Chương 597 Trắng trợn thu hết cơ duyên, một đám người ô hợp
“Ma quỷ?”
“A, đa tạ tán dương.”
Sở Cuồng Nhân cười nhạt một tiếng.
Hắn nhẹ nhàng kéo Câu Hồn Tác một cái, một cỗ lực lượng âm lãnh đặc biệt nhằm vào linh hồn bạo phát, trong nháy mắt đánh tan linh hồn của Kiếm Vân Dương.
“Van cầu ngươi, tha cho chúng ta đi.”
“Đúng, chỉ cần ngươi thả chúng ta, chúng ta nguyện ý giống Kiếm Trường Phong thần phục ngươi, phụng ngươi làm chủ.”
Đám thiên kiêu Kiếm tộc ở trên mặt đất không ngừng cầu xin tha thứ.
Nhưng Sở Cuồng Nhân không hề bận tâm, thản nhiên nói: “Ngại quá, danh ngạch Ngự Hồn Nô Ấn có hạn, không tới lượt các ngươi.”
Lúc nói chuyện, hắn đã đưa tay phóng xuất ra mấy đạo kiếm khí.
Trong chớp mắt kiếm khí đã chém giết mấy vị thiên kiêu Kiếm tộc rồi.
Ngự Hồn Nô Ấn, cũng không phải không có hạn chế.
Nô ấn dùng càng nhiều, Sở Cuồng Nhân phải gánh vác càng lớn, cho nên hắn sẽ không dễ dàng vận dụng pháp môn này.
Thép tốt, phải dùng trên lưỡi đao.
Kiếm Trường Phong, Mị Kiếm Vệ là hai thiên kiêu tuyệt thế, một người điều động tiến vào Kiếm tộc, một người khác là Vô Thượng Đạo Thể.
Người như vậy mới có giá trị để Sở Cuồng Nhân lợi dụng.
“Chủ nhân, hiện tại ta có cần trở lại Kiếm tộc không?”
“Tùy ngươi, ngươi muốn tiếp tục ở lại cấm địa Hoang Vu lịch luyện cũng được, trở về cũng được, tóm lại không thích hợp ở bên cạnh ta.”
Nếu để người khác nhìn thấy Kiếm Trường Phong đi theo Sở Cuồng Nhân, vậy chuyện đối phương là người của hắn sẽ bại lộ.
“Vâng.”
Kiếm Trường Phong khẽ vuốt cằm, sau đó biến mất tại chỗ.
Sau lưng, Mị Kiếm Vệ đi tới, nói: “Chủ nhân, ta còn một chuyện muốn bẩm báo với ngươi.”
“Nói đi.”
“Người của Hắc Ám Thần Giáo đã tới tìm ta.”
“Ồ? Nói nghe một chút.” Sở Cuồng Nhân có chút hứng thú.
“Hình như bọn họ nhìn trúng đọa lạc Hắc Ám thể của ta, hi vọng ta có thể rời đi với bọn họ, gia nhập Hắc Ám Thần Giáo.”
“Có ý tứ.”
Sở Cuồng Nhân còn đang tính toán làm sao để đối phó Quang Minh giáo.
Thì Hắc Ám Thần Giáo đã nhìn chằm chằm một người khác bên cạnh hắn.
“Ngươi có suy nghĩ gì?”
“Ta đều nghe theo chủ nhân.”
“Đừng nghe theo ta mãi thế, các ngươi cũng không phải tượng gỗ, nói một chút, người có suy nghĩ gì?” Sở Cuồng Nhân thản nhiên nói.
Ngự Hồn Nô Ấn chỉ gieo lạc ấn để Mị Kiếm Vệ trung thành với Sở Cuồng Nhân, cũng không phải khống chế tư tưởng.
Hắn muốn cấp dưới tài giỏi.
Không phải tượng gỗ chỉ biết nghe theo mệnh lệnh của hắn.
“Nội tình của Hắc Ám Thần Giáo thâm hậu, nếu có thể nắm giữ lời, đối với chủ nhân, hẳn sẽ hữu dụng.”
“Ngươi muốn gia nhập?”
“Có suy nghĩ này, nhưng quyền quyết định cuối cùng thuộc về chủ nhân.”
Trong lòng Mị Kiếm Vệ hiểu, Sở Cuồng Nhân cần, không phải một tùy tùng hoặc hộ vệ bình thường, mình đi theo đối phương, căn bản không thể phát huy ra tác dụng gì.
Mà chính nàng cũng không cam tâm chỉ là một tên tùy tùng hoặc là hộ vệ bình thường, nàng muốn để Sở Cuồng Nhân nhìn thấy giá trị của mình.
Nàng có Đọa Lạc Hắc Ám chi thể, thích hợp với hắc ám Đạo Thể nhất, cộng Hắc Ám Thần Giáo, có lẽ, có thể chân chính phát huy ra giá trị của nàng.
“Gia nhập Hắc Ám Thần Giáo, ừm, có lẽ đây là một cơ duyên đối với ngươi, nhưng bọn họ sẽ điều tra bối cảnh của ngươi, chẳng mấy chốc sẽ tra được chuyện ngươi trung thành với ta.”
“A, tin tưởng không bao lâu, bọn họ cũng sẽ tới tìm ta, việc này không nóng nảy, chờ bọn họ đến tìm ta lại nói.”
Sở Cuồng Nhân từ tốn nói.
“Vâng.”
Tiếp đó, Sở Cuồng Nhân dẫn theo mấy người Lam Vũ, tiếp tục thăm dò cơ duyên trong cấm địa Hoang Vu, đoạt lấy toàn bộ các cơ duyên trong đó.
“Quá độc ác, thật sự quá độc ác, Bát Hoang Long Sơn hiện thế một cọc trọng bảo, nhưng lại bị Sở Cuồng Nhân đoạt đi, còn lại mấy trăm thiên kiêu, chỉ có thể ở một bên trừng mắt nhìn.”
“Haiz, nào chỉ có Bát Hoang Long Sơn, mỗi khi có đại cơ duyên chi địa hiện thế, tất cả đều bị Sở Cuồng Nhân đoạt đi.”
“Người này quá phách lối, quá bá đạo.”
“Như vậy có thể làm sao, thực lực của đối phương quá mạnh, chúng ta căn bản không phải là đối thủ, cơ duyên này chỉ có thể bị hắn đoạt.”
“Không ai có thể ngăn cản hắn sao??”
Sở Cuồng Nhân cường thế quét ngang hơn phân nửa cơ duyên trong cấm địa Hoang Vu.
Chỗ đi đến, các thiên kiêu đều lên tiếng oán than dậy đất.
Trong lúc nhất thời, toàn bộ thiên kiêu trong cấm địa Hoang Vu đều hận Sở Cuồng Nhân đến nghiến răng nghiến lợi, hận không thể ăn sống nuốt tươi. Hắn
Nhưng đối với chuyện này, Sở Cuồng Nhân căn bản không để ý.
Cường giả lưu giữ, người yếu bại vong!
Đây là chân lý bất biến từ tuyên cổ.
Hắn có thực lực lấy được những cơ duyên này, vậy những cơ duyên này là của hắn, những người khác phàn nàn, có liên quan gì đến hắn?
Mà khác với đám thiên kiêu đang phàn nàn kia, đám người Nam Cung Hoàng, Mộ Dung Hiên lại vô cùng kích động.
Đi theo Sở Cuồng Nhân, bọn họ đã lấy được không biết bao nhiêu bảo vật.
Bảo vật cả đời này bọn họ nhìn thấy cộng lại cũng không nhiều bằng số lượng bọn họ đã lấy được trong cấm địa Hoang Vu a.
…
Đêm.
Trăng sáng sao thưa, tại một dãy núi nào đó trong cấm địa Hoang Vu, có một đoàn lửa trại đang thiêu đốt, mấy người Huyền Thiên tông tụ tập ở một chỗ.
Ngoại trừ Huyền Thiên tông ra, cũng chỉ có ba người ngoài là Xích Nguyệt, Lãnh Ngưng Ngọc, Mị Kiếm Vệ, còn người của Quang Minh giáo, Lam Vũ được Sở Cuồng Nhân bày mưu đặt kế, sớm đã tìm cớ đuổi bọn họ đi rồi.
Mà bọn họ cũng không tiện đi theo Sở Cuồng Nhân nhặt nhạnh chỗ tốt.
Hơn nữa.
Sở Cuồng Nhân làm việc khoa trương như thế, đã bị nhiều thế lực nhằm vào, cho dù là Quang Minh giáo cũng không chịu nổi.
“Chúc mừng kí chủ rút được một tấm thẻ cấp truyền thuyết, Bổ Toàn Công Pháp.”
Lúc mọi người đang nói chuyện trời đất, Sở Cuồng Nhân đã rút được một phần thưởng.
Hắn nhìn thoáng qua giới thiệu.
Bổ Toàn Công Pháp (Cấp truyền thuyết)
Có thể chọn lựa tùy ý một bản công pháp cấp truyền thuyết, sử dụng tấm thẻ này có thể tra cứu bổ sung phần thiếu, khiến công pháp được thăng hoa.
Nhìn thấy thẻ bù đáp công pháp này, hai mắt Sở Cuồng Nhân lập tức tỏa sáng.
“Đúng là thiếu cái gì đến cái đó.”
“Thẻ bù đáp này đến rất tốt, đến rất tốt a.”
Trên mặt Sở Cuồng Nhân nở nụ cười.
Mà lúc này, Lãnh Ngưng Ngọc bên cạnh giống như nhận được tin tức gì, sắc mặt biến hóa, có chút khó coi.
“Lãnh đạo hữu, sao vậy?”
Sở Cuồng Nhân có chút hiếu kỳ hỏi.
“Vừa nhận được tin tức của một sư muội truyền đến, nàng bảo ta và Xích Nguyệt mau cách xa Sở đạo hữu.” Lãnh Ngưng Ngọc nói.
Nghe thấy vậy, ánh mắt Sở Cuồng Nhân lóe lên, lộ ra vẻ suy tư.
“Xem ra có một số người muốn đối phó ta.”
Sở Cuồng Nhân cười nhạt nói.
“Không phải một số người.”
Lãnh Ngưng Ngọc lắc đầu, nói: “Là rất nhiều người!”
“Ha, bao nhiêu?”
“Vương gia, Bái gia, Ma tộc, Kiếm tộc, Phù Văn chi địa, Tần gia, Cửu Anh tộc, âm Dương Thần Tông, Vạn Trận môn, tất cả thiên kiêu đến cấm địa Hoang Vu này, dường như đều muốn đối phó ngươi.”
Lãnh Ngưng Ngọc trịnh trọng nói.
Trong mắt nàng lộ ra lo lắng mà chính nàng cũng không phát hiện được.
Sở Cuồng Nhân cười nhạt một tiếng nói, “Ha, ta biết rồi, những thế lực ta chưa từng nghe qua cũng nhúng tay vào chuyện này, thật là thú vị.”
“Sở đạo hữu, lúc này rồi ngươi vẫn có lòng dạ nói đùa a, nhiều người như vậy, ngươi ứng phó được sao?” Xích Nguyệt bất đắc dĩ nói.
Nàng chưa từng thấy trên mặt người nam nhân này lộ ra vẻ sợ hãi.
Dường như, trên đời này không có chuyện nào khiến hắn e ngại.
“Một đám người ô hợp mà thôi, sao có thể không ứng phó được?”
Sở Cuồng Nhân cười ha ha một tiếng, sau đó nói: “Nhưng nhiều thế lực như vậy, đúng là Thất Tình môn không thích hợp dính vào, sư muội của ngươi truyền tin cho các ngươi là đúng, các ngươi rời đi đi.”
Không phải hắn đả kích hai người Lãnh Ngưng Ngọc, nhiều người như vậy, cho dù hai người họ lưu lại cũng không có tác dụng gì.