Chương 671 Thu thập tàn cục, ngươi có ý kiến gì không?
Ma giới, bầu trời màu đỏ sậm, lâu dài không thay đổi.
Sở Cuồng Nhân trắng trợn giết mổ trong Ma giới ba ngày, ngoại trừ Ngạo Mạn Ma Đế không biết tung tích ra, sáu vị Ma Đế khác đã bị hắn chém giết, toàn bộ Ma giới, bị một mình hắn giết đến sợ hãi.
Sau khi làm xong tất cả, Sở Cuồng Nhân liền rời Ma giới.
Phía sau hắn, vô số Ma tộc run lẩy bẩy.
Sau khi hắn rời đi, tất cả mọi người đều lộ ra vẻ mặt sống sót sau tai nạn.
“Quá kinh khủng, ba ngày này giống như ác mộng, từ khi Ma giới thành lập đến nay, chưa bao giờ có thời khắc như thế.”
“Tại sao lại có Nhân tộc đáng sợ như vậy?”
“Bảy vị Ma Đế, người thì chết, kẻ thì biến mất, toàn bộ Ma giới bị một tên Nhân tộc mà phát sinh biến động cực lớn.”
“Nhân thế, đã nguy hiểm như thế sao?”
“Người này giết trọn vẹn ba ngày ba đêm, cao thủ, quân đội của Ma giới đều bị một mình hắn giết tuyệt, nếu Ma giới lại lần nữa buông xuống nhân thế, chỉ có tập kết ra một đội quân không ra gì thôi.”
Vô số Ma tộc nghị luận ầm ĩ, tâm tình vẫn còn hoảng sợ.
Một bên khác.
Trên một ngọn núi huyết sắc, Ngạo Mạn Ma Đế nhìn thông đạo Ma giới trên bầu trời, trong mắt lộ ra oán giận cực hạn.
Và.. Nồng đậm sợ hãi!
Hắn ta hận a!
Ba ngày nay Sở Cuồng Nhân giết hại thế nào, thật ra hắn ta đều thấy rõ, nhưng không dám có bất cứ động tác gì, ẩn trốn cẩn thận.
Cho dù Sở Cuồng Nhân đích thân tới Đế Cung, hủy Đế Cung, đồ sát quân đội, cấp dưới của hắn ta, hắn ta cũng không dám lên tiếng, không dám động.
Bởi vì hắn ta biết.
Chỉ cần hắn ta xuất hiện, kết cục của hắn ta chỉ có một!!
Nhất định phải chết!
Hắn ta phải sống!
Chỉ có còn sống, hắn ta mới có cơ hội báo thù!
“Sở Cuồng Nhân, ngươi đã giẫm đạp lên tôn nghiêm, ngạo khí, tất cả của ta, khiến ta mất hết thể diện, một ngày nào đó, ta muốn ngươi phải hoàn trả gấp mười gấp trăm lần, dù có phải trả đại giới vô cùng thê thảm đau đớn, ta cũng không tiếc!!” Ngạo Mạn Ma Đế phát ra một tiếng gầm đè nén.
Ma khí khủng bố từ trên người hắn ta tuôn ra.
Cả tòa sơn phong huyết sắc lập tức hóa thành tro tàn!
Hắn ta dần dần bình phục nỗi lòng, sau đó nhìn về chỗ sâu trong Ma giới, ánh mắt lấp lóe hai lần, “Muốn đối phó Sở Cuồng Nhân, chỉ có dựa vào lực lượng của chư thần, Địa Ngục, nơi cấm kị lớn nhất của Ma giới!”
“Chỉ có chỗ đó, ta mới có thể tìm được cơ hội!”
…
Thương Khung tinh, trong Luyện Ngục lâm.
Sở Cuồng Nhân bước ra thông đạo Ma giới, toàn thân áo trắng vẫn không nhiễm trần thế như cũ, nhưng trên người lại tràn ngập sát khí giống như hóa thành thực chất.
Liên tục ba ngày giết hại, không phải đùa giỡn.
Sở Cuồng Nhân đã không nhớ mình đã giết bao nhiêu sinh vật Ma giới.
Một trăm triệu, hai trăm triệu?
Chuyện này không quan trọng.
Quan trọng nhất chính là, qua trận chiến này, trong thời gian ngắn Ma giới không thể nào tập kết đủ số lượng binh sĩ đến xâm nhập Thương Khung tinh.
Chỉ bằng điểm này, Sở Cuồng Nhân cảm thấy, bản thân có gánh vác sát nghiệp lớn hơn hay tội nghiệt ngập trời, cũng đáng.
“Hắn đi ra rồi?!”
“Sát khí như vậy, rốt cuộc hắn đã giết bao nhiêu a?!”
“Trời ạ...”
Tất cả Đế giả nhìn Sở Cuồng Nhân từ trong vòng xoáy Ma giới đi ra, đồng tử co rụt lại, bị sát khí trên người đối phương hù dọa.
Đám người Mộ Dung Hiên vẫn chờ bên ngoài lộ ra sắc mặt vui vẻ.
Sở Cuồng Nhân không sao, bọn họ đều nhẹ nhàng thở ra.
Trong Luyện Ngục lâm.
Sở Cuồng Nhân cảm giác được Ma giới lĩnh vực còn chưa hoàn toàn biến mất, lông mi cau lại, sau đó hắn đưa đánh một quyền lên bầu trời
Ầm vang một tiếng, bầu trời chấn động.
Một quyền này dường như đánh vào bích chướng nào đó, hư không nổ tung, bảy khối thiết lệnh màu đen từ trên không trung rơi xuống.
Ma giới lĩnh vực, trong nháy mắt biến mất.
Sở Cuồng Nhân một tay bắt bảy khối thiết lệnh giữa không trung.
“Đây là vật xây dựng thành Ma giới lĩnh vực sao?”
Sở Cuồng Nhân vuốt thiết lệnh, lộ ra vẻ tò mò.
Trên bảy khối thiết lệnh này có khắc danh hiệu của bảy vị Ma Đế, tràn ngập đạo văn huyền diệu và từng đợt năng lượng quỷ quyệt không hiểu.
Đó là một loại lực lượng hoàn toàn khác biệt Đế khí.
Lực lượng này, Sở Cuồng Nhân có chút quen thuộc.
Giống như đã từng gặp ở đâu.
Hắn nghĩ tới, hắn đã từng cảm nhận được khí tức lực lượng tương tự như vậy trên người Quang Minh Chi Thần, Hắc Ám Chi Thần.
“Đây chính là cái gọi là... Thần lực sao?”
Sở Cuồng Nhân thầm nói.
Thần lực, lực lượng Thần Linh sử dụng.
Hắn thu lại bảy khối thiết lệnh, chuẩn bị ngày sau nghiên cứu, mặt khác, lần này đến Ma giới một phen giết hại, hắn cũng thu hoạch không ít, sau khi về Huyền Thiên tông, chỉ sợ phải tốn một đoạn thời gian để chỉnh lý.
Ngay sau đó, Sở Cuồng Nhân giống như nghĩ đến cái gì, trong mắt lướt qua một vệt băng lãnh, “Các Đế giả, đi ra thu thập tàn cục cho ta!”
Giọng nói của hắn không lớn.
Nhưng mỗi Đế giả lại nghe được rõ ràng.
Có điều các Đế lại chậm chạp không có động tĩnh.
Sở Cuồng Nhân khẽ cau mày, quát lạnh nói: “Thế nào, chẳng lẽ còn muốn ta đi mời một đám các ngươi sao?!”
Lần này ngữ khí tăng thêm không ít, bầu trời oanh một tiếng, có một tia chớp bạo phát, dường như thiên uy cuồn cuộn, thương khung tức giận!
Các Đế giả nhìn Sở Cuồng Nhân trên người tràn đầy sát khí, không khỏi rùng mình một cái, không hoài nghi chút nào, nếu đối phương thật sự đến tìm bọn họ, vậy bọn họ tuyệt đối không có quả ngon để ăn.
Sưu, sưu, sưu...
Từng đạo lưu quang từ đằng xa lướt đến, đi vào Luyện Ngục lâm.
“Sở Cuồng Nhân, ngươi gọi chúng ta tới đây làm gì?”
Đế giả lân tộc Bắc Minh Huyền Sắc hừ nhẹ một tiếng nói.
Sở Cuồng Nhân ánh mắt lạnh lẽo, đưa tay đánh ra một quyền, quyền phong kinh khủng khiến sắc mặt Bắc Minh Huyền Sắc đại biến, thôi động toàn lực chống cự, nhưng vẫn bị một quyền này đánh bay ra ngoài mấy trăm trượng.
Ngực hắn ta khó chịu, không nhịn được trực tiếp thổ huyết.
“Gọi các ngươi đến, ngươi còn không tình nguyện sao?”
“Sở Cuồng Nhân, ngươi đừng quá làm càn.”
“Thế nào, ta làm càn, ngươi dám có ý kiến không?!”
Sở Cuồng Nhân băng lãnh nói.
Trong mắt hắn lộ ra lãnh ý sát khí khiến Bắc Minh Huyền Sắc không tự chủ được nổi cả da gà, da đầu như muốn nổ tung.
Hắn ta đứng tại chỗ, sắc mặt tái xanh.
“Ta hỏi ngươi đó, tai ngươi điếc sao? Trả lời ta, ngươi dám có ý kiến không?!” Sở Cuồng Nhân chợt quát lên.
Đế giả đến đây đều giật mình kêu lên.
Khá lắm, đường đường là Đế giả, bây giờ chỉ thiếu nước chỉ vào mũi mắng thôi.
Trong lòng Bắc Minh Huyền Sắc vô cùng biệt khuất.
Nói thế nào hắn ta cũng là Đế giả a!
Hắn ta cũng muốn mặt mũi!
Trước mặt nhiều người như vậy, bảo hắn ta nén giận thế nào?!
Hắn ta cắn răng, “Không dám.”
“Giọng quá nhỏ, ngươi chưa ăn cơm sao?”
“Không dám!!”
Bắc Minh Huyền Sắc mặt đỏ lớn tiếng nói.
Hắn ta sợ!
Sở Cuồng Nhân đồ giết Ma tộc, lực bại bảy đại Ma Đế còn rõ mồn một trước mắt, cho dù hắn ta không cam lòng đến đâu, cũng chỉ có thể kìm nén.
Bên cạnh, Mộ Dung Hiên cảm khái, khiến một vị Đế giả biệt khuất đến tình trạng này, việc này, cũng chỉ có chưởng môn mới làm ra được.
Các Đế giả còn lại cũng trợn mắt há hốc mồm.
Sở Cuồng Nhân hỏi ngươi, ngươi lại không dám, thể diện của Đế giả đâu?
“Vậy các ngươi, có ý kiến gì không?”
Ánh mắt Sở Cuồng Nhân đảo qua đám Đế giả còn lại, từ tốn nói.
Người bị hắn nhìn đến cũng không dám đối mặt.
“Không có, không có.”
“Không dám...”
Một người, ép tới một đám Đế giả không có chút tính khí nào.
Cùng là tân đế, Mộ Dung Hiên, Lam Vũ nhìn Sở Cuồng Nhân, trong mắt lộ ra vẻ sùng bái, ngay cả Tử Võ Cực cũng không nhịn được vô cùng kính nể.
Cùng là tân đế, chênh lệch này, làm sao lại lớn như vậy?