← Quay lại trang sách

Chương 722 Vách núi cổ quái, luyện hóa bản nguyên bí giới

Sở Cuồng Nhân tiến vào Vũ Trụ bí giới, đại náo Huyết tộc ép Huyết tộc phải tập trung lại một chỗ tiếp tục hoạt động dưới sự bảo vệ của Bạch Tuyệt Tâm.

Làm xong hết chuyện này hắn lại lợi dụng Tầm Bảo Thuật tiếp tục tìm kiếm bảo vật có giá trị nhất trong Vũ Trụ bí giới.

Một ngày nọ.

Sở Cuồng Nhân tới một dãy núi tinh thạch màu hồng.

Ở đây, hắn lại thu thập được vài đóa kỳ hoa nhưng lúc hắn đang định rời đi thì truyền đến một trận chấn động kỳ lạ.

Chấn động này rất yếu ớt.

Thậm chí hắn còn hoài nghi có phải mình xuất hiện ảo giác hay không.

Hắn dùng Tầm Bảo Thuật xác định lại lần nữa, cũng không có bất kỳ chấn động gì, nhíu máy, “Chẳng lẽ là ảo giác thật sao?”

Sở Cuồng Nhân vẫn không tin.

Hắn đứng tại chỗ dùng Tầm Bảo Thuật xác nhận đi xác nhận lại.

Lúc sử dụng đến lần thứ mười tám thì cái chấn động yếu ớt kia lại xuất hiện, giống như lần thứ nhất thoáng qua là biến mất.

Nhưng như vậy cũng đủ để Sở Cuồng Nhân xác định được chỗ này có điều khác thường.

“Qủa nhiên không phải là ảo giác, ở đây đúng là có giấu một loại bảo vật nào đó, nhưng ẩn núp rất kỹ, suýt nữa Tầm Bảo Thuật cũng không phát hiện ra.”

“Rốt cuộc là thứ gì chứ?”

Sở Cuồng Nhân lộ ra nụ cười hưng phấn.

Hắn bắt đầu tìm kiếm về phía trước nơi phát ra chấn động kỳ lạ kia.

Trận chấn động kỳ lạ này bắt nguồn từ chỗ sâu trong dãy núi, Sở Cuồng Nhân lại liên tục thi triển Tầm Bảo Thuật từ từ đi sâu vào trong dãy núi.

Rất nhanh hắn đã đi tới phần cuối của dãy núi.

Một vách núi tinh thạch màu hồng cực lớn.

Chấn động kỳ lạ kia là phát ra từ vách núi này.

Nhưng Sở Cuồng Nhân cảm thấy vách núi này giống như một vách núi tinh thạch bình thường không có gì đặc biệt.

“Vách núi này làm cho Tầm Bảo Thuật có phản ứng, sợ là ở bên trong còn có càn khôn khác.” Sở Cuồng Nhân lẩm bẩm.

Nhưng mà hắn cũng không dám tùy tiện tới gần, “Tiểu Ái, phân tích vách núi tinh thạch trước mặt này cho ta.”

“Vâng, chủ nhân… Vũ Trụ kết nối ý thức bên trong… Bắt đầu phân tích mục tiêu chỉ định, thành phần cấu tạo của vách núi này gồm có linh tinh, khoáng vật và một ít kim loại… Có tác dụng ngăn cách cảm giác…”

Thông tin của vách núi tinh thạch được phân tích ra từng cái một, mà trong đó thứ làm cho Sở Cuồng Nhân chú ý đó là tác dụng ngăn cách cảm giác.

“Ngăn cách cảm giác… Chẳng lẽ để đề phòng bảo vật trong vách núi bị phát hiện sao?” Sở Cuồng Nhân sờ cằm tự lẩm bẩm.

“Chủ nhân, kết cấu bên trong vách núi này là trống rỗng!”

Lúc này trong đầu vang lên giọng nói Tiểu Ái biết tuốt chi linh.

Mắt Sở Cuồng Nhân sáng lên.

Trống rỗng.

Nghĩa là trong này thật sự có cất giấu bảo vật gì đó.

Côn Ngôn ở bên hông Sở Cuồng Nhân vang lên một tiếng, lập tức ra khỏi vỏ, một đạo kiếm khí màu tím xẹt qua, đánh vào trên vách núi đá.

Vách núi chấn động mấy quả tinh thạch màu hồng rớt xuống vỡ tan tành.

“Qúa cứng.”

Sở Cuồng Nhân nhìn vách núi này kinh ngạc nói, một kiếm vừa rồi có thể chặt đứt cả Đế binh.

Nhưng lại không thể phá vỡ vách núi này.

“Tiểu Ái, chỗ yếu nhất của vách núi này ở đâu? ’

“Căn cứ vào phân tích, chỗ yếu nhất của vách núi này cũng dày đến 1m, với cường độ kiếm khí của chủ nhân không thể phá vỡ được.”

“Vậy chẳng lẽ ta vào bảo sơn mà lại chỉ có thể tay không quay về sao?”

Sở Cuồng Nhân không cam lòng nói.

“Căn cứ vào phân tích, nhiệt độ cao có thể làm mềm hóa vách núi tinh thạch này.”

“Nhiệt độ cao…”

Mắt Sở Cuồng Nhân sáng lên, sau đó nhẹ nhàng nâng tay lên trong lòng bàn tay lập tức hiện lên một ngọn lửa màu đỏ thắm.

Bàn về nhiệt độ thì trên thế gian này làm gì có mấy loại có thể vượt qua Hỏa Thần Hoàng này.

“Đi!” Sở Cuồng Nhân xác định chỗ yếu nhất của vách núi sau đó phóng ra Hỏa Hoàng đánh vào vách núi tinh thạch.

Dưới sự thiêu đốt của Hỏa Hoàng vách núi bắt đầu mềm hóa.

Sở Cuồng Nhân ngưng kết Đế khí đạo văn lại chém một kiếm vào vách núi đá đã bị mềm hóa, lập tức xé ra một lỗ lớn.

Nhân cơ hội này thân ảnh hắn lóe lên chui vào bên trong.

Trong vách núi vẫn là một mảng màu hồng.

Nơi này có một không gian rất trống trải.

Trước mặt Sở Cuồng Nhân là một cây đại thụ màu hồng với toàn bộ thân cây cành lá đều là tinh thể, mà trên thân đại thụ này còn có một đạo văn đan xen, tạo thành từng hàng rõ ràng mạch lạc.

Lần đầu tiên nhìn thấy cây đại thụ này trong đầu Sở Cuồng Nhân đã không nhịn được run lên, trực giác nói cho hắn biết đây là một bảo vật.

“Tiểu Ái, phân tích một chút.”

“Đang phân tích… Mục tiêu là bản nguyên bí giới cấp một.”

Tin tức liên quan đến bản nguyên bí giới tràn vào trong đại não Sở Cuồng Nhân, làm cho hắn xác định đây quả thật không phải là một bảo vật tầm thường.

“Bản nguyên bí giới, lực lượng nòng cốt của bí giới, chỉ cần luyện hóa được thì cái bí giới này sẽ hoàn toàn do ta khống chế.”

“Không chỉ thế, trong bản nguyên bí giới ẩn chứa một thế giới ảo diệu có tác dụng rất lớn đối với việc lĩnh ngộ tiểu thế giới của ta.”

Nhưng mà muốn luyện hóa một cái bản nguyên bí không phải là chuyện dễ dàng, cho dù là Đạo Chủ đích thân làm cũng không chắc chắn sẽ thành công.

Sở Cuồng Nhân tới gần bàn nguyên bí giới đưa tay đặt lên trên.

Bên trong đại thụ trước mặt lập tức hiện ra rõ ràng ở trước mặt hắn, rất nhiều đạo văn quấn quanh vô cùng huyền diệu.

Muốn luyện hóa bản nguyên này trước tiên phải lĩnh hội được huyền diệu ở trong đó.

Nếu là những tu sĩ bên ngoài cho dù chỉ nhìn thấy một mắt huyền diệu ở trong đó cũng cảm thấy hoa mắt chóng mặt, không thể đoán ra.

Nhưng điểm mạnh nhất của Sở CUồng Nhân là ngộ tính.

“Người khác không luyện hóa được, không có nghĩa là ta cũng không thể!”

“A, cơ duyên lớn nhất trong bí giới đang ở ngay trước mặt, sao ta có thể dễ dàng bỏ lỡ được.” Sở Cuồng Nhân lẩm bẩm.

Hắn bắt đầu lĩnh hội ảo diệu ẩn chứa trong bản nguyên bí giới.

Thời gian trôi qua.

Mười ngày sau.

Trong bí giới.

Bạch Tuyệt Tâm dẫn theo một đám tu sĩ Huyết tộc đang khai thác các loại bảo vật bí giới, thu hoạch càng ngày càng nhiều.

Điều này làm cho tâm tình Bạch Tuyệt Tâm tốt lên rất nhiều.

“Hừ, tên tu sĩ Thương Khung Tinh kia lẻ loi một mình ở trong bí giới thì có thể tìm được bao nhiêu bảo vật chứ? Sợ là ngay cả một phần trăm của chúng ta cũng không bằng.” Bạch Tuyệt Tâm ngồi trên ghế hừ lạnh.

Ở sau lưng hắn, hai vị mỹ nữ Huyết tộc đang bóp vai cho hắn cũng cười đáp lại: “Vương tử nói rất đúng, hắn chỉ là một nhân tộc Thương Khung sao có thể so sánh với hàng trăm triệu binh sĩ của chúng ta được.”

“Đúng, chỉ một mình hắn đừng nói là một phần trăm mà ngay cả một phần nghìn cũng là đánh giá cao hắn.”

“Ừm, cũng không biết bây giờ hắn đang ở đâu?” Bạch Tuyệt Tâm từ tốn nói, sau đó Đế niệm tuôn ra, bao trùm toàn bộ bí giới, muốn tìm bóng dáng của Sở Cuồng Nhân.

Hắn lập tức cau mày, “Không thấy?”

Ở trong cảm nhận của hắn, Sở Cuồng Nhân biến mất rồi?

Chẳng lẽ tiểu tử này đã rời khỏi bí giới?

“Không thể nào, bích chướng (vách ngăn bảo vệ) của bí giới này cần mười vị Thiên Tôn thượng vị hợp lực lại mới có thể mở ra, sao hắn có thể đi được? ’

Đế niệm của Bạch Tuyệt Tâm liên tục khuếch tán ra hết lần này đến lần khác để tìm dấu vết của Sở Cuồng Nhân nhưng vẫn không phát hiện cái gì.

Đối phương thật sự biến mất.

“Sao lại như vậy? Chẳng lẽ hắn thật sự có cách để rời khỏi bí giới sao?” Bạch Tuyệt Tâm liên tưởng đến thủ đoạn không gian cao thâm khó lường của đối phương, cảm thấy chuyện này cũng không phải không thể.

Nghĩ đến đây sắc mặt âm trầm gần như muốn chảy ra nước.

Ban đầu hắn cảm thấy một mình Sở Cuồng Nhân không thể rời khỏi bí giới, đầu tiên hắn khai quật bảo vật trong bí giới trước, sau đó sẽ từ từ nghĩ cách đối phó với hắn, nhưng bây giờ hắn lại biến mất?

Điều này làm mưu tính của hắn lại rơi vào khoảng không.

“Đáng chết!”