Chương 672 Thiên Tôn không có quyền xử trí hắn, bái kiến thiên hình giả
Trong Luyện Ngục lâm.
Sở Cuồng Nhân lấy sức một mình ép tới chúng đế không có chút tính khí nào.
Sau đó, hắn thản nhiên nói với mọi người: “Hiện tại, ta muốn phong ấn lại thông đạo Ma giới một lần nữa, ta cần một đấm kiếm khí, nhất là trường Kiếm Đế binh, hiện tại, các ngươi giao kiếm trên người ra đi.”
Một số Đế giả không có kiếm khí thì không cảm thấy cái gì
Một số Đế giả có kiếm khí thì bất mãn.
“Dựa vào cái gì phải dùng kiếm của chúng ta?”
“Đúng đấy, Thương Khung tinh lớn như vậy, chẳng lẽ không tìm ra mấy thanh kiếm để phong ấn thông đạo Ma giới sao? Không phải ngươi đang trả thù chứ?”
“Không sai, có phải ngươi cảm thấy chúng ta phân địa bàn quá nhỏ cho ngươi, nên hiện tại muốn trả thù không?”
Đối mặt với nghi ngờ của một đám Đế giả, Sở Cuồng Nhân vẫn rất bình tĩnh.
Nhưng khí tức trên người lại càng thêm lạnh lẽo.
“Ma giới xâm lấn, không thấy các ngươi ra lực gì, hiện tại muốn Đế binh trên người các ngươi phong ấn thông đạo Ma giới, các ngươi lại ra sức khước từ, các ngươi muốn ta chủ động đoạt đúng không?”
Sở Cuồng Nhân từ tốn nói.
“Sở Cuồng Nhân, ngươi đừng làm mọi chuyện quá tuyệt tình, tất cả mọi người đều ở Thương Khung tinh, cúi đầu không thấy nhưng ngẩng đầu đều thấy nhau.”
Một vị Kiếm Đế ngữ khí bất thiện nói.
Hắn ta là Vân Thanh Kiếm Đế.
Trong đám Đế giả đến Thương Khung tinh, luận kiếm đạo, hắn ta đứng thứ hai, không ai dám xếp số một, tu vi cực cao không kém gì Hóa Tinh Đại Đế.
Nhưng lúc này Sở Cuồng Nhân nhìn về phía hắn ta, trong mắt tràn đầy khinh thường, “Một lần cuối cùng, giao kiếm, hoặc là giao kiếm và mạng!”
“Ngươi thật sự có can đảm giết ta?!”
Vân Thanh Kiếm Đế xuất ra Đế binh của bản thân, đó là một thanh trường kiếm màu xanh tạo hình hoa lệ, phía trên khắc hoạ đạo văn huyền diệu.
Đó là một thanh Đế binh viên mãn.
Có thể nói đây là kiếm khí tốt nhất mà Sở Cuồng Nhân từng nhìn thấy, dùng để thi triển Phong Cấm Kiếm Trận, phong ấn thông đạo Ma giới, không có gì thích hợp bằng.
“Ngươi xem ta có dám hay không!”
Sở Cuồng Nhân vừa sải bước ra, Côn Ngô bên hông bắn ra.
Một kiếm chém ra, cứu cực đế nguyên và vô địch pháp đồng thời bạo phát.
Vân Thanh Kiếm Đế biến sắc, giơ kiếm chặn lại, hai thanh kiếm keng một tiếng đụng vào nhau, hai loại đạo văn oanh một tiếng va chạm.
Mặc dù Vân Thanh Kiếm Đế là Đế giả viên mãn, Đế Sơ tầng thứ tám, nhưng dưới một kiếm cường đại này của Sở Cuồng Nhân, vẫn bị đánh bay ra ngoài một trăm trượng.
“Thật mạnh!”
“Tại sao phẩm chất Đế khí của tên gia hỏa này lại cao đến tình trạng này! Rõ ràng chỉ có tầng thứ tư, lại có thể lực ép Đế Sơ tầng thứ tám ta!”
Vân Thanh Kiếm Đế âm thầm rung động.
So với lúc nhìn Sở Cuồng Nhân đại chiến với bảy vị Ma Đế, lúc này hắn ta tự mình cảm nhận, càng có thể nhận ra chiến lực vượt qua lẽ thường của đối phương.
“Sở Cuồng Nhân, ngươi quá ngông cuồng! Tiếp tục như vậy nữa, ta chắc chắn sẽ đi bẩm báo các Thiên Tôn, để các Thiên Tôn xử trí ngươi!”
Vân Thanh Kiếm Đế lớn tiếng nói.
Hắn ta muốn mượn danh tiếng của Thiên Tôn để chấn nhiếp Sở Cuồng Nhân.
Lúc này, chân trời phía xa truyền đến một giọng nói đạm mạc.
“Các Thiên Tôn cũng không có quyền xử trí người này.”
Tầng mây phía xa cuồn cuộn.
Một đạo bạch quang nhanh chóng lướt đến, trong nháy mắt đã hóa thành một bóng người thanh lệ, đó là một nữ tử trung niên mặc hoa phục.
Nữ tử mặt mũi tinh xảo, ung dung đại khí.
“Là Tố Thiên Tôn!”
“Không ngờ Tố Thiên Tôn lại tự mình ra mặt.”
“Chúng ta bái kiến Tố Thiên Tôn.”
Chúng Đế nhìn thấy nữ tử trung niên, không khỏi khom mình hành lễ.
Sở Cuồng Nhân vận chuyển Động Tất Chi Nhãn, hiểu rõ tin tức của người này, phát hiện tu vi của người này vượt xa các Đế giả mà hắn đã nhìn thấy.
Ngoại trừ Hỗn Độn Đạo Chủ, thì tu vi của người này mạnh nhất.
Người tới, rõ ràng là thượng vị Thiên Tôn!
Thiên Tôn phân thành hạ vị Thiên Tôn, trung vị Thiên Tôn, thượng vị Thiên Tôn.
Mà trong phân tích của Sở Cuồng Nhân, phát hiện tu vi của Tố Thiên Tôn trong đám Thiên Tôn cũng là cực mạnh.
“Không ngờ Tố Thiên Tôn lại đến đây.”
Chúng đế hai mặt nhìn nhau.
Tố Thiên Tôn, có địa vị không thấp trên cửu thiên, vốn chúng đế cho rằng các Thiên Tôn sẽ tùy tiện phái mấy vị Thiên Tôn xuống.
Cho dù Ma giới xâm lấn lần nữa, phái mấy vị trung vị Thiên Tôn xuống cũng có thể giải quyết rồi, nhưng Tố Thiên Tôn lại tự mình buông xuống.
“Tố Thiên Tôn, ngươi vừa nói cái gì? Vì sao các Thiên Tôn lại không có quyền xử trí Sở Cuồng Nhân?” Vân Thanh Kiếm Đế hỏi.
Lúc này mọi người mới nhớ tới lời nói vừa rồi của Tố Thiên Tôn, không khỏi kinh ngạc, nhìn đối phương, muốn nghe đối phương giải thích.
Mà Tố Thiên Tôn đi đến trước mặt Sở Cuồng Nhân, khách khí nói: “Nghe nói đạo hữu không bị Ma giới lĩnh vực áp chế, xin hỏi là vì sao?”
Sở Cuồng Nhân nhìn đối phương một cái, sau đó chậm rãi giơ tay lên, trong lòng bàn tay, có một mảnh đạo văn huyền diệu đang lưu chuyển.
Đạo văn kia huyền diệu đến mức một đám Đế giả cũng không thể lĩnh hội.
Trong đó lộ ra huy hoàng thiên uy, càng làm bọn hắn hơn tim đập nhanh.
Một số một số Đế giả kiến thức không tầm thường nhìn thấy đạo văn này, trong đầu bỗng nhiên hiện ra một suy đoán khiến bọn họ cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
“Quả nhiên, quả nhiên là đạo văn thiên phạt!”
“Tố Thiên Tôn bái kiến thiên hình giả!”
Chỉ thấy trên mặt Tố Thiên Tôn tràn đầy kích động, sau đó ngay trước mặt tất cả Đế giả, quỳ gối trước mặt Sở Cuồng Nhân.
Tình cảnh này, khiến các Đế giả trừng lớn hai mắt, ngây ra như phỗng.
Tình huống như thế nào?
Đường đường là thượng vị Thiên Tôn, một trong mười Thiên Tôn cao quý nhất Tố Thiên Tôn lại quỳ gối trước mặt một tên tân đế?!
Bọn họ đang nằm mơ sao?!
Có vài Đế giả đã lấy lại tinh thần, lập tức đi theo Tố Thiên Tôn, quỳ gối xuống trước mặt Sở Cuồng Nhân, đồng tử cực độ hoảng sợ và không dám tin, đang rung động kịch liệt.
“Thiên hình giả, ngươi là thiên hình giả?!!”
Vân Thanh Kiếm Đế nhìn Sở Cuồng Nhân, đế khu run rẩy.
Mà Sở Cuồng Nhân nhìn hắn ta một cái, hắn ta không nói hai lời, vừa rồi vẫn còn khí diễm phách lối, bây giờ hắn ta lại quỳ trên mặt đất giống như những người khác.
Từng đạo lưu quang bay lượn mà đến.
Những người kia là các Đế giả còn lại trên Thương Khung tinh.
Trước đó, Sở Cuồng Nhân để bọn họ đến, bọn họ không đến.
Tố Thiên Tôn hiện thân, bọn họ cũng không đến.
Hiện tại, Sở Cuồng Nhân bại lộ thân phận thiên hình giả, tất cả bọn họ đều đến, giống như những người khác, quỳ gối trước mặt Sở Cuồng Nhân.
Chỉ chốc lát, mấy trăm Đế giả, toàn bộ quỳ gối cúi đầu!
Lam Vũ, Mộ Dung Hiên, Lãnh Ngưng Ngọc hai mặt nhìn nhau, mộng.
Đây là làm sao?!
Nhất là Tử Võ Cực.
Trước kia hắn ta cho rằng Sở Cuồng Nhân đã đủ biến thái, nhưng hôm nay hắn ta mới phát hiện, hắn ta nhìn thấy, vĩnh viễn chỉ là một góc băng sơn của đối phương!
Hắn ta cho rằng, Đế giả đã là tồn tại chí cao vô thượng, nhưng bây giờ, mấy trăm Đế giả đều chủ động quỳ gối trước mặt Sở Cuồng Nhân!
Những người gọi là thiên kiêu như bọn họ, trước đó trên đế lộ lại đối chọi gay gắt với tồn tại gì vậy?!!
Sở Cuồng Nhân đứng tại chỗ, vẻ mặt bình tĩnh.
Nhưng hiện tại trong đầu hắn cũng đầy dấu chấm hỏi.
Mình là ai?
Hiện tại đang ở đâu?
Bây giờ mình phải làm gì?
“Đứng lên đi.”
Sở Cuồng Nhân từ tốn nói.
Tóm lại, trước tiên cứ bất biến ứng vạn biến.
“Vâng.”
Tố Thiên Tôn đứng dậy, những người còn lại cũng đứng lên theo.
Nhưng ánh mắt mọi người nhìn về phía Sở Cuồng Nhân lại mang theo hiếu kỳ, kính sợ, hoảng sợ, thậm chí là sùng bái.
“Trước tiên phong ấn thông đạo Ma giới lại rồi nói.”
Sở Cuồng Nhân từ tốn nói.
Hắn vừa dứt lời, Vân Thanh Kiếm Đế trước đó còn chết sống không nguyện ý giao Đế binh ra lại là người đầu tiên đưa Đế binh đến trước mặt Sở Cuồng Nhân, “Tại hạ nguyện dâng lên Đế binh, trợ thiên hình giả một chút sức lực.”
Các Đế giả có Đế binh kiếm khí cũng học theo, hiến Đế binh của mình ra.
“Đây là Đế binh của ta, nguyện trợ thiên hình giả một chút sức lực!”
“Có thể giúp đỡ thiên hình giả, là vinh hạnh lớn nhất của ta...”
Sở Cuồng Nhân: “…”