ.
“Nhục thể của hắn càng thêm khủng bố!”
Nữ tu có chút kinh ngạc nói.
Phải biết, uy lực một chỉ này của nàng đủ để diệt sát Chuẩn Đế, nhưng bây giờ chỉ khiến nhục thân của Thiên Băng Hàn Mãng chảy một chút máu mà thôi.
Thân thể mạnh mẽ như vậy, vượt xa phạm trù nữ tu có thể ứng phó.
“Hoàng giả, nếu muốn giết đầu Thiên Băng Hàn Mãng này, chỉ có công kích cấp bậc Hoàng giả mới có thể làm được.”
Nữ tu bất đắc dĩ nói.
Lúc này, Thiên Băng Hàn Mãng nổi giận đã phát động công kích về phía nàng, miệng rộng mở ra, đánh về phía nàng, muốn há miệng nuốt nàng vào bụng!
Nữ tu muốn né tránh, nhưng lại phát hiện chẳng biết lúc nào hàn khí bốn phía đã đóng băng chân nàng.
“Xem ra, hôm nay ta sẽ chết ở chỗ này, đáng tiếc, ta còn một số chuyện chưa làm xong.”
Đối mặt với tử vong, vẻ mặt nữ tu vẫn không có nhiều thay đổi, nhưng nhịp tim lại không khống chế được tăng nhanh.
Một cỗ tâm tình vô cùng xa lạ xông lên đầu.
Đây chẳng lẽ chính là hoảng sợ?
Theo bản năng sợ hãi với tử vong sao?
Ngay khi nữ tu sắp táng thân trong bụng rắn, đột nhiên có một đạo kiếm quang phá không mà đến.
Đạo kiếm quang kia giống như sao băng xẹt qua chân trời, trảm lên độc giác của Thiên Băng Hàn Mãng.
Có thể nói, độc giác là thứ cứng rắn nhất trên người Thiên Băng Hàn Mãng, sau khi va chạm với kiếm quang, lại bốc phát ra tia lửa sáng chói.
Tia lửa bắn tung toé, sau đó chính là âm thanh thanh thúy, dường như có vật gì đó nứt ra.
Độc giác, lại bị kiếm khí chém ra vết rách!
Thiên Băng Hàn Mãng nhất thời không quan tâm đến chuyện đối phó nữ tu, độc giác bị phá hư, hắn ta không nhịn được phát ra một tiếng kêu thê lương bi thảm.
“Khốn khiếp, rốt cuộc là ai dám đánh lén ta!!”
Thiên Băng Hàn Mãng rống giận nhìn bốn phía.
Chỉ thấy nơi xa có một bóng người bạch y tóc đen đạp không mà đến.
Nữ tu nhìn lại, trong nháy mắt không khỏi hoảng hốt.
Từ nhỏ đến lớn, nàng đã gặp qua đủ loại người, trong đó tự nhiên cũng có vô số người gọi là mỹ nam tử.
Nhưng bất luận là ai, đều không thể khiến tâm tư nữ tu xuất hiện chập trùng.
Nhưng bây giờ, nữ tu phát hiện mình trái tim mình bỗng nhiên rung động, đập nhanh như lúc đối mặt với tử vong vừa rồi, nhưng lại có chút khác biệt.
Nữ tu có chút nghi ngờ.
Đây là cảm giác gì?
Đây chẳng lẽ là... Động tâm như các sư huynh sư tỷ trong tông môn nói?!
Nhưng lúc này không ai quan tâm đến suy nghĩ của nàng, người tới, chính là Sở Cuồng Nhân đang giằng co với Thiên Băng Hàn Mãng.
“Nhân loại, ngươi dám đánh lén ta, ngươi nhất định phải chết!!
“Tiểu xà, ta nhìn trúng cái sừng trên đầu ngươi, tự mình cho ta, ngươi sẽ không phải chết.”
Sở Cuồng Nhân từ tốn nói, hắn không hề nhìn nữ tu bên cạnh, cho dù đối phương lớn lên quốc sắc thiên hương cũng không hấp dẫn bằng Thiên Băng Hàn Mãng trước mặt hắn.
“Lại một tên muốn độc giác của ta, vậy phải xem ngươi có bản lĩnh lấy được hay không đã!!”
Thiên Băng Hàn Mãng nổi giận gầm lên một tiếng, thân thể cao lớn trở nên kích động, độc giác trên đầu tách ra quang mang màu trắng, lượng lớn hàn khí tiêu tán mà ra, bao phủ hơn phân nửa bầu trời.
Ngay sau đó, vô số gai băng như mưa to bắn về phía Sở Cuồng Nhân.
“Xem ra chỉ có thể cứng rắn lấy.”
Sở Cuồng Nhân nắm Côn Ngô Kiếm trong tay, chém ra, kiếm khí bàng bạc lao ra, bao phủ gai băng đầy trời.
Vô số gai băng bị kiếm quang phá nát.
Chỉ một kiếm đã khiến nữ tu quan chiến cảm thấy kinh ngạc.
“Chiến lực như vậy, rốt cuộc hắn là thiên kiêu cấm kỵ của đạo thống nào??”