← Quay lại trang sách

Chương 541 Trảm Thiên Băng Hàn Mãng, vong tình đạo, Lãnh Ngưng Ngọc tâm động

“Kiếm khí thật cường đại.”

Sở Cuồng Nhân phóng ra kiếm khí khiến nữ tu cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

Nàng đã gặp một số thiên kiêu cấm kỵ, nhưng có rất ít người có chiến lực như Sở Cuồng Nhân.

Chỉ một đạo kiếm khí, đã không phải Chuẩn Đế bình thường có thể đỡ được.

“Rốt cuộc người này là thiên kiêu cấm kị của đạo thống nào?”

Ngay khi nữ tu cảm thấy kinh ngạc, trận chiến giữa Sở Cuồng Nhân và Thiên Băng Hàn Mãng đã mở ra.

Chiến lực của đầu Thiên Băng Hàn Mãng này vô cùng cường đại, có thể nói là Hung thú cường đại nhất mà Sở Cuồng Nhân đã từng đối mặt, chiến lực có thể so với Chuẩn Đế, đỉnh phong, hơn nữa nhục thân cường hãn, cho dù là Chuẩn Đế đỉnh phong muốn phá phòng ngự của nó cũng không phải chuyện dễ dàng.

Nhưng đối với Sở Cuồng Nhân mà nói, đây cũng không tính là chuyện quá khó khăn.

Chỉ thấy hắn nắm Côn Ngô Kiếm trong tay, kiếm khí lạnh thấu xương đánh ra từng đạo, không ngừng rơi vào người Thiên Băng Hàn Mãng, cắt chém ra từng vết máu.

Mặc dù vết thương không sâu, không đủ trí mạng, nhưng đã đủ khiến Thiên Băng Hàn Mãng kêu rên.

“Khốn khiếp, nhân loại, ta muốn giết ngươi!!”

“Ta nhất định sẽ giết ngươi!!”

Thiên Băng Hàn Mãng nổi giận, không ngừng khua thân thể, phun trào ra hàn khí, mấy vạn dặm xung quanh đều vì hắn ta nổi giận mà nổi lên thanh thế to lớn.

Vô số giang hà, sơn lâm đều bị cỗ hàn khí này đóng băng.

Một lát sau, mấy vạn dặm xung quanh đã hóa thành một mảnh băng tuyết, vạn vật điêu linh, không có sinh cơ.

Sở Cuồng Nhân du tẩu trong hàn khí, trên người tràn ngập kiếm khí, mặc cho Thiên Băng Hàn Mãng tức giận như thế nào cũng không thể thương tổn đến hắn.

“Muốn giết ta, ngươi vẫn nên nhìn lên bầu trời trước đi!”

Lúc này, Sở Cuồng Nhân bỗng nhiên mở miệng nói.

Chỉ thấy trên bầu trời, có vô số đường vân màu xanh thẳm hội tụ với nhau, ngưng tụ thành một tấm phù văn to lớn.

Trong phù văn có vô số lôi đình chi lực du tẩu, khí lãng bắn ra, lộ ra một cỗ thiên uy kinh khủng.

Chính là Lôi phù Đế phẩm!

“Cỗ lực lượng này, là thiên kiếp?”

“Làm sao có thể, tại sao trên thế giới lại có người nắm giữ thiên kiếp chi lực?”

Cự mãng có chút mơ hồ.

Mà lúc này, trong phù văn Đế phẩm to lớn bỗng nhiên có một đầu Lôi Long vô cùng dữ tợn chui ra, rơi về phía Thiên Băng Hàn Mãng.

Theo một tiếng gào thét kinh thiên, Lôi Long hùng dũng từ trên không trung đáp xuống, lao về phía Thiên Băng Hàn Mãng.

Thân thể Lôi Long khổng lồ, thậm chí còn gấp Thiên Băng Hàn Mãng mấy lần, uy thế mạnh, khiến lân phiến trên người đối phương cũng bị lay động, hàn khí không ngừng bốc ra bên ngoài, gào thét va chạm với Lôi Long.

Năng lượng lôi đình khủng bố lẫn vào hàn khí cấp tốc bạo phát, khuếch tán ra bốn phương tám hướng.

Hư không chập chờn, sơn hà rung chuyển...

Nữ tu không biết tên kia thôi động linh lực còn lại trong cơ thể chống cự ư âm năng lượng như hồng thủy trút xuống kia.

Thiên Băng Hàn Mãng chịu đựng Lôi Long công kích, lượng lớn năng lượng lôi đình từ những vết thương Sở Cuồng Nhân chém ra trên người hắn ta ăn mòn đi vào, không ngừng phá hỏng kết cấu thân thể hắn ta, thân thể vốn trắng noãn dần trở nên cháy đen, giống như bị nướng khét.

Một lát sau, Lôi Long tán đi, Thiên Băng Hàn Mãng khổng lồ cũng ầm vang ngã trên mặt đất, hàn khí trên người tiêu tán, chỉ còn lại khí nóng không ngừng bốc hơi.

“Khốn khiếp...”

Thiên Băng Hàn Mãng đang hấp hối nhìn chằm chằm Sở Cuồng Nhân, vẫn không quên chửi mắng một tiếng.

Sở Cuồng Nhân cũng nghiêm túc.

Tay nâng kiếm rơi, một đạo kiếm quang lóe qua, chém độc giác trên trán đối phương xuống.

Độc giác là thứ quan trọng nhất của Thiên Băng Hàn Mãng, hắn ta đã bị trọng thương, hiện tại độc giác cũng mất, Thiên Băng Hàn Mãng triệt để đoạn tuyệt khí tức.

Sở Cuồng Nhân cầm độc giác, cảm giác hàn khí phía trên, khóe miệng hơi vểnh, “Đối với Tình Tuyết mà nói, đây đúng là một kiện chí bảo.”

Thương Tình Tuyết tu hành hàn băng chi đạo, độc giác của Thiên Băng Hàn Mãng lại là chí bảo thuộc tính hàn, vô cùng phù hợp với nàng.

“Vị đạo hữu này, tại hạ là Lãnh Ngưng Ngọc của Thất Tình môn, ngươi có thể chuyển nhường độc giác trong tay cho ta không, ta nguyện ý dùng bảo vật đồng giá trị trao đổi.”

Lúc này, nữ tu không biết tên kia bỗng nhiên nói chuyện với Sở Cuồng Nhân.

Thất Tình môn, Lãnh Ngưng Ngọc?

Nghe thấy vậy, trong mắt Sở Cuồng Nhân lộ ra một vệt dị sắc.

Hắn đã nghe đến cái tên Thất Tình môn nhiều lần rồi.

Còn cái tên Lãnh Ngưng Ngọc này, lần trước Mị Kiếm Vệ nói các tin tức liên quan đến Kiếm Đạo Tử cho hắn, phía trên cũng nhắc đến cái tên này.

Nếu như nhớ không lầm, hình như Kiếm Đạo Tử luôn nhớ mãi không quên Lãnh Ngưng Ngọc đi.

Nghĩ đến đây, sắc mặt Sở Cuồng Nhân lộ ra vẻ nghiền ngẫm, Động Tất Chi Nhãn mở ra, nhìn xem tin tức về Lãnh Ngưng Ngọc.

“Lãnh Ngưng Ngọc, thánh nữ Thất Tình môn, thiên kiêu cấm kỵ trên đế lộ, tu hành pháp môn chí cao của Thất Tình môn, Thái Thượng Vong Tình thiên...”

“Hiện nay tu vi là Thánh Vương thất bộ... Chiến lực có thể sánh vai với Chuẩn Đế đỉnh phong...”

Sở Cuồng Nhân phân tích tin tức liên quan tới Lãnh Ngưng Ngọc một lần.

Sau đó, hắn vuốt độc giác Thiên Băng Hàn Mãng trong tay, lộ ra vẻ do dự.

Một tu sĩ tu hành Thái Thượng Vong Tình chi đạo sao?

Tu sĩ vứt bỏ tình cảm như vậy, là tu sĩ đứng đầu nhất, cũng là tu sĩ không có nhược điểm nhất.

Một người ngay cả tình yêu cũng có thể vứt bỏ, có thể có nhược điểm gì?

Nghĩ đến đây, Sở Cuồng Nhân nhìn Lãnh Ngưng Ngọc trước mặt, giống như một hòn đá lạnh như băng, hắn không hứng thú lắm.

Nếu đối phương có cảm tình, vậy thì còn có khả năng khác.

Chỉ bằng đối phương là đối tượng Kiếm Đạo Tử ái mộ, sẽ có giá trị lợi dụng.

Nhưng đối phương đã vứt bỏ tình cảm, giống như một hòn đá, người như vậy, rất khó để lợi dụng.

“Ngại quá, độc giác có chỗ hữu dụng với ta, tạm biệt.”

Dù đối phương lớn lên có đẹp hơn nữa, nhưng trong mắt Sở Cuồng Nhân cũng không khác gì một hòn đá lạnh băng, hắn căn bản không có hứng thú xâm nhập trao đổi.

Thuận miệng trả lời một câu, bóng người hắn hóa thành một đạo kiếm quang, cấp tốc biến mất tại chỗ.

Lãnh Ngưng Ngọc nhìn bóng lưng đối phương rời đi, lông mi cau lại.

Không biết tại sao, ánh mắt vừa rồi của Sở Cuồng Nhân khiến nàng cảm thấy... Không thích.

Trước kia cũng có không ít người lộ ra ánh mắt như vậy với nàng, nhưng khi đó, tâm tình của nàng không có bất cứ ba động nào.

Nhưng bây giờ, nàng lại cảm thấy không thoải mái.

Đối với nàng mà nói, dường như Sở Cuồng Nhân khác với những người khác.

Vì sao?

Rõ ràng hai người mới lần đầu tiên gặp mặt mà thôi.

Lãnh Ngưng Ngọc càng nghĩ càng cảm thấy tâm lý giống như kìm nén một đám lửa, thiêu đến ngực nàng oi bức.

Phốc...

Lãnh Ngưng Ngọc trực tiếp phun ra một ngụm máu, sắc mặt trắng bệch.

“Không tốt, vong tình đạo của ta dường như xuất hiện một chút vấn đề.”

Lãnh Ngưng Ngọc chau mày, vội vàng bình phục nỗi lòng, đối với nàng mà nói, chuyện này không khó khăn, bởi vì nàng tu hành vong tình đạo, bình phục tâm tình cực kỳ đơn giản.

Qua một hồi lâu, sắc mặt Lãnh Ngưng Ngọc mới dần dần khôi phục lại.

Nàng thu thi thể của Thiên Băng Hàn Mãng vào Càn Khôn giới, “Mặc dù không có độc giác, nhưng Thiên Băng Hàn Mãng là chí hàn chi thú, cũng có thể áp chế hỏa độc của sư tôn.”

Nàng thầm nói một câu, sau đó nhìn về phía Sở Cuồng Nhân rời đi.

“Nam nhân này suýt nữa khiến vong tình đạo của ta thất thủ, đúng là đáng sợ, xem ra sau này gặp người này phải cẩn thận một chút mới được.”

Lãnh Ngưng Ngọc cũng không biết tại sao mình gặp Sở Cuồng Nhân, tâm tình lại chập trùng không giống bình thường.

Đối với nàng mà nói, tình huống này còn đáng sợ hơn đối đầu trực diện với Thiên Băng Hàn Mãng vô số lần.