Chương 564 Cảnh cáo? Nói cẩn thận a, Lý đạo nhân uy hiếp
Trong Thất Tình môn, Lãnh Ngưng Ngọc dẫn Sở Cuồng Nhân đi dạo khắp nơi.
Hai người đều là người siêu phàm thoát tục, đứng cùng một chỗ, ngược lại có mấy phần thần tiên quyến lữ.
Đệ tử bốn phía nhìn thấy, không khỏi hâm mộ.
Tại Thất Tình môn, Lãnh Ngưng Ngọc luôn có hình tượng cao cao tại thượng, không nhiễm thế tục, ngoại trừ Xích Nguyệt và Lãnh Nguyệt tiên tử có quan hệ tốt với nàng, thì ngay cả mấy vị trưởng lão, Đạo Tử hạch tâm cũng không liên quan đến nàng, dù sao, không có mấy người có tình cảm với người không kết giao sâu với mình.
Nhưng chuyện này cũng không ảnh hưởng đến tưởng tượng mỹ hảo của mọi người về nàng, cho nên cũng có không ít người bí mật âm thầm ái mộ Lãnh Ngưng Ngọc.
Nhưng chưa từng nghe nói nàng có quan hệ thân thiết với nam tử nào.
Hôm nay Lãnh Ngưng Ngọc tự mình dẫn một nam tử đi tham quan khắp nơi trong Thất Tình môn, là lần đầu tiên người của Thất Tình môn nhìn thấy.
“Sở đạo hữu, nơi này là thác nước Phi Lưu của Thất Tình môn.”
Lãnh Ngưng Ngọc dẫn Sở Cuồng Nhân đến một thác nước, thác nước kia từ trên sườn núi đổ xuống, âm thanh dòng nước trùng kích, trong phạm vi mười dặm đều có thể nghe được.
Mà Lãnh Ngưng Ngọc giới thiệu xong thác nước Phi Lưu xong liền đứng ở một bên yên lặng không nói, mặc cho Sở Cuồng Nhân tự xem xét.
Trên đường cùng đi tới, đều là như thế.
Mỗi khi đến một danh lam thắng cảnh nào đó, Lãnh Ngưng Ngọc sẽ nói tên của danh lam thắng cảnh này ra, sau đó đứng sang một bên không nói lời nào, nhìn ra được, nàng rất ít khi tiếp xúc với người khác, có lúc lộ ra dáng vẻ muốn nói lại thôi, giống như muốn nói gì, nhưng không tìm được đề tài.
Phần lớn thời gian đều là Sở Cuồng Nhân nói chuyện trước, nàng mới trả lời nhiều hơn mấy câu.
“Hình như Lãnh đạo hữu có quen biết với Đạo Tử Kiếm tộc?”
Sở Cuồng Nhân bỗng nhiên thuận miệng hỏi một câu.
“Quen biết.” Lãnh Ngưng Ngọc gật đầu.
“Nghe nói Kiếm Đạo Tử đang theo đuổi Lãnh đạo hữu.”
“Theo đuổi?” Lãnh Ngưng Ngọc cau mày, giống như đang ngẫm nghĩ hàm nghĩa của từ này, sau đó thản nhiên nói: “Kiếm Đạo Tử đúng là tìm ta nhiều lần hơn những người khác, còn theo đuổi mà Sở đạo hữu nói, ý là hắn muốn kết thành đạo lữ với ta đi.”
“Đúng vậy, ngươi nghĩ như thế nào?”
“Tại hạ một lòng hướng đạo, không có ý nghĩ như vậy.”
“Thì ra là thế.”
Sở Cuồng Nhân cũng chỉ thuận miệng hỏi một câu, cũng không tiếp tục hỏi nữa.
“Ngưng Ngọc, thì ra ngươi ở chỗ này.”
Lúc này, sau lưng hai người Sở Cuồng Nhân truyền đến một giọng nói.
Chỉ thấy một thanh niên áo trắng đi về phía hai người, khi nhìn thấy Sở Cuồng Nhân, trong mắt thanh niên kia lướt qua một vệt dị sắc, sau đó đề phòng nhìn hắn, “Chắc hẳn vị này chính là Sở Cuồng Nhân Sở đạo hữu gần đây rất xôn xao huyên náo đi, tại hạ Lý Sách Long, bái kiến.”
Hắn ta đến Thất Tình môn liền nghe nói Sở Cuồng Nhân đến đây bái phỏng sự, cộng thêm tướng mạo khí chất của Sở Cuồng Nhân, cũng không khó đoán được.
“Xin chào Lý đạo hữu.” Sở Cuồng Nhân nhìn Lý Sách Long, ánh mắt lộ ra một vệt nghiền ngẫm.
Người này, có thù với hắn?
Vì sao?
“Ngưng Ngọc, đã lâu không gặp, gần đây ngươi có khỏe không?” Lý Sách Long nhìn về phía Lãnh Ngưng Ngọc, ôn nhu hỏi.
Nghe thấy vậy, Sở Cuồng Nhân bừng tỉnh đại ngộ.
Thì ra là vì Lãnh Ngưng Ngọc, xem ra lại là một người theo đuổi Lãnh Ngưng Ngọc.
“Đa tạ Lý đạo hữu, gần đây Ngưng Ngọc vẫn như trước, đúng rồi, Lý tiền bối đã tới rồi?”
“Ừm, sư tôn đang xem bệnh cho Lãnh Nguyệt tiền bối.”
“Vậy ta cũng đi qua xem một chút.”
Lãnh Ngưng Ngọc nói, sau đó quay người rời đi, đi về phía đại điện.
Sở Cuồng Nhân có chút hiếu kỳ, cũng đi theo.
Bên cạnh, Lý Sách Long đề phòng nhìn hắn, “Không biết tại sao Sở đạo hữu lại đột nhiên xuất hiện ở đâu? Tiếp cận Ngưng Ngọc là có mục đích gì?”
“A, chuyện này có liên quan gì đến ngươi sao?”
Sở Cuồng Nhân khẽ cười một tiếng, cũng lười giải thích.
Lý Sách Long nghe vậy, trong mắt bắn ra một đạo lãnh ý, “Ta mặc kệ Sở Cuồng Nhân ngươi lợi hại thế nào, ta cảnh cáo ngươi...”
Hắn ta còn chưa nói hết câu.
Bỗng nhiên, một cỗ uy áp kiếm đạo sắc bén phô thiên cái địa bao phủ hắn ta.
Áp lực kiếm đạo cường đại khiến hắn ta cảm thấy ngạt thở.
“Cảnh cáo? Từ xưa tới nay chưa ai có thể cảnh cáo ta, Lý đạo hữu, nói cẩn thận a.”
Sở Cuồng Nhân từ tốn nói.
Đối diện hắn, Lý Sách Long bị uy áp bao phủ, trên trán đã thấm ra mồ hôi lạnh.
Quá kinh khủng.
Mặc dù Lý Sách Long không phải thiên kiêu cấm kị, nhưng trong đám thiên kiêu cũng thuộc về tuyệt đỉnh.
Nhưng dưới uy áp của Sở Cuồng Nhân, hắn ta lại khó mà chịu đựng được.
“Lý đạo hữu, Sở đạo hữu, hai vị sao vậy?”
Dường như Lãnh Ngưng Ngọc cảm nhận được sau lưng truyền đến dị dạng, không khỏi hiếu kỳ xoay người, nhìn qua hai người Sở Cuồng Nhân, trong mắt mang theo ý hỏi thăm chi.
“Không có gì.”
Sở Cuồng Nhân cười nhạt một tiếng, thu liễm uy áp kiếm đạo.
Có thể nói, hắn nắm giữ cách khống chế uy áp đỉnh phong, chỉ nhằm vào Lý Sách Long, căn bản không lộ ra ngoài chút nào.
Cho nên, Lãnh Ngưng Ngọc căn bản không phát giác được.
Lãnh Ngưng Ngọc không nghi ngờ gì, tiếp tục đi về phía trước, Sở Cuồng Nhân cũng đi theo.
Sau lưng, Lý Sách Long nhìn bóng lưng Sở Cuồng Nhân, mặc dù là lần đầu tiên gặp mặt, nhưng ánh mắt hắn ta lại giống nhừ nhìn thấy kẻ thù giết cha vậy.
“Nếu ngươi lại dùng ánh mắt ấy nhìn ta, ta không ngại móc con mắt của ngươi ra đâu.”
Giọng nói đạm mạc của Sở Cuồng Nhân bay vào tai Lý Sách Long.
Nghe thấy cảnh cáo này, Lý Sách Long vội vàng thu liễm ánh mắt.
Hắn ta biết, nếu lời đồn ở ngoại giới không giả, thì mười lăm người như hắn ta cũng không phải là đối thủ của Sở Cuồng Nhân.
Ba người đi tới đại điện.
Mà vừa tiến vào đại điện, Sở Cuồng Nhân liền phát hiện bầu không khí trong đại điện không bình thường.
Trong đại điện, có năm người.
Ngoại trừ Lãnh Nguyệt tiên tử và Xích Nguyệt ra, còn có một nam tử trung niên tóc mai điểm bạc, nhưng tướng mạo tuấn lãng, hai người còn lại đều là lão giả.
Lúc này, Lãnh Nguyệt tiên tử đang nhìn nam tử trung niên kia, trong đôi mắt đẹp hiện lên vẻ tức giận.
“Lý đạo nhân, ngươi giậu đổ bìm leo như vậy, không phải có chút quá đáng sao?”
Lãnh Nguyệt tiên tử lạnh lùng nói.
Lý đạo nhân lại từ tốn nói: “Lãnh Nguyệt tiên tử, đây là điều kiện duy nhất của ta, ngươi có thể không đồng ý, nhưng dưới gầm trời này, trừ ta ra, sợ rằng ngươi sẽ không tìm được vị y giả hoặc đan sư thứ hai có thể áp chế hỏa độc trong cơ thể ngươi.”
“Lý tiền bối, ngươi là đệ nhất tông sư y đạo, đưa ra điều kiện như vậy, không cảm thấy quá vô sỉ sao?”
Xích Nguyệt nhìn Lý đạo nhân, cũng lộ ra vẻ không tốt.
“Đây là chuyện của ta và sư tôn ngươi, không đến lượt tên tiểu bối như ngươi xen vào.” Lý đạo nhân đạm mạc nói.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Lãnh Ngưng Ngọc đi tới, hiếu kỳ hỏi.
“Sư tỷ, Lý tiền bối nói có biện pháp giải quyết hỏa độc trong cơ thể sư tôn, nhưng ông ấy lại ra điều kiện muốn kết thành đạo lữ với sư tôn.”
Xích Nguyệt tức giận đến nghiến răng nói.
Lãnh Ngưng Ngọc nghe được, trong lòng không có nhiều gợn sóng, nhưng vẫn không nhịn được cau mày, “Lý tiền bối, có thể đổi điều kiện khác hay không.”
“Ta thích sư tôn ngươi nhiều năm rồi, nhưng nàng vẫn không chịu tiếp nhận ta, ta chịu đủ rồi, hôm nay ta nhất định phải đạt thành mong muốn.”
Lý đạo nhân hít sâu một hơi, nhìn Lãnh Nguyệt tiên tử, trong mắt lộ ra nhiệt huyết.
Từ lúc còn trẻ, ông ta đã thích Lãnh Nguyệt tiên tử, nhưng đã nhiều năm như vậy, ông ta vẫn không chiếm được đối phương, sau khi biết đối phương trúng hỏa độc, phản ứng đầu tiên trong lòng ông ta không phải tiếc hận cho đối phương, mà chính là... Hưng phấn.
Bởi vì như vậy, ông ta có thể dựa vào sở học của mình, quang minh chính đại tiếp cận đối phương, cũng triển khai thế công theo đuổi.