← Quay lại trang sách

Chương 562 Bái phỏng Thất Tình môn, Xích Nguyệt hung hăng càn quấy

“Làm sao Thánh Nữ lệnh lại ở trên người ngươi, ngươi là ai?”

Một đệ tử không nhịn được mở miệng hỏi.

“Tại hạ là Sở Cuồng Nhân.”

“Sở Cuồng Nhân?”

Mấy đệ tử nghe vậy, sắc mặt lại lần nữa thay đổi.

Nếu nói bây giờ trên Đế lộ, danh tiếng của ai vang dội nhất, vậy không thể nghi ngờ, nhất định là Sở Cuồng Nhân.

Thiên kiêu cấm kỵ liên thủ cũng không phải là đối thủ của Sở Cuồng Nhân, mấy đạo thống Viễn Cổ vây giết lại bị đối phương thong dong thối lui, chỉ bằng hai chiến tích này, trên Đế lộ đã không ai so được.

“Xin các hạ chờ một chút, ta đi thông báo thánh nữ.”

Một đệ tử cầm Thánh Nữ lệnh, hóa thành một đạo lưu quang cấp tốc biến mất tại chỗ.

Sở Cuồng Nhân cũng không nóng nảy, đứng chờ.

Một lát sau, sau lưng Sở Cuồng Nhân truyền đến một loạt tiếng bước chân, cùng lúc đó có một trận hương rượu nồng đậm truyền khắp không trung.

“Khí tức này...”

Sắc mặt Sở Cuồng Nhân có chút cổ quái nhìn về sau lưng.

Chỉ thấy nữ tử mặc áo đỏ trong tửu lâu lúc trước tuyên bố muốn quất hắn sắc mặt đỏ bừng, còn nấc lên, đi đến gần sơn môn.

Một thân hơi rượu kia, không khỏi khiến người ta nhượng bộ lui binh.

Gia hỏa này, rốt cuộc đã uống bao nhiêu a.

Sở Cuồng Nhân không khỏi lui về sau hai bước.

Nhưng hắn lui, nữ tử áo đỏ kia nhìn thấy hắn, hai mắt tỏa sáng, tiến lên một tay ôm vai hắn, vươn tay sờ cằm hắn, say khướt nói: “Nha, Thất Tình môn chúng ta còn có tiểu ca ca lớn lên đẹp mắt như vậy sao, còn tốt hơn Sở Cuồng Nhân nữa.”

Khóe miệng Sở Cuồng Nhân co giật hai lần, đẩy tay đối phương ra, lại lui về sau hai bước.

“Nha, tiểu ca ca còn xấu hổ, ngươi thuộc mạch nào, nói cho ta, sau này tỷ tỷ bảo kê ngươi.”

Nữ tử áo đỏ cười, hứng thú, càng thêm ra sức trêu chọc Sở Cuồng Nhân.

Dáng vẻ say khướt của nàng khác hẳn với dáng vẻ ngang ngược trong tửu lâu mà Sở Cuồng Nhân đã nhìn thấy, có thêm mấy phần lười biếng phong tình.

“Xích Nguyệt sư tỷ, vị đạo hữu này không phải người của Thất Tình môn chúng ta, hắn đến tìm thánh nữ.”

“Tìm sư tỷ? Đừng đùa, ngoại trừ cái tên ngu đần của Kiếm tộc kia, còn nam nhân nào đến tìm sư tỷ nữa?”

Nữ tử áo đỏ, cũng chính là Xích Nguyệt khoát tay áo, dáng vẻ như muốn nói ngươi đừng đùa ta.

“Hắn là Sở Cuồng Nhân.” Đệ tử kia nói.

“Hắn là ai, ngươi lặp lại lần nữa?”

“Sở Cuồng Nhân.” Đệ tử kia lặp lại một lần.

Xích Nguyệt hít sâu một hơi, ngay sau đó trên người vận chuyển linh lực, hơi rượu trong cơ thể cấp tốc bốc hơi.

Hơi rượu đầy trời cũng rút đi, ánh mắt Xích Nguyệt càng thêm thanh tỉnh, dáng vẻ lười biếng biến mất, nhìn chằm chằm Sở Cuồng Nhân, cười lạnh một tiếng, “Chính người đã làm ô danh sư tỷ ta đúng không?”

“Việc này không liên quan gì đến ta.”

“Làm bẩn danh dự của sư tỷ, ngươi nên đánh!”

Xích Nguyệt không nói thêm cái gì, trực tiếp xuất thủ, đưa tay đánh ra một quyền, linh lực lẫn vào hương rượu, bao phủ về phía Sở Cuồng Nhân.

Uy lực không lớn, giống như đang thăm dò.

Khi quyền kình sắp rơi xuống thân thể Sở Cuồng Nhân, thân ảnh của hắn lại biến mất ngay tại chỗ.

Một quyền này của Xích Nguyệt đánh hụt.

“Ha, thủ đoạn không gian, có ý tứ.”

Linh niệm của Xích Nguyệt tuôn ra, rất nhanh đã khóa chặt tung tích của Sở Cuồng Nhân, ngay ở trên đỉnh đầu của nàng.

“Lại đến.”

Lại một quyền đánh ra ngoài, nhưng Sở Cuồng Nhân lại không thèm nhìn, bóng người biến mất ngay tại chỗ.

“Lại có thể tránh?”

Xích Nguyệt cau mày, lần này, nàng thôi động linh lực, một cỗ đạo vận mạnh mẽ lập tức bạo phát, bao phủ không gian xung quanh Sở Cuồng Nhân.

“Tê Tâm Trảo!”

Lời nói vưa rơi xuống, trên người Xích Nguyệt bộc phát ra một cỗ buồn phiền chi ý, một trảo hướng về phía hư không, giống như muốn làm tê liệt hư không.

Năm đạo trảo kình xẹt qua hư không, hướng về phía Sở Cuồng Nhân!

“Ha, bi thương chi ý.” Sở Cuồng Nhân cảm giác được một cỗ bi thương tê tâm liệt phế trong một trảo của đối phương.

Hiển nhiên, đây là một môn tu hành pháp có liên quan đến tâm tình.

Không chỉ như thế, ngay khi đối phương thi triển ra môn pháp này, trong lòng hắn mơ hồ có chút rung động.

Cảm giác này nói cho hắn biết, môn tu hành pháp này của đối phương có cùng nguồn gốc với Tuyệt Tâm Chỉ, Ai Thiên Chưởng, Nộ Thần Quyền của hắn.

“Xem ra lần này mình đến đây là đúng rồi.”

Sở Cuồng Nhân âm thầm nghĩ.

Sau đó, một cỗ ba động không gian nổi lên, Sở Cuồng Nhân tránh thoát khí tức phong tỏa của Xích Nguyệt, lại lần nữa biến mất không thấy.

Dựa vào tu vi của Xích Nguyệt mà muốn phong tỏa ngăn cản hắn, còn kém xa lắm.

“Cái gì?! Ở đâu?”

Xích Nguyệt biến sắc, tìm kiếm bóng dáng của Sở Cuồng Nhân ở khắp nơi.

“Nơi này.”

Lúc này, giọng nói của Sở Cuồng Nhân từ sau lưng nàng truyền đến.

Nàng theo bản năng quay người đánh ra một chưởng.

Nhưng một chưởng này vừa đánh ra liền bị một cỗ lực lượng càng thêm kinh khủng đánh nát, khiến cả người nàng không tự chủ được lùi lại mấy bước.

Sau khi Xích Nguyệt giữ vững thân thể, hai ngón tay đã đến cổ họng của nàng, kiếm khí sắc bén lưu chuyển trên đầu ngón tay, chặt đứt một lọn tóc của nàng.

Cổ họng Xích Nguyệt bỗng nhúc nhích một cái, trên trán thấm ra mồ hôi lạnh.

Nàng vô cùng rõ ràng, nếu Sở Cuồng Nhân muốn, vậy kiếm khí kia không chỉ chặt đứt mái tóc của nàng, còn đầu nàng nữa.

“Lại động thủ, ta sẽ hoàn thủ.”

Sở Cuồng Nhân từ tốn nói.

Bên cạnh, mấy đệ tử của Thất Tình môn biến sắc, lấy ra binh khí, muốn tiến lên tương trợ.

“Lui ra!”

Nhưng Xích Nguyệt quát lạnh một tiếng, quát lui mấy đệ tử, “Ngốc sao? Ta không phải đối thủ của hắn, các ngươi đi lên có tác dụng gì.”

Sở Cuồng Nhân để tay xuống, thản nhiên nói: “Tại hạ đến đây bái phỏng, cũng không có ác ý, còn tin đồn ở bên ngoài, không hề liên quan đến ta.”

“Bất kể nói thế nào, danh dự của sư tỷ ta là vì ngươi mà hao tổn.”

Xích Nguyệt nói xong, sau đó nhìn từ trên xuống dưới Sở Cuồng Nhân, thầm nói: “Đúng là giống như trong lời đồn, lớn lên đẹp mắt như vậy.”

“Thanh giả tự thanh, ngoại giới nói thế nào, đối với ta cũng không có bất kỳ ảnh hưởng gì, Xích Nguyệt, ngươi không nên vì chuyện này mà khó xử Sở đạo hữu mới đúng.”

Lúc này, một giọng nói đạm mạc từ sau lưng mọi người truyền đến.

Chỉ thấy Lãnh Ngưng Ngọc đạp không mà đến, khí chất thanh lãnh thoát tục, vẻ măt đạm mạc như băng.

“Sư tỷ, ngươi đã đến, ta không phải muốn xả giận cho ngươi sao?”

“Ngươi quá hồ nháo, nếu sư tôn biết, chắc chắn sẽ phạt ngươi.”

“Không sao, đến lúc đó ta sẽ trốn sau lưng ngươi, sư tôn khẳng định không nỡ đánh ngươi.”

Xích Nguyệt cười nói, xem ra tình cảm với Lãnh Ngưng Ngọc cũng không tệ lắm.

Lãnh Ngưng Ngọc giống như có chút bất đắc dĩ với Xích Nguyệt, không tiếp tục để ý.

“Sở đạo hữu, từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ?”

Lãnh Ngưng Ngọc nhìn về phía Sở Cuồng Nhân, trong ánh mắt đạm mạc như băng xuất hiện một chút ba động.

Những ngày qua, sau khi nàng trở về, nhập định tu hành lúc, chẳng biết tại sao trong đầu vẫn hiện ra bóng dáng của Sở Cuồng Nhân, chuyện này khiến nàng không hiểu.

Rõ ràng chỉ gặp qua hai lần mà thôi, vì sao lại khó quên như vậy?

Chẳng lẽ bởi vì đối phương đã cứu mạng nàng sao?

Xích Nguyệt nhìn Lãnh Ngưng Ngọc một cái, sau đó nhìn về phía Sở Cuồng Nhân, trên mặt lộ ra vẻ do dự.

Chẳng lẽ, sư tỷ thật sự động phàm tâm?

Ôi chao, chuyện này thật rất khó lường.

Xích Nguyệt bị phát hiện này dọa sợ đến suýt nữa cắn phải đầu lưỡi.

“Lãnh đạo hữu, tại hạ đáp ứng lời mời tới đây.”

“Mời, đám người sư tôn đang ở bên trong đợi Sở đạo hữu.”

Sở Cuồng Nhân khẽ vuốt cằm, sau đó theo Lãnh Ngưng Ngọc đi vào Thất Tình môn.

“Hắn chính là Sở Cuồng Nhân gần đây rất xôn xao huyên náo trên Đế lộ sao? Xem ra rất bất phàm.”

“Nhưng ngoại trừ lớn lên đẹp trai hơn ta một chút, thì không nhìn ra hắn có chỗ nào bất phàm nha, hắn thật sự có thể đánh bại mấy vị thiên kiêu cấm kỵ liên thủ?”

“Cũng không biết lần này người này đến Thất Tình môn làm gì?”

Trên đường đi, không ít người đang âm thầm quan sát Sở Cuồng Nhân, ánh mắt vô cùng hiếu kỳ.