← Quay lại trang sách

Chương 605 Bảy đế khí, viếng thăm Quang Minh giáo, Sở Cuồng Nhân sâu không lường được

Nguyên Thủy Đạo Nguyên, đây có thể nói là thu hoạch lớn nhất của Sở Cuồng Nhân ở cấm địa hoang vu này. Viên Nguyên Thủy Đạo Nguyên này, ngoài việc có thể tăng cường linh lực của hắn ra thì còn có sự trợ giúp rất lớn đối với thân xác.

Sau khi luyện hóa xong bộ xương khô của đế giả xong, hắn đặt hết mục tiêu lên trên viên Đạo Nguyên kia. Khi Thiên Địa hỏa lô được phát động, hút tất cả vào trong cơ thể trong nháy mắt.

Thời gian để luyện hóa được viên Nguyên Thủy Đạo Nguyên dài hơn rất nhiều so với luyện hóa bộ xương khô của kiếm đế, hắn mất những ba bốn ngày mới có thể luyện hóa được hoàn toàn.

Mà đó là hắn.

Nếu đổi thành người khác thì cho dù người đó có là Hoàng giả thì trong ba bốn năm chưa chắc đã làm được.

Sau khi luyện hóa Nguyên Thủy Đạo Nguyên xong, thực lực của Sở Cuồng Nhân lại tăng vọt, đế khí trong cơ thể từ ba trở thành sáu!

Không chỉ có vậy, dưới sự giúp đỡ của Nguyên Thủy Đạo Nguyên, sự cảm ngộ của hắn đối với đạo của bản thân đã lên tới trình độ tầng cao nhất, mà Vô Địch pháp ngày càng được hoàn thiện hơn, trực tiếp bước vào cảnh giới Ảo Diệu.

Về phương diện thân xác, hắn vốn có cơ thể của thánh nhân tối cao nhất, nhưng sau khi được bồi bổ bởi sáu đế khí và Nguyên Thủy Đạo Nguyên thì thân thể lại trở nên cường tráng hơn trước, từ bên ngoài nhìn thì không thể nhìn ra được cái gì, vẫn là bộ dáng thon dài như trước mà thôi.

Nhưng bên trong cơ thể lại có sự thay đổi không nhỏ, máu, xương cốt, thậm chí là một tế bào, bắp thịt trong người đều mang kim quang, hệt như vàng ngọc vậy, trong đó còn làm lộ ra uy áp nhàn nhạt của đế đạo!

Thân thể của hắn đang chậm rãi chuyển hóa thành thân thể của đế!

"Giờ đây ta, không kể tới tu vi, chỉ bằng thân xác này cũng có thể dùng một quyền đánh chết một Chuẩn Đế đứng đầu."

Sở Cuồng Nhân lầm bầm trong miệng.

Nếu lại tăng thêm sáu đế khí nữa, Vô Địch pháp, đẳng cấp của đế khí, ngay cả đế lộ cũng thay đổi thì liệu còn ai có đủ tư cách tranh giành với hắn?!

Hai mắt Sở Cuồng Nhân sáng lên.

Thành Đế!

Hiện tại mục tiêu duy nhất của hắn chính là thành Đế!

Còn những người khác, hắn không đặt vào mắt.

"Còn một ít cơ duyên nữa, không bằng liền luyện hóa cho xong đi."

Sở Cuồng Nhân lấy ra một ít bảo dược vào cơ duyên thích hợp.

Sau khi luyện hóa xong, đế khí trong cơ thể hắn lại tăng thêm một.

Chuyến đi tới cấm địa hoang vu lần này thu hoạch sung mãn.

"Bảy đế khí, nghe nói đế giả còn có thể ngưng tụ được ra đế khí, tối đa là chín đạo, mà bây giờ ta đã có bảy đạo rồi, đoán chừng ngay cả những Hoàng giả có nội tình thâm hậu cũng không có mấy người có thể đạt được tới cảnh giới của ta."

Sở Cuồng Nhân mỉm cười hài lòng, đứng dậy xuất quan.

Hắn mở cấm chế, ra khỏi sơn động.

Dưới tán cây lớn bên ngoài sơn động, có một thân ảnh xinh đẹp đang đứng.

Là Lam Vũ.

Thấy Sở Cuồng Nhân xuất quan, hai mắt nàng ta sáng lên, nhanh nhẹn bước lên, nói: "Công tử, ngươi xuất quan nhanh thế sao?"

Nàng còn cho rằng phải tốn ít nhất là nửa năm hoặc một năm chứ.

Không ngờ lại chỉ mất có vài ngày mà thôi.

Điều này chỉ có thể nói răng, có Thiên Địa hỏa lô công thêm với ngộ tính siêu phàm của Sở Cuồng Nhân, tốc độ luyện hóa của hắn đã vượt xa sức tưởng tượng của người thường.

"Ừm, ngươi thì sao, ngươi không bế quan?"

Sở Cuồng Nhân hiếu kỳ nói.

"Ta nhận được tin tức từ trong giáo, giáo chủ gọi ta quay về, nói là có chuyện quan trọng." Lam Vũ thành thật đáp.

"Ồ." Hai mắt Sở Cuồng Nhân hơi lóe lên tia sáng: "Quang Minh thần giáo có chuyện gấp như vậy làm ta có chút tò mò."

"Ta cũng không biết, thấy công tử còn đang bế quan nên ta đang do dự có nên trở về trước hay không." Lam Vũ nói.

"Quang Minh thần hỏa quyết phần bổ sung toàn bộ ngươi đã quen thuộc chưa?"

"Rồi, đã nắm giữ hoàn toàn."

Nhắc tới Quang Minh thần hỏa quyết, hai mắt của Lam Vũ xuất hiện vẻ lạnh lùng. Nàng không biết tại sao Quang Minh thần giáo lại không đưa cho nàng toàn bộ công pháp, nhưng nàng cực kì tin tưởng Sở Cuồng Nhân, đối phương nói mờ ám thì nhất định có mờ ám.

"Được, vậy ta sẽ đi cùng ngươi tới Quang Minh thần giáo một chuyến."

Sở Cuồng Nhân cười rồi nói.

Tiếp đó, linh niệm của hắn xông ra, để lại trong núi này vô số cấm chế, đảm bảo cho mấy người Nam Cung Hoàng có thể bế quan an tĩnh không bị quấy rầy, hơn nữa còn để lại một tin tức cho bọn họ.

"Đi thôi." Sở Cuồng Nhân mỉm cười nói.

...

Quang Minh thần giáo.

Lúc này, giáo chủ của Quang Minh thần giáo đang đứng bên trong thư phòng, trong tay cầm một cái ngọc giản, bên trên là một ít tin tức từ các nơi truyền tới, bao gồm có thiên chi kiêu tử của đạo giáo chính thống nào chết, rồi Hoàng giả của giáo nào có dị động...

"Thú vị, đám lão giả của Hắc Ám giáo kia lại có động tác rồi, nghe nói, hôm qua đã có một Hoàng giả rời khỏi giáo hội, không biết đã chạy tới chỗ nào."

Giáo chủ của Quang Minh thần giáo cười nhạt, ông ta là một nam nhân độ tuổi trung niên có vẻ ngoài nho nhã, trên người mặc y phục thuần trắng, trường bào trắng muốt không nhiễm bụi trần, toàn thân cao thấp cực kì chỉnh tề.

"Có vẻ lần này đám người kia đang đau lòng tới chết đi sống lại rồi, Thánh Tử của bọn họ đã bị Sở Cuồng Nhân chém chết, coi như đã mất đi tư cách cạnh tranh đế vị lần này rồi." Một lão giả bên cạnh giáo chủ Quang Minh thần giáo mỉm cười nói.

"Sở Cuồng Nhân..."

Khi nhắc tới cái tên này, giáo chủ của Quang Minh thần giáo nheo mắt lại: "Phải chú ý tới người này, Tam trưởng lão, ngươi từng gặp hắn ở cấm địa hoang vu rồi, hắn thực sự lợi hại như trong tin đồn sao?"

Nghe được chuyện này, sắc mặt của Tam trưởng lão trở nên nghiêm túc hơn: "Nếu có thể thì ta hy vọng vĩnh viễn không trở thành địch nhân của hắn ta."

"Thật sao, vậy chúng ta phải chuẩn bị một chút."

Giáo chủ Quang Minh giáo ý vị sâu xa mà nói.

Tam trưởng lão hơi biến sắc.nói: "Muốn làm sự kiện kia sao?"

"Ừm, cũng đã tới lúc rồi, ta sẽ để Thánh Tử đi chuẩn bị, ngoài ra phát tin tức cho Thánh Nữ đi, gọi nàng quay trở lại."

"Hy vọng tất cả đều thuận lợi."

Tam trưởng lão biết nên làm như thế nào.

Nếu là trước đây, ông ta sẽ rất vui mà đi hành sự, nhưng sau khi quay trở lại từ cấm địa hoang vu, nội tâm của ông ta luôn cảm thấy rất bất an.

Lam Vũ, dường như có quan hệ không tồi với Sở Cuồng Nhân.

Lúc này, chuông gió bên trong thư vong bỗng nhiên vang lên một tiếng giòn giã.

Giáo chủ Quang Minh giáo đánh một tia linh lực vào trong chuông gió.

"Có chuyện gì?"

"Giáo chủ, Thánh Nữ đã trở lại, dẫn theo cả một người nữa."

Bên trong chuông gió truyền ra thanh âm.

"Ồ, trở về rồi, còn mang theo ai nữa?"

"Là Sở Cuồng Nhân."

Hai người là giáo chủ và Tam trưởng lão đồng thời trầm mặc một hồi, khoảng một lúc sao, giáo chủ Quang Minh giáo mới nói: "Ta đã biết."

Chuông gió khôi phục yên tĩnh.

Nhưng nội tâm của giáo chủ Quang Minh giáo và Tam trưởng lão lại không thể bình tĩnh nổi.

"Xem ra sự thay đổi đã tới sớm hơn kế hoạch, Sở Cuồng Nhân, cũng được, để ta xem thử vị thiên chi kiêu tử trong tin đồn này đi."

Giáo chủ Quang Minh giáo nhàn nhạt nói.

Ông ta lấy mũ mão ra đeo lên, tay cầm quyền trượng đi ra khỏi thư phòng.

Bên trong thần điện của Quang Minh giáo.

Một đám giáo chúng của Quang Minh giáo đang tò mò đánh giá một tu sĩ mặc y phục trắng muốt bên trong thần điện, người nọ đứng ở trước mặt tượng thần Quang minh, khí chất siêu phàm thoát tục, so với tượng thần được điêu khắc phía trên còn muốn giống thần tiên hơn.

Suy nghĩ này khiến một đám giáo chúng của Quang Minh giáo giật mình, vội vàng niệm bài ca tụng thần Quang Minh phía trên..

"Bái kiến giáo chủ."

"Bái kiến giáo chủ."

Dưới sự cung nghênh của giáo chúng, giáo chủ Quang Minh giáo đi vào thần điện, lúc này Sở Cuồng Nhân cũng nhìn sang.

Khi giáo chủ của Quang Minh giáo nhìn thấy Sở Cuồng Nhân, trong mắt lộ ra vẻ kinh diễm.

Lần đầu tiên nhìn thấy chỉ cảm thấy người này bất phàm, dáng dấp như thiên nhân, khí chất siêu phàm thoát tục không ai trên đời này có thể sánh bằng.

Nhìn lần thứ hai thì trong mắt mang theo vẻ ngưng trọng, cuối cùng ông ta cũng không thể cảm giác được một chút chập chờn nào về tu vi của Sở Cuồng Nhân cả.

Người này, sâu không lường được!

Đây chính là cảm giác sau cùng của giáo chủ Quang Minh giáo đối với Sở Cuồng Nhân.