← Quay lại trang sách

Chương 580 Có chút yêu, nhiệm vụ của ngươi tới

“Sở đạo hữu, độc của chúng ta đã giải rồi sao?”

Xích Nguyệt nhìn Sở Cuồng Nhân, tò mò hỏi.

“Đương nhiên, năng lực của ta, ngươi còn chưa tin sao?”

“Tự nhiên là tin, ta suýt nữa đã quên mất, Sở đạo hữu có thể giải độc hỏa của sư tôn, vậy độc hỏa của Xích Luyện vương nữ tính là cái gì.”

Xích Nguyệt lắc đầu cảm khái, lúc đó nàng bị độc hỏa ảnh hưởng, thần trí không rõ ràng, nhất thời không nhớ tới chuyện này.

Sở Cuồng Nhân ở một bên nhìn, thấy đối phương lắc đầu, không khỏi nói: “Ta nhìn dáng vẻ của ngươi, có vẻ như hơi thất vọng đó?”

“Khụ khụ, không có, không có.”

Xích Nguyệt ho hai tiếng, thật ra, trong lòng nàng đúng là có chút chờ mong sẽ xảy ra cái gì đó với Sở Cuồng Nhân.

Dù sao, tiểu ca ca vừa cường đại vừa đẹp trai, có người nào không thích đâu?

“A.”

Sở Cuồng Nhân nhìn đối phương một cái, cũng không tiếp tục để ý, sau đó đứng dậy ra khỏi sơn động.

So với hai nữ, hiện tại hắn càng hứng thú với Lý Sách Long hơn, hắn rất ngạc nhiên, rột cuộc đối phương và Xích Luyện vương nữ có quan hệ gì?

“Sư tỷ, đi.”

Xích Nguyệt lôi kéo Lãnh Ngưng Ngọc vẫn còn sững sờ từ lúc giải độc hỏa xong đi ra sơn động.

Lại thấy Lãnh Ngưng Ngọc nhìn bóng lưng của Sở Cuồng Nhân, nói khẽ: “Xích Nguyệt, hình như ta có một chút cảm giác.”

“Ừm? Cảm giác gì, chẳng lẽ độc hỏa vẫn chưa giải hết?”

Sắc mặt Xích Nguyệt thay đổi.

“Không, không phải, sư tôn nói muốn ta yêu mến Sở đạo hữu, hiện tại hình như ta có chút yêu rồi.”

“Cái gì?!”

Bên ngoài sơn động.

Mị Kiếm Vệ nhìn Lý Sách Long, Kiếm Trường Phong đang nằm trong bụi cỏ, phơi mặt trời, lúc không nhúc nhích, người đi ngang qua sẽ tưởng hắn ta là một cái tượng gỗ bình thường.

Sở Cuồng Nhân ra khỏi sơn động.

Đi theo phía sau là Xích Nguyệt và Lãnh Ngưng Ngọc.

Trên mặt các nàng vẫn còn ửng hồng, đó là do độc hỏa vừa bài xuất, nhiệt độ cơ thể chưa hoàn toàn hạ xuống.

Nhưng trong mắt Lý Sách Long, đây là biểu hiện hai nữ vừa được yêu thương.

Trong lòng hắn ta là một mảnh tức giận đến mức không từ ngữ nào có thể diễn tả, cảm thấy hình ảnh này quá chói mắt.

“Chủ nhân.”

Lúc này, Mị Kiếm Vệ nghênh đón, nàng len lén nhìn thoáng qua hai nữ, trong mắt lộ ra hâm mộ khó có thể che giấu.

Sở Cuồng Nhân nhìn về phía Lý Sách Long, cười nhạt nói: “Tiếp theo, cũng nên tính toán sổ sách giữa chúng ta đi.”

Lý Sách Long đang định nói gì đó, lại nghe thấy Sở Cuồng Nhân nói vậy, biến sắc, “Sở đạo hữu, lời này của ngươi là có ý gì?”

“Có ý tứ gì, ngươi biết rõ đi.”

“Xin Sở đạo hữu chỉ rõ.”

“Nói đi, vì sao ngươi lại đột nhiên xuất hiện ở đây?”

“Ta tới cấm địa Hoang Vu lịch luyện, đột nhiên đi qua nơi này, không được sao?”

“Ha, vậy vì sao lúc ta muốn giết Xích Luyện vương nữ, ngươi lại xuất thủ cứu giúp đối phương.”

“Ta làm sao biết ngươi có thể giết đối phương, ta thấy tính mạng của Ngưng Ngọc gặp nguy hiểm, vì vậy mới ra tay, mươn độc vụ dọa lui đối phương.”

“Đúng không, trùng hợp như vậy, ngươi bảo ta làm sao tin ngươi?” Mị Kiếm Vệ, tóm lấy hắn.

Sở Cuồng Nhân từ tốn nói.

Mị Kiếm Vệ không nói hai lời, bóng người lóe lên, lao về phía Lý Sách Long, khí tức đọa lạc hắc ám lập tức bạo phát.

“Khinh người quá đáng!”

Lý Sách Long biến sắc, đưa tay đánh về phía Mị Kiếm Vệ, lực lượng của hai người va chạm, mỗi người đều bị đẩy lui.

Là một vị thiên kiêu tuyệt đỉnh, đương nhiên thực lực của Lý Sách Long cũng không tầm thường, ngoại trừ y thuật, hắn ta còn có hai môn Đế thuật.

“Ha, thực lực không kém.”

Mị Kiếm Vệ hơi kinh ngạc, sau đó trong tay bỗng nhiên xuất hiện một thanh trường kiếm, nàng lại lần nữa công tới, uy thế mạnh hơn, ngắn ngủi mấy chiêu, Lý Sách Long đã khó có thể chống đỡ.

“Ngưng Ngọc, chẳng lẽ ngươi lại đứng nhìn Sở Cuồng Nhân không phân đúng sai như vậy sao, ta làm thế cũng là vì cứu ngươi.”

Lý Sách Long lớn tiếng nói.

Nhưng Lãnh Ngưng Ngọc lại không có phản ứng, nàng từ tốn nói: “Ta tin tưởng Sở đạo hữu tự có phán đoán.”

Lý Sách Long khó thở, “Ngưng Ngọc, chẳng lẽ ngươi và hắn chỉ trải qua một trận hoan hảo, đã quên tình cảm nhiều năm qua của chúng ta sao?”

Không đợi Lãnh Ngưng Ngọc trả lời, Xích Nguyệt đã lập tức nói: “Ngươi rắm chó, ngươi và chúng ta có tình cảm cái rắm, nhiều năm như vậy, đều là ngươi dây dưa với sư tỷ ta, còn sư tôn của ngươi nữa, muốn uy hiếp sư tôn ta ủy thân cho ông ta, sư đồ hai người đều không phải người tốt.”

“Các ngươi...” Lý Sách Long tức giận đến không nói được lời nào.

Hắn ta cảm thấy hiện tại mình đang chiến một mình, tất cả mọi người ở đây, trừ mình ra, tất cả đều đứng về phía Sở Cuồng Nhân.

“Rời đi trước.”

Lý Sách Long nói, sau đó bóng người hóa thành một đạo lưu quang lao về phía xa.

Mà ở lúc nào, một đạo chưởng kình từ sau lưng lướt đến, đánh lên lưng Lý Sách Long, trực tiếp khiến hắn ta thổ huyết bay ra ngoài.

Người xuất thủ, chính là Sở Cuồng Nhân.

Kiếm Trường Phong bên cạnh kinh ngạc, một chưởng của chủ nhân lại không đánh chết Lý Sách Long, không đúng a?

Uy lực một chưởng vưa rồi hơi yếu.

Kiếm Trường Phong hiếu kỳ nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Sở Cuồng Nhân, chủ nhân đang tính toán gì rồi?

“Sở Cuồng Nhân, món nợ này, ta nhất định sẽ tìm ngươi báo!”

Lý Sách Long nổi giận gầm lên một tiếng, sau đó lấy ra một cây châm đâm vào đỉnh đầu mình, khí tức của hắn ta đột nhiên tăng vọt, sau đó hóa thành một đạo lưu quang cấp tốc biến mất.

Dùng bí pháp cưỡng ép tăng thực lực lên, chỉ vì muốn đào tẩu mà thôi.

Hắn ta biết, mình sử dụng bí pháp, cũng không phải là đối thủ của Sở Cuồng Nhân.

“Đứng lại.”

Mị Kiếm Vệ còn muốn truy kích, nhưng lại bị Sở Cuồng Nhân ngăn lại, “Không cần đuổi theo.”

“Chủ nhân, là ta vô dụng, không giữ được hắn.”

Mị Kiếm Vệ có chút tự trách.

Nhưng Sở Cuồng Nhân lại không có ý trách cứ, đạm mạc nói: “Nếu ta thật sự muốn giữ hắn lại, thì mười người như hắn cũng không đi được.”

Hắn đưa tay cầm cái cẩm nang trên mặt đất lên.

Lúc một chưởng vừa rồi của hắn đánh lên người Lý Sách Long, vật này đã từ trên người đối phương rơi xuống.

“Đây là cái gì?” Mị Kiếm Vệ tò mò hỏi.

“Một con côn trùng.”

Sở Cuồng Nhân nói, cũng không biết nói thứ trong cẩm nang hay là nói đến Lý Sách Long.

“Côn trùng?”

Mị Kiếm Vệ có chút không hiểu.

“Mị Kiếm Vệ, ngươi có nhiệm vụ mới rồi.”

Sở Cuồng Nhân ném cẩm nang cho Mị Kiếm Vệ.

Đối phương vội vàng đón lấy, sau đó quỳ một chân trên đất, “Xin chủ nhân phân phó.”

Lý Sách Long thôi động bí pháp, cấp tốc thoát đi, xác định sau lưng không có người đuổi theo, hắn ta mới thở phào nhẹ nhõm, lấy ngân châm trên đầu xuống, sau đó đột nhiên phun ra một ngụm máu, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch, “Đáng giận, đáng giận!! Sở Cuồng Nhân, thù này ta nhất định sẽ báo!”

“Còn Lãnh Ngưng Ngọc, Xích Nguyệt nữa, hai tiện nhân này, ta sẽ không bỏ qua cho các ngươi.”

Lúc này, hắn ta chỉ muốn tìm Sở Cuồng Nhân báo thù, cũng hận luôn hai người Lãnh Ngưng Ngọc.

Hắn ta cảm thấy, hai người này đã không thuần khiết, không xứng với hắn ta nữa.

Đã như vậy, liền hủy đi!

“Hiện tại vẫn nên đi tìm Xích Luyện vương nữ trước rồi nói sau, cũng chỉ có thiên kiêu cấm kỵ như vậy mới có thể chống lại Sở Cuồng Nhân.”

Lý Sách Long cất kỹ ngân châm, đang định rời đi, chợt phát hiện cẩm nang đựng Tuyết Ngọc Tử Mẫu Trùng bên hông đã không thấy nữa.

Hắn ta nhướng mày, “Hẳn là lúc chạy trốn vừa rồi rơi mất, không biết đã rơi ở đâu rồi.”

Hắn ta cũng không thèm để ý.

Nếu hắn ta đã không để ý đến Lãnh Ngưng Ngọc nữa thì Tuyết Ngọc Tử Mẫu Trùng cũng không có tác dụng gì, mất thì mất thôi.

Hiện tại, vẫn nên nghĩ biện pháp đối phó Sở Cuồng Nhân trước.