Chương 557 Các phương đi vào, ta chính là chỗ dựa lớn nhất
“Ha ha...”
Một tiếng cười to vang lên, cuốn theo một cỗ ba động linh lực vô cùng mạnh mẽ.
Chỉ thấy một đạo lưu quang bay lượn mà đến, rơi xuống trước mặt Sở Cuồng Nhân.
Đó là một lão giả tóc trắng tinh thần phấn chấn, trên người tràn ngập một cỗ khí tức bá đạo mạnh mẽ tuyệt luân.
Sở Cuồng Nhân hơi nheo mắt, “Khí tức này vượt xa Chuẩn Đế bình thường, Hoàng giả? Không, Chuẩn Đế đến gần vô hạn Hoàng giả sao?”
“Nhãn lực thật tốt, ta chính là đại trưởng lão Bái gia, Bái Thiên Khuyết!”
Lão giả Bái Thiên Khuyết cười ha ha một tiếng nói, nhìn Sở Cuồng Nhân trong mắt mang theo tán thưởng.
Mặc dù ông ta đến đây giết Sở Cuồng Nhân, nhưng như vậy cũng không ảnh hưởng đến chuyện ông ta tán dương Sở Cuồng Nhân, thiên kiêu như thế quá hiếm thấy.
“Bái gia cũng tới, còn ai nữa, Vương gia, Ma tộc, Cửu Anh đâu?”
Sở Cuồng Nhân đứng chắp tay, nhìn bốn phía.
Mỗi lần hắn đọc ra một cái tên, trong lòng của mọi người không nhịn được run một cái.
Những thế lực kia đều là đạo thống thế lực cấp cao nhất trên Đế lộ, trên cơ bản không ai dám đi trêu chọc bọn họ.
“Sở Cuồng Nhân, Kiếm tộc nói không sai, hôm nay, ngươi chắc chắn phải chết ở đây!!”
Một giọng nói đạm mạc quanh quẩn trong hư không.
Nơi xa bỗng nhiên có một mảng lớn mây đen phun trào, mảng lớn mây đen kia chính là do ma khí vô cùng bàng bạc hội tụ mà thành.
Dưới ma khí có một đầu Ma tộc độc giác, một đôi con ngươi màu đỏ yêu dị nhìn Sở Cuồng Nhân, mang theo sát ý vô cùng băng lãnh.
“Là hắn, một trong mấy trưởng lão Ma tộc lưu lại trên Đế lộ, Ba Nhĩ Cáp!”
“Giống Bái Thiên Khuyết, tu vi của người này đã đến gần vô hạn Hoàng giả, thậm chí có thể nói là cường giả đứng đầu dưới Hoàng giả của Ma tộc.”
“Các ngươi nhìn, không chỉ có Ba Nhĩ Cáp...”
Sau khi mây đen kia đến gần, mọi người mới nhìn thấy, sau lưng Ba Nhĩ Cáp còn có một nhóm lớn binh lính Ma tộc trang bị đầy đủ và một nhóm lớn Ma thú dữ tợn.
Nhất là đầu Địa Ngục Tam Đầu Khuyển bên cạnh Ba Nhĩ Cáp, khóe miệng trên ba cái đầu đều chảy nước miếng, nhìn các tu sĩ phía dưới lộ ra vẻ bạo ngược, phàm là tu sĩ bị con ngươi màu đỏ kia nhìn chăm chú đều không nhịn dược rùng mình một cái.
Ba Nhĩ Cáp suất lĩnh một đám binh lính Ma tộc xuất hiện, chân trời lại có một mảng lớn quang hoa ngũ sắc lưu chuyển.
Chỉ nghe thấy một tiếng rống, ngay sau đó, có một đầu Khổng Tước năm màu lộng lẫy đang xuyên mây phá không mà đến.
Trên lưng Khổng Tước còn có một nữ tử mặc y phục rực rỡ hoa lệ đang ngồi.
Nữ tử ung dung hoa quý, đầu đội châu quan, trong lúc giơ tay nhấc chân đều có ba động linh lực vô cùng mạnh mẽ khuếch tán ra.
“Ta chính là chủ mẫu Vương gia trên Đế lộ, Sở Cuồng Nhân, nếu ngươi đưa cổ ra cho ta giết, ta có thể để ngươi toàn thây!”
Chủ mẫu Vương gia nói giọng điệu không thể nghi ngờ.
Phía sau lưng nàng, có một đám tu sĩ Vương gia từ trong tầng mây đi ra, uy thế hiển hách.
“Trên đời này, không ai có thể khiến ta đưa cổ ra giết, chỉ bằng Vương gia ngươi, cũng xứng?!”
Sở Cuồng Nhân cười xùy một tiếng, sau đó mắt nhìn quanh khắp nơi, ánh mắt sắc bén đảo qua tất cả mọi người, “Còn ai muốn mạng của ta nữa không?”
Qua một hồi lâu, không ai lên tiếng.
Những tu sĩ không muốn tham dự vào sớm đã tự động lui ra.
“Sở Cuồng Nhân, nếu ngươi nguyện ý giao ra bảo vật trong địa mạch linh khí, có lẽ, chúng ta có thể mở một con đường cho ngươi, hoặc là, nếu ngươi nguyện ý, có thể giống như Tiêu Kinh Trần ở rể tại Bái gia ta, ta cam đoan, không ai có thể tổn thương ngươi, thế nào?” Bái Thiên Khuyết bỗng nhiên mở miệng nói.
Mọi người âm thầm líu lưỡi, không ngờ lúc này Bái gia sẽ ra điều kiện này với Sở Cuồng Nhân.
Nhưng cũng khó trách, thiên phú của Sở Cuồng Nhân quá kinh người, nếu có thể mời chào, sẽ là một sự giúp đỡ rất lớn đối với đạo thống.
“Ở rể Bái gia? Ha ha, chỉ bằng mấy người vớ va vớ vẩn của Bái gia kia cũng xứng để ta ở rể? Lão đầu, không phải não ngươi bị nước vào chứ, làm phiền ngươi tìm một chỗ đổ nước ra hết rồi hãy đến nói chuyện với ta.” Sở Cuồng Nhân không được nhịn cười ra tiếng.
Mà Bái Thiên Khuyết nghe vậy, sầm mặt tại chỗ, trong mắt bắn ra sát ý lạnh như băng.
Trong đám người, Bái Hồng Ngọc cũng nghe thấy lời này, tức giận đến toàn thân phát run, nhìn chằm chằm Sở Cuồng Nhân, hận không thể ngàn đao bầm thây hắn.
Nàng cũng là nữ tử Bái gia.
Sở Cuồng Nhân nói vớ va vớ vẩn, không thể nghi ngờ cũng bao gồm nàng.
Sở Cuồng Nhân không để ý đến sắc mặt âm trầm của Bái Thiên Khuyết, mắt lạnh nhìn tu sĩ của các đạo thống vây quanh mình, “Vương gia, Bái gia, Ma tộc, Kiếm tộc, tất cả đều là đạo thống Viễn Cổ trên Đế lộ, uy danh hiển hách, hôm nay lại liên thủ vây giết, a, xem ra cũng chỉ là thế hệ hữu danh vô thực thôi.”
“Sở Cuồng Nhân, bây giờ nói những thứ này không có tác dụng đâu, hôm nay, chúng ta chắc chắn sẽ giết ngươi!”
Ma tộc Ba Nhĩ Cáp từ tốn nói: “Ngăn trở Ma giới ta buông xuống, cướp cơ duyên của thiên kiêu tộc ta, ngươi và Ma tộc ta sớm đã không chết không thôi!”
“Sở Cuồng Nhân, ngươi biết mang ngọc có tội không, mặc dù bảo vật tốt, nhưng cũng phải có mạng hưởng dụng mới được.”
Trưởng lão Kiếm tộc cười lạnh nói.
“Cây cao chịu gió lớn, Sở Cuồng Nhân, ngươi không có bất kì bối cảnh chỗ dựa nào trên Đế lộ, sao có thể đấu với chúng ta?!”
Chủ mẫu Vương gia đạm mạc nói, ánh mắt cao cao tại thượng, nhìn Sở Cuồng Nhân, giống như nhìn một con kiến hôi tiện tay có thể nghiền chết.
“Bối cảnh, chỗ dựa?”
“Ha ha...”
Sở Cuồng Nhân cười một tiếng trên người đột nhiên bộc phát ra một cỗ ba động linh lực dồi dào như biển, đạo vận kinh khủng cũng theo đó đổ xuống, quét ngang khắp nơi.
Người có tu vi không đủ bị cỗ ba động linh lực và đạo vận này quét bay ra ngoài.
Trường kiếm trong tay các tu sĩ Kiếm tộc bị đạo vận của Sở Cuồng Nhân ảnh hưởng không khống chế được run rẩy, giống như đang thần phục, đang sợ.
“Hôm nay ta sẽ nói cho các ngươi biết, bối cảnh cái gì, chỗ dựa cái gì!”
Trong tiếng thét dài, khí tức trên người Sở Cuồng Nhân lại tăng lên nữa, một cỗ đạo vận càng khủng bố hơn thấu thể mà ra!
Trên bầu trời, mây đen hội tụ, lôi đình ầm vang, thiên uy huy hoàng bao phủ toàn trường!
Sở Cuồng Nhân đứng dưới lôi đình, quanh thân tiêu tán ra từng đạo thần quang, giống như Thần Vương chưởng khống thiên địa!
“Ta chính là bối cảnh! Ta chính là chỗ dựa lớn nhất của ta!!”
Vẻ mặt Sở Cuồng Nhân đạm mạc, nhìn tất cả tu sĩ ở đây, không có chút nào cảm tình.
Trong chớp mắt này, tất cả tu sĩ đều cảm nhận được một cỗ áp lực khó nói lên lời.
Có vài tu sĩ càng khó có thể khống chế run rẩy thân thể, trực tiếp co quắp ngã xuống đất, đã mất đi ý chí chiến đấu.
“Giết!!”
Trưởng lão Kiếm tộc thấy thế, hét lớn một tiếng, một đạo kiếm khí đột nhiên chém ra, dẫn đầu khai chiến!
Phía sau ông ta, một đám tu sĩ Kiếm tộc cuốn theo kiếm khí sắc bén hướng về Sở Cuồng Nhân.
Sở Cuồng Nhân thấy thế, đưa tay, có một đạo lôi quang màu xanh thẳm từ trong cơ thể hắn bắn ra, đầu tiên là đụng nát kiếm quang do trưởng lão Kiếm tộc phát ra, tiếp theo là du tẩu trong đám tu sĩ Kiếm tộc, một đám tu sĩ Kiếm tộc bị lôi quang đụng nát xương, thổ huyết bay ngược ra ngoài.
“Thứ gì vậy?”
“Lực lượng thật kinh khủng, bên trong lôi quang giống như có vật gì?”
Chỉ thấy đạo lôi quang kia du tẩu một vòng trong đám tu sĩ Kiếm tộc, đụng bay mười tu sĩ đến gần Sở Cuồng Nhân.
Lôi quang tán đi, một thanh cổ cầm toàn thân xanh thẳm trong suốt, tạo hình hoa lệ xuất hiện trước mặt mọi người.
Chính là Đế binh Xuân Lôi!
Mười ngón tay của Sở Cuồng Nhân đặt trên dây đàn, coong một tiếng, làn điệu chưa thành, chỉ là một đạo cầm âm đơn thuần đã bộc phát ra một cỗ lực lượng vô cùng kinh khủng.
Đám tu sĩ Kiếm tộc đi đầu bị tiếng đàn này đánh bay ra ngoài, ào ào bạo thể mà chết!