Chương 677 Thu hết Thần Cung, Thiên Tôn tiểu thế giới chi lực
Chỗ sâu dưới đáy biển.
Bắc Minh Huyền Sắc nhìn cung điện lơ lửng trên mặt biển, trong mắt mang theo lưu luyến không rời, “Nhiều bảo vật như vậy, tiện nghi các ngươi.”
Sau đó, hắn ta nhìn về phía cái búa màu đen trong tay, khóe miệng hơi giương lên, “Có điều, Thần Khí đã nằm trong tay, hiện tại có thể đi giúp đám Thần chỉ kia mở ra phong ấn, lấy viên thần cách kia.”
Trong lòng hắn ta có chút mong đợi.
Chỉ cần cầm được viên thần cách kia, sau đó luyện hóa, vậy hắn ta sẽ trở thành Hải Thần đời mới, chưởng khống năng lượng cuồn cuộn vô biên!
Đến lúc đó, còn sợ không đối phó được Sở Cuồng Nhân sao?
Nghĩ đến đây, hắn ta lập tức rời khỏi Hải Thiên Chi Khư.
Mà lúc Thần Cung hiện thế, các Đế giả trong Thương Khung tinh đều có cảm giác, nhao nhao lao về phía Thần Cung.
Tất cả mọi người muốn kiếm một chén canh.
Chỉ chốc lát, trên mặt biển đã có mười mấy vị Đế giả.
Một ngọn núi nào đó.
Người thần bí mặc áo choàng đen nhìn thấy một màn này, không khỏi cười ha ha một tiếng: “Đây đúng là tiện nghi cho chúng ta, vốn muốn thông qua Ma tộc để phân tán lực chú ý của đám Đế giả này, nhưng lại bị một tên Sở Cuồng Nhân ngăn cản, hiện tại lại xuất hiện một cái Thần Cung.”
“Hiện tại, nơi Phong Ấn chi địa không người trông giữ, chính là thời gian tốt để giải khai phong ấn chư thần, chư vị, chuẩn bị hành động đi.”
Nàng vừa dứt lời, ở sau lưng nàng, từng đạo hắc ảnh từ trong hư không nổi lên, lướt về bốn phương tám hướng.
Mà những người này, đều là tu sĩ đến từ Vạn Thần giáo.
Mục đích của bọn họ chỉ có một...
Giải phóng chư thần, khiến Thương Khung tinh trở về thời đại Thái Cổ Chư Thần!
…
Thần Cung vô cùng bình ổn lơ lửng trên mặt biển, lại không bị sóng lớn ảnh hưởng, tràn ngập từng trận thần huy, rộng rãi bao la hùng vĩ.
“Tiến vào tìm tòi.”
Có Đế giả không kịp chờ đợi đi vào Thần Cung.
Sau khi tiến nhập Thần Cung, Đế giả kia không kịp chờ đợi móc một viên bảo thạch mình nhìn trúng trên vách tường ra.
Trong nháy mắt hắn ta cầm được viên bảo thạch này, cả tòa Thần Cung bỗng nhiên một trận rung động, ngay sau đó, bốn phía có vô số dòng nước tụ đến, hóa thành một đám binh lính, tràn ngập sát khí lãnh khốc.
“Người xâm phạm Thần Cung, giết!!”
Đám binh lính dòng nước kia nhìn chằm chằm Đế giả, lạnh giọng nói.
Nhất thời, trên trăm tên lính trùng sát mà ra.
Mỗi người đều có chiến lực so với Hoàng giả, trong đó người nổi bật còn có chiến lực cấp bậc Đế giả, vô cùng cường đại.
“Không tốt, đây là thần chỉ bày cấm chế.”
Sắc mặt Tố Thiên Tôn biến hóa.
Nàng đưa tay đánh ra một chưởng, từng đạo đạo văn xen lẫn khuếch tán, giống như vô số xiềng xích, giảo sát tất cả binh lính dòng nước.
Lúc này mới cứu được một mạng của Đế giả.
“Đa tạ Thiên Tôn.”
Trong lòng Đế giả vẫn còn sợ hãi cảm tạ Tố Thiên Tôn.
“Bây giờ nói cảm ơn vẫn còn quá sớm.”
Vẻ mặt Tố Thiên Tôn có chút ngưng trọng nhìn bốn phía, chỉ thấy có vô tận thủy lưu chi lực mênh mông cường hãn dâng trào về phía Thần Cung.
Đám thủy lưu chi lực kia ngưng tụ thành một đám binh lính trong hư không, trong nháy mắt, mọi người đã bị ngàn vạn binh sĩ bao vây.
“Chỉ là cấm chế do một vị thần chỉ bày ra đã có uy lực như vậy? Đây rốt cuộc là thần chỉ gì!”
Có Đế giả không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt nói.
Sắc mặt Tố Thiên Tôn có chút ngưng trọng, nói: “Đây ít nhất là một Thượng Vị Thần, hơn nữa thực lực trong Thượng Vị Thần cũng không kém.”
Thần chỉ chia làm Hạ Vị Thần, Trung Vị Thần, Thượng Vị Thần, Chủ Thần.
Mà bình thường nhất là Hạ Vị Thần, thực lực cũng tương đương với Thiên Tôn!
Chủ Thần thì có thể đánh đồng với Đạo Chủ.
“Ta tới áp chế cấm chế trong Thần Cung.”
Tố Thiên Tôn từ tốn nói.
Chỉ thấy nàng tiến tới một bước, trên người có vô số đạo văn khuếch tán, một cỗ Đế khí mạnh mẽ lấy nàng làm trung tâm khuếch tán ra.
Đế khí và đạo văn xen lẫn, hóa thành một cái lĩnh vực to lớn!
Gió biển gào thét ngừng thổi, sóng biển lăn lộn cũng dừng lại, tầng mây trên trời cũng không động đậy nữa, giống như một bức tranh tĩnh.
Trong chớp mắt, mọi người cảm giác dường như thế giới ban đầu đã bị cách biệt, rơi vào thế giới lạ lẫm khác, ngay cả cảm ngộ đạo của bản thân cũng bị áp chế.
Cảm giác này khiến Sở Cuồng Nhân có chút quen thuộc, ngày xưa lúc ở Ma giới lĩnh vực, hắn cũng có cảm giác tương tự như vậy
Nhưng đó là do bảy vị Ma Đế sử dụng bảy khối thiết lệnh ẩn chứa thần lực liên hợp thi triển ra, còn đây là do Tố Thiên Tôn một mình hoàn thành.
“Đây chính là tiểu thế giới của Thiên Tôn sao?”
Sở Cuồng Nhân thầm nói.
Thiên Tôn và Đế giả bình thường có khác biệt lớn nhất chính là, cảm ngộ về đạo của Thiên Tôn đã truy bản tố nguyên, tiếp xúc đến bản chất thế giới.
Từ đó sơ bộ nắm giữ thế giới chi lực!
Tiểu thế giới, chính là thủ đoạn chỉ Thiên Tôn mới có thể nắm giữ.
Tiểu thế giới xuất hiện, những binh lính do dòng nước tạo thành dường như bị một cỗ cự lực vô hình bao phủ, ào ào phá nát.
“Đây là cấm chế Thần Cung, ta đã dùng tiểu thế giới tiến hành áp chế, nhưng hiện tại phải một lòng duy trì tiểu thế giới, các ngươi đi vào tìm tòi trước đi.” Tố Thiên Tôn nói với mọi người.
“Được.”
Bóng dáng các Đế giả lóe lên, lao về phía Thần Cung.
Sở Cuồng Nhân khẽ vuốt cằm với Tố Thiên Tôn, lập tức cũng đi vào Thần Cung, vừa vào trong đó, cỗ khí tức thần lực kia càng thêm rõ ràng.
Cơ hồ bao phủ mỗi một góc trong cung điện.
Điều này nói rõ, thần chỉ ở nơi này vô cùng cường đại, qua nhiều năm như vậy, khí tức thần lực của hắn còn chưa hoàn toàn tán đi.
Tầm Bảo Thuật phát động.
Vô số ba động bảo vật khuếch tán.
Sở Cuồng Nhân tìm kiếm từng cái, thu những bảo vật kia vào trong Càn Khôn giới, nơi xa Tố Thiên Tôn dùng đế niệm quan sát tất cả hơi kinh ngạc, “Sở đạo hữu, hình như có một loại biện pháp nào đó cảm giác được bảo vật?”
Nhưng trên thế gian có ngàn vạn loại thần thông, nàng cũng không để ý nữa.
Trong Thần Cung.
Sở Cuồng Nhân đi vào một cung điện.
Ở chỗ này, Tầm Bảo Thuật của hắn phản ứng vô cùng mãnh liệt.
Hiển nhiên, nơi này cất giấu trọng bảo.
Nhưng cửa cung điện này đang đóng, Sở Cuồng Nhân vỗ ra một chưởng, chỉ chấn động một chút mà thôi.
“Tứ Tượng Nguyên Thần Kiếm!”
Sở Cuồng Nhân thôi động vô thượng thần thông, tứ tượng chi lực hội tụ thành kiếm ầm vang chém ra, rơi vào trên cửa lớn cung điện kia.
Ầm vang một tiếng, trên cửa chính hiện ra vô số đạo văn.
Phía trên lộ ra khí tức thần lực.
“Ha, thần lực sao?”
Sở Cuồng Nhân lại thúc thần thông, lần này cộng thêm đạo văn thiên phạt chi lực, chỉ thấy đạo văn trên cửa vỡ ra từng cái!
Trong tiếng ầm vang, đại môn bị oanh mở.
“Quả nhiên, đạo văn thiên phạt hữu dụng.”
Sở Cuồng Nhân khẽ cười một tiếng nói.
Hắn đi vào trong đó.
Đập vào mí mắt là một đống lớn kỳ trân dị bảo, mà khiến người khác chú ý nhất là ở giữa có một khối tinh thạch màu trắng cao bằng một người.
Trong tinh thạch này phun trào vô cùng ba động năng lượng mênh mông, đó là ba động năng lượng hoàn toàn khác biệt với linh nguyên.
Nhưng cũng là một loại linh lực, không dễ dàng bị tu sĩ hấp thu như linh nguyên, hơn nữa còn tương tự khí tức thần lực.
Nhưng đối với Sở Cuồng Nhân mà nói, những thứ này đều không khác nhau.
Chỉ cần là năng lượng kỳ dị giữa thiên địa, quản nó là linh lực hay là cái gì, Thiên Địa Hồng Lô Thể của hắn đều có thể hấp thu!
Hắn phất tay áo cất kĩ tất cả bảo vật.
Ước chừng một canh giờ sau, bảo vật trong cung điện đều bị đám người Sở Cuồng Nhân thu hết, ngay cả các bảo thạch khảm nạm trên vách tường cũng bị móc xuống.
“Lần này thu hoạch không ít a.”
Một vị Đế giả hưng phấn nói.
“Tốt, bây giờ ta chuẩn bị thu hồi tiểu thế giới, các ngươi rời Thần Cung trước đi.” Tố Thiên Tôn nói.
Mọi người rút khỏi Thần Cung, Tố Thiên Tôn thu hồi tiểu thế giới.
Lúc mọi người chuẩn bị rời đi, mấy nơi trong Thương Khung tinh bỗng nhiên truyền ra một cỗ ba động thần lực.