← Quay lại trang sách

Chương 554 Lãnh Ngưng Ngọc mời, phát phát

“Ta, ta thua rồi!”

Tử Võ Cực nuốt một ngụm nước bọt nói, trực tiếp nhận thua.

Ngàn vạn phù văn trên đỉnh đầu hắn ta tản ra uy áp quá khủng bố, nếu toàn bộ rơi xuống, căn bản không phải hắn ta có khả năng chống cự.

Đừng nói đến chuyện Sở Cuồng Nhân còn nắm giữ một loại phù văn quỷ bí.

Lực lượng như vậy, mới khiến hắn ta kiêng kỵ nhất.

Mà theo Tử Võ Cực nhận thua, mọi người không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh, trên mặt tràn đầy chấn kinh.

Sở Cuồng Nhân có thể đánh thắng Tử Võ Cực, đây cũng không phải chuyện khiến mọi người bất ngờ, dù sao nhiều thiên kiêu cấm kỵ cùng tiến lên như vậy cũng đều không phải đối thủ của Sở Cuồng Nhân.

Nhưng Sở Cuồng Nhân dùng thủ đoạn phù văn thắng Tử Võ Cực, chuyện này khiến mọi người vô cùng ngạc nhiên.

Thiên kiêu cấm kỵ đến từ Phù Văn chi địa thế mà bị người ta dùng thủ đoạn phù văn đánh bại, còn có chuyện nào huyền huyễn hơn chuyện này không?

Mọi người thật sự không thể tin được.

Nhưng sự thật bày ra trước mặt bọn họ, bọn họ không tin cũng không được

“Tên quái vật này, rốt cuộc làm sao mới có thể chiến thắng hắn?”

Tiêu Kinh Trần thầm nói, so với những người khác, hắn ta còn biết Sở Cuồng Nhân sớm hơn, càng hiểu được đối phương đáng sợ cỡ nào.

Trên đường đối phương đi, gần như quét ngang tất cả, vô địch chi tư, khoáng cổ thước kim!

Hắn ta hoài nghi, ngay cả đám hoàng giả trên đế lộ xuất thủ, có phải cũng không đánh bại được Sở Cuồng Nhân?

Tử Võ Cực nhận thua, Sở Cuồng Nhân tán đi niệm lực, trong hư không, vô số phù văn hóa thành ánh sáng đầy trời dần dần tán đi.

“Tốt, ngươi cũng nên thực hiện hứa hẹn.” Sở Cuồng Nhân nói

Tử Võ Cực không cam tâm tình nguyện lấy một cuốn sổ thật dày trong Càn Khôn Giới ra, chính là bản sao của Vạn Phù Đồ Lục.

Sở Cuồng Nhân tiếp nhận, nhìn qua, xác nhận không sai liền thu vào Càn Khôn giới, dự định có thời gian sẽ chậm rãi nghiên cứu.

Ngay sau đó, Sở Cuồng Nhân nhìn về địa mạch tinh nguyên thuộc tính mộc cách đó không xa.

Trong ánh mắt ước ao ghen tị của mọi người, hắn đi đến đoàn địa mạch tinh nguyên kia, càng đến gần, hắn càng có thể cảm nhận được trong đó ẩn chứa lực lượng thế nào.

Không thể nghi ngờ, đây là một loại bảo vật không thấp hơn Bạch Linh Thần Quả.

“Bạch Linh Thần Quả cộng thêm cơ duyên địa mạch thuộc tính mộc này, nếu luyện hóa, thực lực của ta nhất định sẽ lại tăng lên nữa.”

“Đến lúc đó, ngay cả Hoàng giả đích thân tới, ta cũng hoàn toàn chắc chắn, chiến thắng!”

Sở Cuồng Nhân âm thầm nghĩ, lập tức, hắn đưa tay trực tiếp thu địa mạch tinh nguyên thuộc tính mộc kia vào trong Càn Khôn giới.

“Đáng giận!”

Các thiên kiêu còn lại thấy thế, trong lòng thầm mắng hai tiếng.

Việc đã đến nước này, bọn họ không có biện pháp nào đoạt bảo vật trong tay Sở Cuồng Nhân nữa.

Nghĩ đến đây, không ít thiên kiêu rời đi, đến nơi khác tìm kiếm cơ duyên.

Mà khi Sở Cuồng Nhân dự định thu thập các bảo vật còn lại trong đại mạch linh khí xong rời đi, cách đó không xa, thánh nữ Lãnh Ngưng Ngọc của Thất Tình môn đi tới.

“Ngươi có chuyện gì không?”

Sở Cuồng Nhân nhìn Lãnh Ngưng Ngọc, nhàn nhạt hỏi.

“Tại hạ Lãnh Ngưng Ngọc, đa tạ mấy ngày trước các hạ đã cứu mạng.”

“Ừm, không cần cám ơn, thuận tay mà thôi.”

Sở Cuồng Nhân nói, cũng không định nhiều lời với đối phương.

Lúc ấy, hắn chỉ muốn độc giác trên đầu Hàn Mãng mà thôi, cứu Lãnh Ngưng Ngọc, thật sự chỉ là thuận tay mà làm, căn bản không hi vọng đối phương có thể báo đáp cái gì.

Lại nói, người tu hành Thái Thượng Vong Tình Đạo, hiểu được cái gì là cảm tạ sao?

“Là như vậy, vừa rồi ta ở một bên nhìn Sở đạo hữu chiến đấu đã từng vận dụng một môn tu hành pháp dẫn động tâm tình, cùng loại với mấy môn tu hành pháp trong Thất Tình môn, không biết đạo hữu và Thất Tình môn ta có nguồn gốc như thế nào?” Lãnh Ngưng Ngọc nói.

Nghe thấy vậy, Sở Cuồng Nhân như có điều suy nghĩ.

Hắn và Thất Tình môn có thể có nguồn gốc gì?

Cùng có tu hành pháp liên quan đến tâm tình...

Chẳng lẽ là...

Sở Cuồng Nhân nghĩ tới điều gì, nói: “Lãnh đạo hữu cũng có Đế thuật tương tự?”

Hắn dùng Động Tất Chi Nhãn nhìn Lãnh Ngưng Ngọc, nhưng lại không phát hiện đối phương biết môn đế thuật nào có liên quan đến tâm tình.

Hơn nữa, đối phương tu hành vong tình đạo, làm sao có pháp môn như vậy được?

Quả nhiên, Lãnh Ngưng Ngọc lắc đầu, “Ta không tu hành mấy loại đế thuật kia, nhưng trong Thất Tình môn ta có người tu hành loại như vậy, ta cảm thấy môn Đế thuật trong tay đạo hữu có nguồn gốc với Thất Tình môn, hi vọng sau khi rời khỏi Vạn Kỳ Động Thiên, đạo hữu có thể đến Thất Tình môn một lần.”

Nói xong, Lãnh Ngưng Ngọc lấy ra một tấm lệnh bài dùng bạch ngọc điêu khắc thành đưa cho Sở Cuồng Nhân.

Bốn phía còn một vài thiên kiêu chưa tán đi nhìn thấy cảnh này, không khỏi tấm tắc.

Thánh nữ vất bỏ tình cảm kia lại mời một nam tử thanh niên tiến về Thất Tình môn, bọn họ là lần đầu nhìn thấy đó.

“A, trước kia Kiếm Đạo Tử mặt dày mày dạn truy cầu, Lãnh Ngưng Ngọc còn không thèm nhìn mấy cái, hiện tại rõ ràng Sở Cuồng Nhân không có hứng thú với Lãnh Ngưng Ngọc, vị thánh nữ này là chủ động mời đối phương tiến về Thất Tình môn, đúng là mở rộng tầm mắt a.”

“Đáng thương cho Kiếm Đạo Tử, theo đuổi nữ thần lâu như vậy, bây giờ nữ thần lại sắp đâm đầu vào ngực người khác.”

Mọi người đang nghị luận.

Nhưng Sở Cuồng Nhân không thèm nghe những lời nghị luận này, hắn vuốt ve tấm lệnh bài ngọc thạch Lãnh Ngưng Ngọc vừa đưa cho hắn, phía trên còn lưu lại mùi thơm ngát như có như không của đối phương, trong mắt lộ ra vẻ suy tư.

“Thất Tình môn sao, Lãnh đạo hữu muốn mời, vậy ta từ chối thì bất kính rồi, đợi Vạn Kỳ Động Thiên đóng lại, ta sẽ đích thân đến nhà bái phỏng.”

“Tốt, đến lúc đó Ngưng Ngọc chắc chắn sẽ quét dọn giường chiếu đón tiếp.”

Lãnh Ngưng Ngọc khẽ vuốt cằm, sau đó quay người rời đi.

Sau khi nàng rời đi, các thiên kiêu khác cũng lần lượt tản đi.

Sở Cuồng Nhân thu thập toàn bộ bảo vật trong địa mạch xong rời đi.

Một lát sau, một loạt tiếng bước chân từ phía sau hắn truyền đến.

Chỉ thấy Kiếm Trường Phong đi đến phía sau hắn, sau đó quỳ một chân trên đất, “Kiếm Trường Phong bái kiến chủ nhân.”

“Ừm, đứng lên đi.”

Hắn lấy một gốc bảo dược Đế cấp trong Càn Khôn Giới ra, thản nhiên nói: “Lần này thu hoạch Bạch Linh Thần Quả, ngươi làm tốt lắm, gốc bảo dược Đế cấp này, ngươi cầm đi luyện hóa đi.”

Kiếm Trường Phong cũng không lập tức tiến lên lấy bảo dược, nói: “Làm việc cho chủ nhân là phận sự của ta, không dám muốn thưởng.”

Sở Cuồng Nhân nhìn hắn ta một cái.

Vẻ mặt đối phương nghiêm túc, nhìn ra được lời nói này là từ đáy lòng.

Xem ra Ngự Hồn Nô Ấn đã hoàn toàn cải tạo đối phương rồi.

“Đã cho ngươi, thì cầm lấy đi.”

“Vậy đa tạ chủ nhân.”

Kiếm Trường Phong tiếp nhận bảo dược, trong mắt lộ ra mừng rỡ, mặc dù hắn ta vô cùng trung thành với Sở Cuồng Nhân, nhưng vẫn khao khát bảo dược Đế cấp.

Gốc bảo dược này còn trân quý hơn Kiếm Đạo Tử cho hắn ta không biết bao nhiêu lần, đủ khiến thực lực của hắn ta tăng trưởng không ít.

“Ngươi ở Vạn Kỳ Động Thiên có thể tự chủ hành động, ra khỏi Động Thiên thì trở lại Kiếm tộc, tiếp tục giám sát động tĩnh của Kiếm tộc, nhất là Kiếm Đạo Tử.”

“Vâng, chủ nhân.”

Kiếm Trường Phong đứng dậy rời đi.

Sau đó không lâu, hai người Thương Tình Tuyết và Mộ Dung Hiên được Sở Cuồng Nhân gọi qua.

Hai người bọn họ ở sơn phong cách đó không xa đã nhìn thấy tất cả, biết Sở Cuồng Nhân đã thu tất cả bảo vật trong đầu địa mạch linh khí kia vào trong túi.

“Phát, phát tài rồi.”

Nụ cười trên mặt Thương Tình Tuyết vô cùng rực rỡ, kích động đến suýt chút nữa xông lên ôm Sở Cuồng Nhân.

Mộ Dung Hiên tốt hơn nàng một chút, nhưng trên mặt cũng khó nén hưng phấn.

“Nhiều bảo vật như vậy, lần này đến Vạn Kỳ Động Thiên đã vô cùng viên mãn, sau khi rời khỏi đây, phải tiêu hóa thật tốt mới được.”

Sở Cuồng Nhân thầm nói.