← Quay lại trang sách

Chương 717 Kiếm không thiếu sót, hai chữ, giết người

Một tia sáng bắn ra, lúc hồn thể của Nguyệt Chiếu Vô vỡ tàn tành đã đánh vào trong linh hạch của hắn, xâm nhập vào trong đó, trong hồn thức ở tâm linh hạch xuất hiện một chữ “Nô” vàng óng ánh.

“Ngươi đã làm gì với ta?”

Sau khi hồn thể Nguyệt Chiếu Vô tái tạo lại hắn phát hiện có chỗ không đúng, nghi ngờ nhìn Sở Cuồng Nhân.

“Từ nay về sau, sống chết của ngươi sẽ do ta khống chế!”

Sở Cuồng Nhân từ tốn nói.

Hắn thả linh thạch ra tâm niệm một cái, một cơn đau kinh khủng bắt nguồn từ linh hồn làm sắc mặt Nguyệt Chiếu Vô vặn vẹo lên.

Hắm có cảm giác linh hạch của mình có thể vỡ vụn bất cứ lúc nào.

“Ngươi, ngươi nô dịch linh hồn của ta?”

“Không được sao?”

Nguyệt Chiếu Vô hít sâu một hơi, sắc mặt biến đổi.

Nhưng mà hắn cũng không phải là người trung nghĩa gì, nếu không vừa rồi cũng sẽ không nói hết chuyện Vũ Trụ bí giới ra.

Tiếp đó Sở Cuồng Nhân lại hỏi thăm chuyện Vũ Trụ bí giới.

Đám người n Hồng Hoa sắc mặt ngưng trọng, vừa rồi các nàng đã liên lạc được với Thiên Tôn Qủy Đao.

Đám người Thiên Tôn Qủy Đao cũng vô cùng chú trọng, đồng thời cũng mở một hội nghị quân sự với chủ của những cứ điểm khác, dự định phái người đến đây.

Dù sao một Vũ Trụ bí giới cũng quá quan trọng, thông thường nó đại biểu cho một lượng lớn tài nguyên với kỳ ngộ.

Nếu bảo địa như vậy rơi vào trong tay Huyết tội là một đả kích nặng nề đối với tu sĩ Thương Khung Tinh.

“Nhưng mà cho dù chúng ta lấy được tình báo vẫn chậm một bước, hơn nữa người ở phía trên còn muốn xác nhận thật giả trước, đợi đến khi bọn họ phái người đến thì đại đội của Huyết tộc đã tới rồi.”

“Chỉ có những tu sĩ ở vành đai tiểu hành tinh số bảy thì không thể đối kháng lại, tổ phụ nói là vì an toàn muốn chúng ta rút lui trước.” n Hồng Hoa nói ra kết quả thương lượng với Thiên Tôn Qủy Đao.

“n.” Sở Cuồng Nhân hơi gật đầu cũng không ngạc nhiên.

Ngay cả những người ở vành đai tiểu hành tinh số bảy muốn chống lại đại đội của Huyết tộc cũng là lấy trứng chọi đá, không chịu nổi một kích.

Nhưng muốn Sở Cuồng nhân vứt bỏ Vũ Trụ bí giới thì hắn không cam tâm.

Hắn trầm ngâm một lúc quyết định ở lại.

Tuy rằng với thực lực bây giờ của hắn không thể lấy sức một mình chống lạ đại đội Huyết tộc nhưng muốn tự vệ thì không vấn đề gì.

“Ngươi dẫn theo vệ áo đỏ đi trước, ta sẽ ở đây nghĩ cách quẫy nhiễu để người Huyết tộc không lấy được quá nhiều tài nguyên.”

Đám người n Hồng Hoa nghe vậy thay đổi sắc mặt.

“Không được, như vậy quá nguy hiểm.”

“Đúng vậy, đại đội Huyết tộc chỉ là một lính trinh sát đã có tu vi Thiên Tôn rồi, một mình ngươi ở lại đây quá nguy hiểm.”

“Sở đạo hữu, không nên hành sự lỗ mãng.”

Mọi ngươi thi nhau thuyết phục.

Nhưng ý Sở Cuồng Nhân đã quyết, không ai có thể ngăn cản hắn.

“Nhưng mà, trước đó ta còn một chuyện cần giải quyết.” Trong mắt Sở Cuồng Nhân toát ra một tia sáng lạnh.

Mọi người hai mặt nhìn nhau, không hiểu.

Chỉ có n Hồng Hoa nghĩ tới điều gì đó, nhìn Nguyệt Chiếu Vô nói: “Sở đạo hữu, ngươi muốn nói đến chuyện Kiếm tộc mật báo sao? ’

Sở Cuồng Nhân gật đầu, “Đúng vậy.”

Hắn có lòng tốt cứu người nhưng lại bị phản bội.

Cơn tức này Sở Cuồng Nhân không nuốt xuống được.

Tiểu hành tinh số bảy.

Một nơi nào đó.

Kiếm Khước dẫn theo tu sĩ còn sót lại của Kiếm tộc tụ hợp với đại đội của Kiếm tộc, mà dẫn đầu chính là một kiếm khách trẻ tuổi.

Mặc dù kiếm khách này nhìn qua còn trẻ tuổi nhưng từ các đặc điểm khí tức, cốt linh có thể đoán được tuổi không hề nhỏ hơn Kiếm Khước.

Người này cũng là một vị đế giả thời đại Thượng Cổ.

Tên là Kiếm Vô Khuyết.

Kiếm Vô Khuyết, thiên tài nổi bật nhất Kiếm tộc thời đại Thượng Cổ, cũng là một trong số ít những thiên tài tuyệt thế có thể thành Đế trước thời đại Cận Cổ.

Ở phương diện thể chất Kiếm Vô Khuyết không có ưu điểm gì so với đệ tử kiếm đạo đạo thể tuyệt thế tối cao, hắn có thể trở thành Đế vào thời đại kia phần lớn là dựa vào ngộ tính với cơ duyên của hắn.

Mà bây giờ Kiếm Vô Khuyết trải qua nhiều năm tu hành đã là cường giả Thiên Tôn tiếng tăm lừng lẫy trong chiến trường ngoại vực.

Trong Ngoại Vực Kiếm tộc người có thể so sánh với hắn đếm được trên đầu ngón tay.

“Vô Khuyết Kiếm Tôn.”

Kiếm Khước đi tới trước mặt Kiếm Vô Khuyết cung kính gọi một tiếng.

Nhìn từ trên chức vị thì Kiếm Khước với Kiếm Vô Khuyết đều là thống lĩnh nhưng ở địa vị thì lại khác biệt một trời một vực.

Một người là Thiên Tôn hạ vị, một người là Thiên Tôn thượng vị.

Ở trong Kiếm tộc, để phân biệt Kiếm Vô Khuyết với những thống lĩnh khác, mọi người đều cung kính gọi hắn một tiếng Kiếm Tôn.

“Ừ, các ngươi đã tới, thu hoạch thế nào?”

Kiếm Vô Khuyết thản nhiên hỏi.

Kiếm Khước nghe thấy lời này sắc mặt có chút khó coi, giải trình lại đơn giản chuyện mình gặp phải Thiên Tôn Huyết tộc.

Chỉ là hắn cố ý che giấu hai tên Thiên Tôn về sau, đây cũng là vì che giấu chuyện mình vong ân phụ nghĩa.

Cho dù không cần thể diện nhưng hắn cũng biết loại chuyện vong ân phụ nghĩa này ở trong Kiếm tộc là vô cùng vô liêm sỉ.

“Sở Cuồng Nhân…”

Kiếm Vô Khuyết cau mày lại, so với chuyện Kiếm Khước gặp được Thiên Tôn Huyết tộc thì hắn càng để ý Sở Cuồng Nhân hơn.

Ở cấp cao trong Kiếm tộc không ai không biết cái tên này.

Có người hận hắn cản trở tuổi trẻ Kiếm tộc trở thành Đế, cũng có người tán thưởng hắn có thiên phú vượt trội hiếm có từ trước tới nay.

Thậm chí còn có người lấy Sở Cuồng Nhân ra so sánh với Kiếm Vô Khuyết

Bởi vì trước kia Kiếm Vô Khuyết cũng là một thiên tài tuyệt thế, loại thiên tài tuyệt thế lực áp một thời đại, cuối cùng tự mình thành Đế. Loại thiên tài này ở trong Kiếm tộc có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Cùng là thiên kiêu đương nhiên sẽ bị người khác mang ra so sánh.

“Sở Cuồng Nhân, không ngờ chỉ mấy năm ngắn ngủi, hắn đã trưởng thành đến trình độ có thể giết chết Thiên Tôn. Thật là một quái thai.”

Cho dù là Kiếm Vô Khuyết cũng phải thừa nhận thiên phú của đối phương đã vượt rất xa hắn.

“Nếu như có thể đúng là muốn gặp được một lần.”

Kiếm Vô Khuyết lẩm bẩm.

Lúc này, khối la bàn bên hông hắn bắt đầu rung lên.

“A, là trong tộc đưa tin tới.”

Kiếm Vô Khuyết kinh ngạc, hắn mở la bàn ra nhưng khi hắn nhận được tin sắc mặt hơi đổi, “Sao lại như vậy?”

“Làm sao vậy?” Kiếm Khước ở bên cạnh kinh ngạc hỏi.

“Vành đai tiểu hành tinh số bảy xuất hiện một Vũ Trụ Bí giới, đại đội Huyết tộc sắp đến.” Kiếm Vô Khuyết vẻ mặt ngưng trọng nói.

“Cái gì!”

Kiếm Khước cũng đột nhiên biến sắc, “Làm sao bây giờ?”

“Đại đội Huyết tộc chúng ta không thể chống lại, trước tiên dẫn người rút lui đã.” Kiếm Vô Khuyết bất đắc dĩ nói.

Mặc dù thực lực của hắn cường đại nhưng muốn lấy sức một mình chống lại đại đội Huyết tộc thì không khác gì người si nói mộng*.

* Nói chuyện hoang đường, viển vông

“Được, ta lập tức đi thông báo cho những người khác.”

Kiếm Khước vội vàng nói, nhưng lúc hắn chuẩn bị rời đi, đột nhiên con ngươi co rụt lại, hai mắt nhìn chằm chằm phía trước.

Chỉ thấy ở ngoài mấy trăm dặm, một bóng người áo trắng, lưng đeo trường kiếm lộng lẫy, tóc đen dài đến eo đang từ từ về phía Kiếm tộc.

“Là hắn, Sở Cuồng Nhân.”

Kiếm Khước thấy không thể tin được.

Xảy ra chuyện gì vậy?

Bị hai tên Thiên Tôn trung vị vây giết mà hắn vẫn có thể sót được.

Kiếm Vô Khuyết cũng chú ý tới Sở Cuồng Nhân, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, “Hắn chính là Sở Cuồng nhân sao? Khí tức quả nhiên rất phi phàm.”

Sở Cuồng Nhân chậm rãi đi tới trước mặt Kiếm tộc.

Kiếm Vô Khuyết thản nhiên nói: “Sở đạo hữu, ngươi tới đây có chuyện gì?”

“Hai chữ… Giết người!”