← Quay lại trang sách

Chương 579 Lý Sách Long tức điên, lại có trò để chơi

Trong sơn động.

Sở Cuồng Nhân đặt hai người Lãnh Ngưng Ngọc, Xích Nguyệt nằm trên mặt đất.

Mặc dù Lãnh Ngưng Ngọc tu hành vong tình đạo, nhưng bị cỗ xúc động nguyên thủy trong cơ thể chi phối, sắc mặt đã bắt đầu trở nên hồng nhuận.

Lần đầu tiên nàng có cảm giác như vậy.

Bên cạnh, Xích Nguyệt đã không nhẫn nại được, trực tiếp xông lên ôm Sở Cuồng Nhân, ánh mắt mê ly, đưa môi đến gần muốn hôn.

Sở Cuồng Nhân đưa tay ngăn trở, thản nhiên nói: “Muốn chiếm tiện nghi của ta sao, ngươi nghĩ hay lắm.”

“Sở đạo hữu, đã lúc này rồi, ta cũng không thèm đếm xỉa, ngươi còn e lệ cái gì, nhanh chút đi.”

Sở Cuồng Nhân nhìn Xích Nguyệt, thấy dáng vẻ không kịp chờ đợi của đối phương, lại có cảm giác mình mới là người thua thiệt.

Bên cạnh, Lãnh Ngưng Ngọc hít sâu một hơi, bắt đầu cởi dây lưng.

Mặc dù nàng chưa trải qua loại chuyện này, nhưng thỉnh thoảng nàng cũng nghe thấy từ chỗ các sư muội, biết phải làm thế nào.

Sở Cuồng Nhân ở bên cạnh nhìn thấy, lên tiếng ngăn lại, “Chờ một chút.”

“Sở đạo hữu, ngươi có phải là nam nhân hay không, đối mặt với hai đại mỹ nhân chúng ta, ngươi còn ra sức khước từ, ngươi tiếp tục như vậy nữa, chúng ta sẽ phải chết đó.”

Xích Nguyệt có chút bất mãn nói.

Nàng đã có chút không khống chế được dục vọng đang dâng trào kia rồi.

“Yên tâm, sẽ không khiến các ngươi chết, nhưng ai nói với hai ngươi chỉ có phương thức giải độc này thôi?”

Sở Cuồng Nhân buồn cười nói, một tay đầy Xích Nguyệt đang không ngừng lôi kéo quần áo mình ra, dùng niệm lực khống chế hai người.

Nói đùa, tiện nghi của Sở Cuồng Nhân hắn dễ chiến như vậy sao?!

“Bảo vệ chặt tâm thần, chờ lát nữa vận chuyển linh lực theo chỉ thị của ta.”

Sở Cuồng Nhân từ tốn nói, chỉ thấy hắn đưa tay ngưng tụ thủy khí bốn phía thành châm, dần dần đánh vào cơ thể hai nữ tử.

Đừng quên, hắn là y giả đỉnh phong a.

Độc hỏa dây dưa với Lãnh Nguyệt tiên tử nhiều năm cũng có thể giải, huống chi là độc hỏa của hai người này, quả thực chỉ là trò trẻ con.

“Cự Khuyết, Bách Hội, khí hải, Tam âm...”

Giọng nói của Sở Cuồng Nhân vang lên, mỗi lần ra một châm nước, liền dẫn dắt hai nữ vận chuyển linh lực trong cơ thể.

Độc hỏa trong cơ thể hai nữ dần bị thủy khí bao bọc, bắt đầu bài xuất theo đầu ngón tay.

Bên ngoài sơn động.

Lý Sách Long đang đi qua đi lại, nghĩ đến cảnh tượng sẽ xảy ra trong sơn động, hắn tat ức giận đến nghiến răng nghiến lợi, hận không thể đi vào giết Sở Cuồng Nhân cho thống khoái.

Nhưng hắn ta hoàn toàn không có dũng khí này.

Đừng nói hắn ta hoàn toàn không phải đối thủ của Sở Cuồng Nhân, ngay cả Mị Kiếm vệ canh giữ bên ngoài sơn động, hắn ta cũng không đánh thắng được.

Nhìn Mị Kiếm Vệ, trong mắt hắn ta không khỏi lộ ra một vệt kinh diễm.

Hiển nhiên, đối phương là một nữ tử có dung mạo không thấp hơn Lãnh Ngưng Ngọc, hơn nữa phong cách hoàn toàn không giống, mềm mại đáng yêu, là tuyệt đại vưu vật,

Trong lòng Lý Sách Long chua chát, vô cùng ghen ghét với Sở Cuồng Nhân.

Vì sao?

Vì sao bên cạnh Sở Cuồng Nhân luôn có nữ tử tuyệt sắc như vậy, chẳng lẽ là do hắn đẹp trai hơn mình sao?

“Ta mới nghe nói Sở đạo hữu nói, ngươi là Mị Kiếm Vệ, là ngươi của Kiếm tộc?”

Lý Sách Long tò mò hỏi.

“Phải thì như thế nào?” Mị Kiếm Vệ thản nhiên nói, nhìn đối phương, ánh mắt không có không gợn sóng, giống như đang nhìn đồ vật.

Nếu không phải Sở Cuồng Nhân bảo nàng để ý Lý Sách Long, đoán chừng nàng còn không thèm nhìn đối phương..

“Nhưng ta nghe nói, Kiếm tộc và Sở đạo hữu là đại địch sinh tử, không biết vì sao cô nương lại đi bên cạnh hắn, bị hắn uy hiếp gì sao?”

Lý Sách Long nói, muốn tìm ra chuyện bất lợi cho Sở Cuồng Nhân.

Mị Kiếm Vệ nghe nói như thế, cũng biết đối phương muốn ly gián mình và Sở Cuồng Nhân, trong mắt bắn ra một đạo hàn ý, lạnh lùng nói: “Thu hồi tiểu tâm tư của ngươi lại, nếu ngươi dám nói lời không tốt về chủ nhân, ta có một trăm biện pháp khiến ngươi sống không bằng chết đó.”

Chủ nhân?!

Nghe thấy xưng hô của Mị Kiếm Vệ đối với Sở Cuồng Nhân, trong lòng Lý Sách Long lại một phen ghen ghét.

Trong Kiếm tộc, chắc hẳn Mị Kiếm Vệ cũng là một vị thiên kiêu tuyệt đỉnh, vậy mà lại cam nguyện nhận Sở Cuồng Nhân là chủ nhân.

Đây chẳng phải nói, Sở Cuồng Nhân có thể làm bất cứ chuyện gì với đối phương sao?

Đáng giận!!

Rốt cuộc Sở Cuồng Nhân có nhiều diễm phúc như vậy ở đâu ra?

Trong lòng Lý Sách Long không cam lòng rống giận.

Sau khi mất mặt trước Mị Kiếm Vệ, Lý Sách Long cũng không hỏi nhiều nữa, nhìn thoáng qua sơn động, càng nhìn trong lòng càng bực bội, đứng dậy muốn rời khỏi.

Nhưng lúc này, một đạo kiếm quang xẹt qua người hắn ta.

Mị Kiếm Vệ lạnh lùng nói: “Chủ nhân không để ngươi rời đi, ngươi ngoan ngoãn ở lại đây cho ta, nếu không, ta không ngại chặt hai chân của ngươi xuống trước.”

Dù sao Sở Cuồng Nhân cũng chỉ nói không để Lý Sách Long rời đi, lại không nói không thể thương tổn đối phương.

“Ngươi...”

Lý Sách Long khó thở, nhưng nhìn ánh mắt lạnh như băng của Mị Kiếm Vệ, nhất thời không có lực lượng.

“Được được, ta ở đây đợi.”

Lý Sách Long tìm một khối đá bên cạnh ngồi xuống, âm thầm nghĩ biện pháp đối phó Sở Cuồng Nhân.

Đơn đả độc đấu, hắn ta khẳng định không phải đối thủ của Sở Cuồng Nhân.

Cho dù có cơ duyên, trong thời gian ngắn thực lực tăng mạnh, nhưng muốn đối kháng Sở Cuồng Nhân vẫn rất khó.

Hắn ta chỉ có thể mượn lực.

Xích Luyện vương nữ, nếu để Xích Luyện vương nữ đạt được Hồng Liên Chướng Hỏa, chưa biết chừng có thể đối phó với Sở Cuồng Nhân.

Nghĩ đến đây, Lý Sách Long nhìn về phía sơn động, trong mắt bắn ra một hận ý đạo khắc cốt ghi tâm.

Sở Cuồng Nhân, ngươi đã có được nữ nhân ta muốn, ta nhất định phải khiến ngươi trả giá đắt!!

Lúc này, trong sơn động.

Sở Cuồng Nhân đã dùng thủy khí bức độc hỏa trong cơ thể hai nữ tử ra, lúc độc hỏa hoàn toàn đi ra, các nàng cảm thấy như trút được gánh nặng, toàn thân thư thái, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch, không nhịn được phát ra một tiếng rên rỉ.

Bên ngoài sơn động, Lý Sách Long nghe thấy âm thanh này, tức đến sắp nổ phổi.

Hắn ta đứng ở chỗ này, nghe âm thanh nữ nhân mình yêu thích và một nam nhân khác 'Hoan hảo', cảm giác này khó chịu khiến khí huyết hắn ta dâng lên, suýt nữa thổ huyết.

Trong sơn động.

Sở Cuồng Nhân nhìn hai đoàn độc hỏa trước mặt, mang trên mặt một chút nghiền ngẫm.

Trong đó một đoàn độc hỏa không có cái gì, nhưng đoàn độc hỏa từ cơ thể Lãnh Ngưng Ngọc bài xuất ra lại trộn lẫn dị vật.

Đó là một loại bột phấn kì lạ.

Mà trùng hợp, Sở Cuồng Nhân lại biết bột phấn kia là cái gì.

“Tuyết Ngọc Tử Mẫu Trùng chế tác thành trùng phấn, trong truyền thừa y giả kia có ghi chép liên quan tới vật này, là một loại tài liệu trị thương hiếm thấy, nhưng cùng lúc, Tuyết Ngọc Tử Mẫu Trùng có đặc tính hấp dẫn lẫn nhau, có thể dùng để truy tung vị trí, sao trong cơ thể Lãnh đạo hữu lại có thứ này?”

“Xen lẫn trong độc hỏa, là Xích Luyện vương nữ gây nên, nhưng vật này hiếm thấy, nếu không phải y giả, có rất ít người biết vật này, đừng nói đến sử dụng vật này.”

Sở Cuồng Nhân nhớ tới Lý Sách Long bên ngoài sơn động.

Sư tôn của đối phương là Lý đạo nhân, chính là một vị y giả, Lý Sách Long nắm giữ vật này cũng không phải không được.

Mặt khác, đối phương đột nhiên xuất hiện ở đây, trong tình huống biết rõ mình có thể giết chết Xích Luyện vương nữ lại trợ giúp đối phương rời đi.

Việc này nghĩ thế nào cũng cảm thấy có gì đó mờ ám.

“Lý Sách Long và Xích Luyện vương nữ kia hợp tác sao? Nhưng một rắn, một người, giữa bọn họ có lợi ích gì đây?”

Sở Cuồng Nhân sờ cằm, càng nghĩ càng thấy thú vị.

Xem ra, lại có trò hay để chơi rồi.