Chương 555 Các phương hành động, rời khỏi Vạn Kỳ Động Thiên
Tất cả bảo vật trong địa mạch linh khí đều bị Sở Cuồng Nhân bỏ vào trong túi, mà chuyện hắn dùng sức một mình đối kháng đông đảo thiên kiêu cấm kị cũng dần dần truyền ra.
Không ít người biểu thị chấn kinh với chiến lực như vậy, nhưng cũng có không ít người biểu thị hoài nghi.
Bất kể như thế nào, ba chữ Sở Cuồng Nhân đã triệt để truyền ra trong giới thiên kiêu trên đế lộ, đây là chuyện không thể nghi ngờ.
Nhưng đối với Sở Cuồng Nhân mà nói, những thứ này chỉ là hư danh.
Hắn không thèm để ý.
Có điều hắn không thèm để ý, không biểu hiện những người khác cũng không thèm để ý.
Nhất là đám thiên kiêu cấm kỵ bị Sở Cuồng Nhân đánh bại, bọn họ càng thêm để ý.
Lần này bọn họ vây công Sở Cuồng Nhân, nhưng lại đại bại, chuyện này đã truyền ra ngoài, không ít người đang nghị luận.
Sở Cuồng Nhân nổi danh.
Nhưng là giẫm lên bọn họ thượng vị, chuyện này khiến bọn họ khó chịu đến cực hạn.
Không chỉ như thế, Sở Cuồng Nhân còn đoạt đi một đầu bảo vật địa mạch linh khí trong tay bọn họ, chuyện này, bọn họ sẽ không dễ dàng bỏ qua.
“Sở Cuồng Nhân, ngươi có thể lấy đi nhiều bảo vật trong tay chúng ta như vậy, nhưng ngươi xác định có thể giữ được sao?”
Một nơi nào đó trong Vạn Kỳ Động Thiên, Bái gia Bái Hồng Ngọc hừ lạnh một tiếng, trong tay cầm một cái ngọc giản, sau đó bóp nát.
Nhất thời, một đạo ba động kì lạ vượt qua không gian, ra khỏi Động Thiên, đi đến Bái gia.
Một bên khác.
Vương Quyền đánh ra một đạo pháp quyết, pháp quyết kia hóa thành một hàng chữ nhỏ, sau đó hóa thành hỏa diễm tiêu tán.
Ở phía xa ngàn tỉ dặm, Vương gia lập tức nhận được truyền tin.
“Hừ, Sở Cuồng Nhân, giết tộc đệ Vương Thiên Đằng của ta, lại đoạt bảo vật của ta, món nợ này, chúng ta còn chưa xong đâu.”
Trong mắt Vương Quyền bắn ra một đạo lãnh ý.
Một quyền đánh ra, quang hoa ngũ hành kinh khủng lăn lộn trong tay hắn ta, đánh lên ngọn núi phía xa.
Cả ngọn núi lớn oanh một tiếng sụp đổ, hóa thành vô số hạt bụi.
Dường như cùng một thời gian.
Trong một sơn động, thiên kiêu cấm kỵ Ma tộc Đồ Hằng đang tu dưỡng thương thế trong cuộc chiến với Sở Cuồng Nhân lúc trước.
Chỉ thấy ma khí trên người hắn ta dần dần thu liễm, ánh mắt lộ ra một vệt hận ý.
“Sở Cuồng Nhân, đầu tiên là ngăn cản Ma giới ta buông xuống thương khung, hiện tại trên Đế lộ lại khiến ta trọng thương, đoạt cơ duyên của ta, ngươi quả thực đáng chết.”
“Ngươi chỉ là một tên thiên kiêu ngoại giới, trên đế lộ không có bất kỳ bối cảnh gì, đoạt được bảo vật thì như thế nào, ta ngược lại muốn nhìn xem ngươi làm sao có thể giữ được những vật này.”
Đồ Hằng cười lạnh một tiếng, sau đó lấy ra một khỏa tinh thạch màu đen.
Trong tinh thạch có quang mang lưu chuyển, sau đó hiện ra một bóng người già nua.
“Đồ Hằng thiếu chủ, chủ động liên hệ với chúng ta, đã xảy ra chuyện gì?”
“Ta muốn các ngươi…”
Đồ Hằng nói mọi chuyện đã xảy ra trong Vạn Kỳ Động Thiên cho người này.
Trong Kiếm tộc.
Một nơi bế quan nào đó bỗng nhiên truyền ra một trận ba động năng lượng dọa người, một tiếng gầm nên giận dữ truyền khắp Kiếm tộc.
Vô số Kiếm tộc chi kiếm, ào ào run rẩy.
Đông đảo tu sĩ Kiếm tộc nhìn về phía phát ta tiếng gầm giận dữ, khiếp sợ không gì sánh nổi.
Bởi vì đó là chỗ của Kiếm Đạo Tử.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, lại khiến Kiếm Đạo Tử tức giận đến tình trạng này?!
Chỗ Kiếm Đạo Tử bế quan.
“Sở Cuồng Nhân, ngươi lại dám hủy phân thân của ta!! Ngươi tội đáng chết vạn lần!!”
“Còn Bạch Linh Thần Quả, địa mạch tinh nguyên, nhiều bảo vật như vậy, ngươi muốn nuốt một mình sao, ngươi nằm mơ đi!!”
Sắc mặt Kiếm Đạo Tử có chút dữ tợn, toàn thân bắn ra kiếm khí, cắt chém vách núi phía trước thành từng đạo kiếm ngân.
Hắn ta lấy la bàn truyền tin ra, liên hệ với tộc trưởng Kiếm tộc.
Thế lực khắp nơi, các phương hành động.
Chỗ đáng sợ nhất của thiên kiêu cấm kỵ, ngoài thực lực và thiên phú của bản thân bọn họ ra, còn có… Bối cảnh.
… …
Vạn Kỳ Động Thiên đã dần đi đến giai đoạn cuối cùng.
Một ngày này, toàn bộ bầu trời trên Vạn Kỳ Động Thiên bắt đầu biến ảo, giống như một tấm gương chiếu rọi tất cả cảnh sắc trong Vạn Kỳ Động Thiên.
Một cỗ ba động không gian nồng đậm từ trong hư không khuếch tán ra, bao trùm toàn bộ động thiên.
Tất cả mọi người nhìn thấy tình cảnh này, đều rõ ràng Vạn Kỳ Động Thiên sắp đóng lại.
“Là lúc phải rời đi, nếu không rời đi, đợi đến khi Vạn Kỳ Động Thiên đóng lại sẽ không ra được.”
Mộ Dung Hiên nói, sau đó hắn ta muốn bay ra ngoài.
Nhưng lúc này, Sở Cuồng Nhân lại ngăn hắn ta lại.
“Chờ một lát.”
“Chưởng môn, thế nào?” Mộ Dung Hiên hơi nghi hoặc một chút.
Sở Cuồng Nhân cười nhạt một tiếng, sau đó lấy hai cái Càn Khôn giới ra, nói: “Bên trong chứa một bộ phận địa mạch tinh nguyên thuộc tính mộc và một số bảo vật như bảo dược, sau khi các ngươi rời khỏi đây, tìm một chỗ luyện hóa, chúng ta phải tách ra một đoạn thời gian.”
Nghe Sở Cuồng Nhân nói vậy, sắc mặt hai người Mộ Dung Hiên, Thương Tình Tuyết lập tức thay đổi.
“Chưởng môn, ngươi có ý gì?”
“A, không có gì, lần này tiến vào đế lộ, các ngươi vẫn cần một phen ma luyện, vẫn ở bên cạnh ta, có ta làm ô dù, nói gì đến ma luyện?”
“Chuyện này...”
Hai người Mộ Dung Hiên, Thương Tình Tuyết đưa mắt nhìn nhau, bọn họ biết, Sở Cuồng Nhân lựa chọn tách ra với bọn họ, tuyệt đối không chỉ vì nguyên nhân này.
“Là bởi vì các đạo thống sau lưng đám thiên kiêu cấm kỵ kia sao?”
Thương Tình Tuyết cực kì thông minh, rất nhanh liền đoán được cái gì.
Sở Cuồng Nhân cười nói: “Tóm lại các ngươi phải cẩn thận, được rồi, đi thôi.”
“Tình Tuyết, đi thôi.”
Mộ Dung Hiên hít một hơi thật sâu, sau đó nắm chặt quyền, quay người rời đi.
Hắn ta biết, với thực lực của hai người, một mực đi theo Sở Cuồng Nhân, sẽ chỉ là một loại liên lụy, khiến Sở Cuồng Nhân lo lắng, không cách nào thỏa thích thi triển hành động.
Bây giờ, chuyện bọn họ có thể làm, chính là sớm tăng cường thực lực, không ngừng mạnh lên trong Đế lộ này!
Theo từng bóng người bay lượn đi, tu sĩ trong động thiên càng ngày càng ít.
Sở Cuồng Nhân thấy không sai biệt lắm, bóng người lóe lên, cũng hóa thành một đạo lưu quang, lao lên bầu trời, ra khỏi động thiên.
Bên ngoài Vạn Kỳ Động Thiên.
Một đám tu sĩ còn đang ở bốn phía, chưa rời đi.
“Lần này ta tiến vào động thiên, thu hoạch một gốc bảo dược Chuẩn Đế cấp, thu hoạch cũng tạm được, Lâm huynh thì sao?”
“Cũng không có gì, có vài cọng bảo dược Thánh cấp mà thôi, so ra kém ngươi a.”
“Haiz, ta chỉ gặp một kiện Thánh Khí mà thôi.”
Không ít người tụ tập lại một chỗ, đàm luận thu hoạch trong Động Thiên lần này.
Đương nhiên, phần lớn tu sĩ sẽ không nói hết những thu hoạch của mình ra, cho dù đối mặt với người thân cận cũng sẽ giấu diếm một chút.
Nhưng chuyện này cũng không hề ảnh hưởng đến chuyện mọi người nhiệt tình thảo luận.
Mà lúc mọi người ở đây thảo luận kịch liệt nhất, Sở Cuồng Nhân đột nhiên xuất hiện trước mặt mọi người.
Hiện trường vốn đang náo nhiệt lập tức yên tĩnh trở lại.
“Là hắn đúng không?”
“Nghe nói người này thu hoạch được cơ duyên lớn nhất trong Vạn Kỳ Động Thiên lần này, chiếm đoạt bảo vật trong cả một đầu địa mạch linh khí, nghe nói trong địa mạch còn ẩn chứa một đống địa mạch tinh nguyên thuộc tính mộc nữa, trời ạ, hắn đúng là có can đảm làm.”
“Cộng toàn bộ thu hoạch của chúng ta lại, cũng chưa chắc đã bằng một phần của người ta.”
“Đúng vậy, phần cơ duyên kia quá kinh khủng.”
“Không chỉ như thế, ta nghe nói chiến lực mạnh của người này vô cùng mạnh, ngay cả mấy vị thiên kiêu cấm kỵ vây công cũng không thể làm gì hắn, nếu không, sao hắn có thể độc chiếm cơ duyên chứ.”
Không ít người nhìn chằm chằm Sở Cuồng Nhân, thì thầm nói chuyện.
Cũng có một số người nhìn chằm chằm Sở Cuồng Nhân, ánh mắt vô cùng hỏa nhiệt, mang theo tham lam cực độ.
Dù sao, trên người đối phương cũng có vô số bảo vật.
Nói không tâm động, vậy khẳng định là giả, nhưng ngại thực lực của đối phương, không dám tùy tiện xuất thủ mà thôi.