← Quay lại trang sách

Chương 718 Kịch chiến Kiếm Vô Khuyết, một kiếm này ngươi không cản được

“Hai chữ, giết người.”

Sở Cuồng Nhân từ tốn.

Kiếm Vô Khuyết nghe thấy lời này, sắc mặt thay đổi, “Sở dạo hữu, người ngươi muốn giết không phải là người Kiếm tộc ta chứ?”

“Chính xác!”

“A, ta gọi ngươi một tiếng hữu, là xem ở ta và ngươi đều là tu sĩ Thương Khung Tinh, ngươi đừng có cho thể diện mà không cần.”

Kiếm Vô Khuyết nói ngữ khí lạnh như băng.

Tới trước mặt hắn, giết người Kiếm tộc.

Cho dù là lý do gì, hắn cũng không thể ngồi yên không quan tâm đến.

“A, Kiếm tộc các ngươi cũng cần thể diện sao?”

Sở Cuồng nhân cười nhạo, ánh mắt khóa chặt trên người Kiếm Khước sau lưng Kiếm Vô Khuyết, ngữ khí lạnh lùng nói: “Mạng của ngươi là ta cứu, bây giờ ta quyết định muốn lấy lại.”

Vừa dứt lời, Côn Ngô bên hông ra khỏi vỏ, một đạo kiếm quang màu tím lạnh lùng gào thét bắn ra, sát ý lẫm liệt, vô cùng bá đạo.

Kiếm Khước hoàn toàn biến sắc, “Kiếm Tôn cứu ta!”

Không cần hắn nói Kiếm Vô Khuyết đã ra tay, trong tay hắn xuất hiện một thanh trường kiếm màu đen.

Chém ra một kiếm, Đế khí xen lẫn đạo văn bắn về phía kiếm quang màu tím.

Ầm ầm, hai kiếm quang nổ tung, xé mở một vết rách ở trên không trung, mặt đất cũng xuất hiện rất nhiều vết rách.

Sở Cuồng Nhân cầm Côn Ngô, ánh mắt lạnh như băng, nhìn qua Kiếm Vô Khuyết lạnh nhạt nói: “Hắn vong ân phụ nghĩa, ngươi muốn ngăn cản ta giết hắn sao? ’

“Nói rõ ràng.”

“A, ta cứu hắn, hắn lại nói hành tung của ta và n Hồng Hoa cho hai tên Thiên Tôn Huyết tộc, ngươi nói hắn có đáng chết hay không?”

“Lời nói của hắn là sự thật sao?”

Kiếm Vô Khuyết nhìn Kiếm Khước lạnh giọng hỏi.

“Kiếm Tôn, đừng nghe hắn nói bậy, hắn vốn bất hòa với Kiếm tộc chúng ta, hắn chính là đến gây phiền phức, nhất định là hắn để mắt tới mấy khối Hỗn Độn Linh Nguyên mà chúng ta tìm được.” Kiếm Khước vội vàng ngụy biện.

Kiếm Vô Khuyết cau mà nhìn sang Sở Cuồng Nhân, nói: “Chuyện này vẫn chưa tra rõ, mà cho dù Kiếm Khước thật sự làm sai chuyện gì thì hắn là thống lĩnh Kiếm tộc cũng nên để Kiếm tộc xử trí.”

“Đáng tiếc, mạng của hắn bây giờ thuộc về ta.”

Để Kiếm tộc xử trí?

Sở Cuồng Nhân càng muốn tự mình ra tay.

“Sở Cuồng Nhân, ngươi thật sự muốn cùng chết với chúng ta sao?”

“Đúng thì sao.”

“Vậy thì đừng trách ta, ta đã muốn gặp ngươi từ lâu rồi.”

Kiếm Vô Khuyết cầm trường kiếm đen như mực, trong mắt lộ vẻ kích động, Thiên Tôn giao thủ, trước tiên bày ra tiểu thế giới.

Mà Kiếm Vô Khuyết xem như Thiên Tôn thượng vĩ, còn là một Thiên Tôn thượng vị cấp bậc thiên kiêu, căn cơ của hắn mạnh một Thiên Tôn bình thường căn bản không thể sánh được, Đế nguyên là thượng phẩm, đạo là đạo không thiếu sót.

Tiểu thế giới của hắn là tiểu thế giới mạnh nhất mà Sở Cuồng Nhân từng thấy, thậm chí còn mạnh hơn một chút so với Thiên Tôn.

“Thú vị.”

Sở Cuồng Nhân cũng mở ra tiểu thế giới của mình.

Tuy rằng hắn căn cơ mạnh nhưng tu vi vẫn chênh lệch rõ ràng, hai tiểu thế giới va chạm lập tức bị áp chế.

Sau đó hắn nghĩa tới cảnh trước đó vừa đối chiến với hai tên Thiên Tôn Huyết tộc, trong đó có một người thu nhỏ tiểu thế giới của mình lại.

Hắn khẽ niệm trong lòng, thu nhỏ tiểu thế giới đến phạm vi một trượng* xung quanh mình, để sức mạnh thế giới tập trung lại.

* Một trượng bằng 3.33 mét

Nhờ vậy hắn tự tạo thành một ô bên trong tiểu thế giới của Kiếm Vô Khuyết, không phải chịu áp chế của đối phương.

Điều này làm Kiếm Vô Khuyết vô cùng bất ngờ, “Ngươi mới tấn cấp Thiên Tôn không lâu lại có thể thao túng tiểu thế giới thuần thục như vậy, đúng là hiếm thấy.”

Nói xong, hắn giơ tay chém một kiếm về phía Sở Cuồng Nhân, kiếm quang đen như mực vô cùng thâm thúy, cuốn lấy cuốt chửng tất cả u ám.

Sở Cuồng Nhân cũng chém ra một kiếm.

Kiếm quang bá đạo vô song, ẩn chưa uy thế vô địch, chiếu rọi ra nhật nguyệt điên đảo, tinh thần xuất hiện dị tượng kinh khủng.

Hai kiếm quang va chạm, kiếm quang của Kiếm Vô Khuyết kém hơn một chút bị đánh nát, kiếm khí mạnh mẽ đẩy hắn lui mấy trăm trượng.

“Cực phẩm ảo diệu?”

Kiếm Vô Khuyết càng kinh ngạc hơn, phải biết là cho dù hắn vinh dự được là một trong những thiên tài tuyệt thế đứng đầu trong Kiếm tộc nhưng cũng chỉ ngộ ra được ảo diệu thượng phẩm mà thôi.

“Thiên phú của ngươi đúng là làm cho người ta sợ hãi thán phục, sợ là từ khi có ghi chép lịch sử của Thương Khung Tinh cũng không có mấy người có thể sánh được, chắc chỉ có Nhân Vương mới có thể hơn hắn một bậc.”

Kiếm Vô Khuyết nghĩ thầm.

Nghĩ tới đây hắn đã không còn coi Sở Cuồng Nhân như một Thiên Tôn hạ vị bình thường mà là một đối thủ có thực lực ngang mình.

Ở trên người hắn, Đế khí lưu chuyển xen lẫn đạo văn, một cỗ khí thế mạnh mẽ bộc lộ ra bắn thắng tới chỗ Sở Cuồng Nhân.

“Ảo diệu, U Ám Hư Không Trảm!”

Kiếm Vô Khuyết chém ra một kiếm, kiếm quang u ám giăng đầy đạo văn, chấn động gầm trời, nghiền nát không gian bốn phía nuốt vào.

Đây là ảo diệu thượng phẩm của hắn.

Sau lưng Sở Cuồng Nhân, Đế khí chuyển động đạo văn hiện ra.

Pháp tướng Vạn Đạo xuất hiện chấn động!

Nhiều loại khí tức Đảo Thể, đạo văn thiên phạt, các loại sức mạnh Đế khí hội tụ thành một pháp tướng sức mạnh dồi dào, đánh ra một quyền.

Một quyền này đánh ra làm nổ tung không gian xung quanh.

Lực lượng pháp tướng với kiếm quang U Ám va chạm vào nhau, toàn bộ tiểu hành tinh số bảy bị rung chuyển, cả tinh cầu đều đang chấn động.

Từng vết rách dần dần bao trùm hơn nửa tinh cầu.

Người Kiếm tộc đang đứng xem bị hất bay ra ngoài, con ngươi run rẩy nhìn hai người đánh nhau tạo thành cảnh tượng giống như diệt thế.

“Qúa mạnh, đây chính là chiến lực của Thiên Tôn thượng vị sao?”

“Thật là khủng khiếp, Đế khí, căn cơ, đạo văn so với chúng ta hoàn toàn là hai cấp độ khác nhau không thể so sánh được.”

“Đúng vậy…”

“Sở Cuồng Nhân này lại có thể đánh với Kiếm Tôn Kiếm Vô Khuyết đến tình trạng này, hắn thật sự chỉ là một Thiên Tôn hạ vị thôi sao?”

“Không hổ danh là một trong những người yêu nghiệt nhất từ xưa đến này.”

Phanh, ầm.

Pháp tướng Vạn Đạo của Sở Cuồng Nhân liên tục va chạm với kiếm khí của Kiếm Vô Khuyết làm chấn động gầm trời, mảng lớn không gian bị nghiền nát.

“Sở Cuồng Nhân quả nhiên là một cường địch*.”

* kẻ địch mạnh

Mặc dù Kiếm Vô Khuyết rất kinh ngạc về thực lực của Sở Cuồng Nhân nhưng trong mắt lại toát ra vẻ hưng phấn khi gặp được kỳ phùng địch thủ.

“Xem ra, ta cũng phải xuất toàn lực.”

Chỉ thấy lực lượng thế giới trên người Kiếm Vô Khuyết chợt co vào.

Tiểu thế giới bao trùm chu vi hơn nghìn dặm nhanh chóng khép dần về phía hắn, hắn phải tập trung lực lượng thế giới chiến một trận với Sở Cuồng Nhân.

Nhưng Sở Cuồng Nhân thấy vậy trên mặt lại nở nụ cười, “Ngươi để lực lượng thế giới co rút lại à.”

Kiếm Vô Khuyết nghe vậy thì không hiểu.

Nhưng bỗng nhiên hắn nghĩa tới gì đó, biến sắc, chỉ thấy Sở Cuồng Nhân ở trước mặt hắn đưa tay chém một kiếm về phía xa.

Kiếm quang lạnh thấu xương lao ra tập trung về phía Kiếm Khước ở đằng xa.

Từ đầu đến cuối Sở Cuồng Nhân đến đây không phải là để chiến đấu với Kiếm Vô Khuyết, mục đích của hắn chỉ có một là giết Kiếm Khước.

Lúc trước, tiểu thế giới của Kiếm Vô Khuyết bao phủ bốn phía áp chế hành động của hắn, làm cho cả thể xác và tinh thần của hắn đều dùng để đối phó với đối phương.

Bây giờ, để đánh bại hắn đối phương chỉ có thể co tiểu thế giới vào.

Chuyện này vừa hay tạo cơ hội cho hắn thời cơ lợi dụng.

“Mơ tưởng.”

Kiếm Vô Khuyết hét lớn một tiếng, thân ảnh hóa thành một vệt sáng, bay về phía kiếm quang, vào lúc kiếm quang sắp đánh trúng Kiếm Khước chắn trước mặt hắn đưa tay chém ra một kiếm.

“Một kiếm này ngươi không cản được!”

Sở Cuồng Nhân lạnh lùng nói, tiếp đó thu hồi Côn Ngôn.

Trong không gian nổi lên gợn sóng.

Đạo kiếm quang dày đặc không trung chém tới, ở trước mặt Kiếm Vô Khuyết chui vào hư không, biến mất không thấy gì nữa, khi xuất hiện trở lại đã ở trên đầu Kiếm Khước, ầm ầm hạ xuống, Kiếm Khước vẫn đang bất ngờ không kịp đề phòng đã bị chém thành hai nửa!