Chương 545 Độc chiếm toàn bộ địa mạch, các ngươi cùng lên đi
Một trận gió xuất hiện, trong gió trộn lẫn một cỗ kiếm chi đạo vận lạnh thấu xương, nhanh chóng bao phủ toàn bộ địa mạch linh khí.
Đồng tử mấy người Tiêu Kinh Trần, Đồ Ba, Kiếm Đạo Tử co rụt lại, nhìn về phía cách đó không xa.
Chỉ thấy trong thiên địa bỗng nhiên có vô số kiếm khí đằng không mà lên, hóa thành mười hai cây trụ kiếm khí kinh khủng, hoàn toàn bao phủ nghìn dặm địa mạch linh khí!!
“Đây là Cửu Thiên Kiếm Ngục, dị tượng của Cửu Khiếu Linh Lung Kiếm Tâm!!”
“Là Kiếm Đạo Tử sao?”
“Không, ngoại trừ Kiếm Đạo Tử, còn có một người!”
“Hắn đến rồi!!”
Tất cả mọi người nhìn về một hướng khác, chỗ đó lưu chuyển khí tức kiếm đạo nồng nặc nhất trong mảnh thiên địa này ở!
Một người thanh niên mặc bạch y tóc đen hậm rãi đạp không mà đến, kiếm khí theo mũi chân hắn nở rộ, giống như từng đoá Thanh Liên.
Tuấn tú tuyệt trần, Thiên Nhân chi tư, lập tức khiến tất cả tu sĩ cảm thấy kinh ngạc.
Nhưng đám tu sĩ như Tiêu Kinh Trần, Đồ Ba từng được chứng kiến thủ đoạn của người trước mắt này, lại không nhịn được lộ ra một cỗ hoảng sợ kinh hãi.
“Đầu địa mạch linh khí này, ta, muốn!”
Sở Cuồng Nhân bình thản nói, giọng nói không lớn, nhưng lại rõ ràng truyền vào tai mỗi tu sĩ ở đây.
Tất cả tu sĩ đều cảm thấy hoảng hốt.
“Nếu ta không nghe lầm, hắn nói đầu địa mạch linh khí này, là chỉ đầu địa mạch linh khí này đi!”
“Nếu năng lực lý giải của ta không có vấn đề, thì chính là như vậy.”
“Hắn nói cái gì? Toàn bộ địa mạch linh khí, quá khoa trương đi, đám thiên thiên kiêu cấm kỵ kia, mỗi người cũng chỉ chiếm cứ một khu vực mà thôi, hắn lại muốn hết?!”
Tất cả mọi người nhìn Sở Cuồng Nhân, giống như đang nhìn một người điên.
Đầu này địa mạch linh khí ẩn chứa bao nhiêu bảo vật?
Đó là chuyện khó có thể tưởng tượng, không một thiên kiêu cấm kỵ nào dám muốn hết, cũng không có cái năng lực độc chiếm kia.
Nhưng Sở Cuồng Nhân, dám!
“Không hổ là Sở Cuồng Nhân, giọng điệu thật khinh người a.”
Tiêu Kinh Trần hít sâu một hơi nói.
So với những người khác, hắn ta không cảm thấy quá bất ngờ.
Trước khi chưa tiến vào Đế lộ, đối phương đã nháo ra nhiều chuyện tại Thương Khung tinh, cũng không hề kém hơn chuyện này.
“Móa nó, gia hỏa này vẫn bá đạo như vậy, đúng là quen rồi.”
Chiến Hồng Anh liếm môi một cái, nhìn Sở Cuồng Nhân, trong mắt mơ hồ lộ ra một vệt sùng bái.
Tộc A Tu La hướng tới chiến đấu, hướng tới cường giả, mà Sở Cuồng Nhân, không hề nghi ngờ chính là cường giả trong cường giả!
Không chỉ như thế, đối phương còn phong ấn Ma giới trong Luyện Ngục lâm, giúp tộc A Tu La vượt qua cửa ải khó khăn, cũng khó trách Chiến Hồng Anh sẽ sùng bái hắn.
“Cả một đầu địa mạch linh khí này, ngươi đều muốn?”
Lúc này, thiên kiêu cấm kỵ của Vương gia Vương Quyền nhìn Sở Cuồng Nhân, cười lạnh một tiếng, “Nói đùa cái gì?! Ngươi cho rằng ngươi là ai.”
“Ta, Sở Cuồng Nhân, người quét ngang đế lộ!”
Sở Cuồng Nhân từ tốn nói.
Hắn hời hợt nói ra bốn chữ ‘Quét ngang đế lộ’, dường như không cảm thấy áp lực.
Mà nghe thấy vật, tất cả các thiên kiêu ở đây đều không nhịn được cau mày.
Móa nó!
Đây cũng quá cuồng đi, quả thực không xem người trong thiên hạ ra gì.
“Hừ, quét ngang đế lộ, chuyện này không phải chỉ dựa vào mồm mép nói là được.”
Vương Quyền hừ lạnh một tiếng, sau đó nhìn về phía Kiếm Đạo Tử, thản nhiên nói: “Kiếm Đạo Tử, ngươi và hắn cùng là Cửu Khiếu Linh Lung Kiếm Tâm, chẳng lẽ ngươi không muốn nói gì sao?”
Tất cả mọi người đưa mắt nhìn về phía Kiếm Đạo Tử.
Hai cái Cửu Khiếu Linh Lung Kiếm Tâm, nếu đánh lên, vậy khẳng định sẽ là một trận quyết đấu kiếm đạo đỉnh phong!
Từ trước tới nay, chuyện này vô cùng hiếm thấy.
Nghĩ đến đây, mọi người không khỏi có chút chờ mong.
Nhưng Kiếm Đạo Tử nghe thấy Vương Quyền nói vậy, sắc mặt lập tức trở nên âm trầm.
Hắn ta nhìn về phía Sở Cuồng Nhân, trong mắt mang theo kiêng kị.
Sở Cuồng Nhân cũng đang nhìn hắn ta, trong mắt mang theo một chút nghiền ngẫm, “Kiếm Đạo Tử, ngươi dám ra tay không?”
“Sở Cuồng Nhân, ngươi đừng quá khoa trương.”
Kiếm Đạo Tử lạnh giọng nói.
“Đừng nói nhảm, dám hay không dám?!”
Đối mặt với lời ép hỏi của Sở Cuồng Nhân, đổi lại là thiên kiêu cấm kỵ khác, đoán chừng đã sớm xuất thủ.
Nhưng Kiếm Đạo Tử lại chậm chạp không dám động.
Liên tiếp hai lần bị Sở Cuồng Nhân một chiêu đánh bại, hắn ta đã sớm rõ ràng thực lực của Sở Cuồng Nhân khủng bố cỡ nào.
Dù mấy ngày nay hắn ta góp nhặt không ít cơ duyên trong Động Thiên, thực lực của phân thân đã vô hạn tới gần bản tôn, nhưng vẫn không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Mọi người thấy vậy cũng phỏng đoán ra cái gì đó.
Kiếm Đạo Tử, đang sợ?!
Hắn ta đang sợ Sở Cuồng Nhân!!
Phát hiện này khiến tất cả thiên kiêu đều hít vào một ngụm khí lạnh.
Kiếm Đạo Tử là người thế nào?
Đạo Tử Kiếm tộc, thiên kiêu cấm kỵ, kiếm đạo sáng chói nhất, nhưng tồn tại như vậy lại không dám xuất thủ trước mặt Sở Cuồng Nhân!!
Nghĩ đến đây, mọi người chỉ cảm thấy tình cảnh trước mắt quá hoang đường.
“Không thể nào, Kiếm Đạo Tử, ngươi đang sợ.”
Vương Quyền cũng đã nhìn ra, có chút kinh nghi bất định nói.
Kiếm Đạo Tử nghe thấy hắn ta, sắc mặt khó coi nói: “Vương Quyền, ngươi có phiền hay không, muốn xuất thủ ngươi thì tự mình ra tay đi!”
Nói xong, hắn ta lui qua một bên, rõ ràng không muốn động thủ
Nhìn thấy vậy, nhận thức của mọi người như bị cái gì đó nện vào, Kiếm Đạo Tử thật sự sợ Sở Cuồng Nhân!
“Rốt cuộc tên gia hỏa này có lai lịch gì, ngay cả Kiếm Đạo Tử cũng sợ hắn.”
Trên Đế lộ, còn có không ít thiên kiêu không biết Sở Cuồng Nhân, nhưng bây giờ, bọn họ đã nhớ kĩ ba chữ Cuồng Nhân này.
Đây là tồn tại khiến Kiếm Đạo Tử phải hoảng sợ!
“Xem ra là không dám ra tay.” Sở Cuồng Nhân từ tốn nói, sau đó nhìn về phía đám người Vương Quyền, “Vậy các ngươi thì sao?”
“Hừ, ta ngược lại muốn nhìn xem ngươi có bao nhiêu cân lượng!”
Vương Quyền hừ lạnh một tiếng, trên người có quang hoa ngũ sắc huyền diệu đang lưu chuyển lấy, từng trận pháp lực mạnh mẽ khuếch tán ra.
“Ngũ hành, liệt kim!”
Vương Quyền đánh ra một quyền, một đạo ánh sáng màu vàng óng lập tức phun ra ngoài, cuốn theo một cỗ kim loại chi khí bàng bạc, giống như dòng nước lũ hoàng kim!
Sở Cuồng Nhân thấy thế, Côn Ngô bên hông chưa ra, liền đưa tay đánh ra một quyền.
Quyền kình kinh khủng màu đen thiêu đốt lửa giận dồi dào, nện trên dòng nước lũ hoàng kim!
Hai cỗ lực lượng va chạm phát ra một tiếng oanh minh, lượng lớn dòng nước lũ hoàng kim cuốn ngược, khiến đồng tử Vương Quyền co rụt lại.
“Cái gì!”
Trong quang hoa ngũ sắc sau lưng hắn ta, ánh sáng màu vàng tỏa sáng, hóa thành một tấm thuẫn bài to lớn, lộ ra một cỗ cẩn trọng chi khí.
“Sơn Hà Thuẫn!!”
Dòng nước lũ hoàng kim cuốn theo quyền kình của Sở Cuồng Nhân va chạm vào Sơn Hà Thuẫn.
Thuẫn bài phá nát, Vương Quyền bị đánh lui gần một trăm trượng.
Ánh mắt hắn ta vô cùng ngưng trọng nhìn Sở Cuồng Nhân, chỉ một chiêu, hắn ta đã kết luận thực lực của đối phương không yếu hơn mình, thậm chí càng mạnh!
“Phẫn Nộ? Rốt cuộc ngươi và Thất Tình môn có quan hệ gì?”
Vương Quyền lạnh giọng hỏi.
Kiếm Đạo Tử vốn ôm tâm tư sống chết mặc bay cũng có chút ngồi không yên.
Hắn ta ái mộ Lãnh Ngưng Ngọc, chính là thánh nữ của Thất Tình môn.
“Không có quan hệ gì.” Sở Cuồng Nhân từ tốn nói.
“Hừ, không quan trọng, mặc kệ ngươi và Thất Tình môn có quan hệ hay không, hôm nay ngươi muốn độc chiếm toàn bộ địa mạch linh khí, cũng là nằm mơ!”
Vương Quyền đưa tay, quang hoa ngũ sắc sau lưng phun ra ngoài, hóa thành một cái cự thủ hung hăng chộp về phía Sở Cuồng Nhân, “Ngũ Hành Đại Cầm Nã!!”
Ngũ hành chi lực vô cùng lộng lẫy lưu chuyển trên đại thủ, hung hăng nghiền về phía Sở Cuồng Nhân.
“Thì chỉ có như thế sao?”
Trong mắt Sở Cuồng Nhân lộ ra một vệt thất vọng, sau đó Côn Ngô Kiếm bên hông ra khỏi vỏ.
Một đạo kiếm quang màu tím phá không mà ra, cuốn theo một cỗ đạo vận lạnh thấu xương như muốn diệt tuyệt tất cả hung hăng chém vỡ cự thủ ngũ hành kia thành hai mảnh.
Chỉ nghe thấy một tiếng hét thảm, Vương Quyền bay ngược ra ngoài, lòng bàn tay phải không ngừng chảy máu, xuất hiện một vết thương sâu đến xương.
Sở Cuồng Nhân tay cầm Côn Ngô, ánh mắt lướt qua mấy tên thiên kiêu cấm kỵ ở đây, “Từng người lên quá phiền phức, các ngươi, cùng lên đi.”