← Quay lại trang sách

Chương 737 Các Đạo Chủ thân hóa mắt trận, Lạc Thủy trả thù

Tâm niệm Sở Cuồng Nhân khẽ động, giải khai trạng thái Thiên Đạo.

Hắn có chút thấp thỏm đi ra Thiên Nguyên đạo trường đã sụp đổ, đến trước mặt đám Đạo Chủ, lại nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc.

“A, là nàng...”

Sở Cuồng Nhân rất kinh ngạc vì nhìn thấy Lạc Thủy ở đây.

Mà đám Đạo Chủ cũng dần dần lấy lại tinh thần.

“Sở Cuồng Nhân, rốt cuộc vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?”

Một vị Đạo Chủ không kịp chờ đợi dò hỏi.

Sở Cuồng Nhân nói chi tiết.

Mọi người nghe xong, đều cảm thấy không thể tin được.

“Rốt cuộc ngươi làm sao có thể dung hợp đạo văn trên Thiên Nguyên đạo trường?” Huyền Hoàng Đạo Chủ đã khôi phục bình thường, đạm mạc hỏi.

“Thì lĩnh hội, sau đó dung hợp.”

Chúng Đạo Chủ: “…”

Thì lĩnh hội?

Sau đó dung hợp?

Câu trả lời này, có thể qua loa hơn sao?

“Loại cơ duyên tạo hóa này, trong cõi u minh tự có thiên định, không nói rõ được, cũng không tả rõ được, Sở Cuồng Nhân, ngươi không cần nhiều lời, đi theo ta đi.”

Lạc Thủy từ tốn nói.

Sở Cuồng Nhân nhìn thoáng qua đám Đạo Chủ, phát hiện bọn họ cũng không có ý muốn ngăn cản mình, trong lòng không khỏi âm thầm líu lưỡi.

Mình vừa hủy Thiên Nguyên đạo trường đó.

Hiện tại, Lạc Thủy nói dẫn mình đi, đám Đạo Chủ cũng không ngăn cản chút nào, xem ra thân phận của Lạc Thủy không đơn giản.

Hắn cũng không cự tuyệt, theo Lạc Thủy rời khỏi hành tinh Thiên Nguyên.

“Sở Cuồng Nhân... Nhân Vương...”

“Rốt cuộc hai người này có quan hệ gì?” Huyền Hoàng Đạo Chủ nhìn bóng lưng Sở Cuồng Nhân rời đi, không khỏi nỉ non.

Nơi sâu xa trong vũ trụ, các thiên hình giả cũng đều rơi vào trầm tư.

“Vì sao tư thái của rồi của hắn lại giống vương như vậy?”

“Vương cũng dùng lực lượng tương tự như vậy.”

“Có lẽ, là do lực lượng thiên phạt nguyên bản nhất đi, tóm lại, cứ âm thầm chú ý kẻ này trưởng thành đã.”

Các thiên hình giả nói một hồi, sau đó liền trở nên yên lặng.

Bên ngoài hành tinh Thiên Nguyên.

Một chiếc chiến thuyền đang đi tới.

Mà trên boong tàu, Sở Cuồng Nhân và Lạc Thủy đang đứng cạnh nhau, Lạc Thủy đi đầu nói ra: “Ngươi cầm đầu của ta, khiến ta phải tìm lâu như thế, tiểu tử, chẳng lẽ ngươi không nên nói gì sao?”

“Tiền bối hiểu lầm, với trạng thái lúc trước của ngươi, ta cũng không dám tùy tiện đưa đầu cho ngươi, khi đó ta còn rất nhỏ yếu, nếu ngươi đưa tay đập chết ta, vậy chẳng phải ta chỉ có khóc thôi sao.”

Sở Cuồng Nhân có chút bất đắc dĩ nói.

Nghe hắn nói như vậy, Lạc Thủy khẽ cười một tiếng, “Cũng đúng.”

“Không biết tại sao tiền bối lại biến thành như thế?”

Sở Cuồng Nhân hiếu kỳ dò hỏi.

Nhắc đến chuyện này, trong mắt Lạc Thủy lộ ra tia lạnh, “Tiểu tử, nhắc nhở ngươi một câu, Đạo Chủ không thể tin hết, nhất là Huyền Hoàng Đạo Chủ, người này chính là ngụy quân tử ra vẻ đạo mạo.”

“Tiền bối biến thành như thế, chẳng lẽ là hắn làm?”

“Không phải, nhưng lại không thoát khỏi liên quan đến hắn, là một tên Đế giả khác thừa dịp ta đột phá Thiên Tôn xuất thủ, may mắn mệnh ta lớn, tu hành một môn bí pháp, mới có thể đầu thân tách rời mà không chết.”

Lạc Thủy bình tĩnh nói.

Giống như người bị chặt đầu không phải là nàng vậy.

“Vậy Đế giả kia là ai?”

“Đồ đệ của Huyền Hoàng Đạo Chủ, hiện nay là chủ của cứ điểm ba mươi mốt, Vô Hận Thiên Tôn!” Lạc Thủy nói.

“Thì ra là vậy.”

Sở Cuồng Nhân gật đầu, sau đó hắn lấy Hỗn Độn Đế Kinh ra, “Tiền bối, bản đế kinh này là Hỗn Độn Đạo Chủ phó thác ta giao cho ngươi.”

“Sư tôn...”

Lạc Thủy lập tức hoảng hốt.

Nàng nhìn đế kinh trong tay, lắc đầu nói: “Đáng tiếc, chưa thành Đạo Chủ, ta vẫn không thể đánh vỡ Táng Đế Quan, cứu sư tôn ra.”

“Đám Đạo Chủ kia không xuất thủ sao?”

“A, Huyền Hoàng Đạo Chủ và sư tôn từng có thù oán cũ, hắn ước gì sư tôn ta chết tại Táng Đế Quan, sao có thể đi cứu sư tôn được, cũng sẽ không để người khác đi cứu, còn một vài cố nhân của sư tôn, cũng giống như bản tôn của ta, thân hóa thành mắt trận che chở Thương Khung tinh rồi...”

Lạc Thủy vừa nói vừa nhìn về phía Thương Khung tinh.

Trên không Thương Khung tinh, có một lồng ánh sáng to lớn màu vàng.

Đó là đại trận bảo vệ thương khung không bị Huyết tộc quấy nhiễu, thủ hộ thương khung ròng rã mười hai nguyên niên... Ly Hận Thiên!!

Mà có rất ít người biết.

Lúc trước muốn bố trí đại trận này phải trả giá lớn đến mức nào, bao gồm Lạc Thủy, lúc trước, chín vị Đạo Chủ mạnh nhất trong Thương Khung tinh cùng ra tay, hóa thành mắt trận, mới hoàn thành đại trận này.

“Nếu không phải chúng ta hóa thành mắt trận, quyền liên tiếng trên Thương Khung tinh đâu đến lượt Huyền Hoàng Đạo Chủ chứ.” Lạc Thủy hừ nhẹ một tiếng.

“Đi, đi với ta đến cứ điểm ba mươi mốt một chuyến, nếu ta đã trở về, vậy có một số việc nên thanh toán rồi.”

Cứ điểm số ba mươi mốt, Vô Hận Thiên Tôn, chính là người đã khiến Lạc Thủy đầu thân tách rời.

Vài ngày sau.

Một chiếc chiến thuyền đi vào cứ điểm ba mươi mốt.

Lạc Thủy đi thẳng tới phủ Tướng Quân trong cứ điểm, đưa tay có một đạo chưởng ấn màu vàng như sao băng, ngang nhiên rơi xuống!

Trong tiếng ầm vàng, toàn bộ Tướng Quân phủ chấn động.

Từng bóng người lần lượt bay ra.

Những người này, đều là Thiên Tôn.

Bọn họ nhìn chằm chằm Lạc Thủy, một người trong đó lạnh lùng nói: “Lại dám mạo phạm phủ Tướng Quân, ngươi muốn chết phải không?”

Lạc Thủy đạm mạc nói: “Hôm nay ta chỉ giết Vô Hận Thiên Tôn.”

“Muốn giết tướng quân? Hừ, vọng tưởng!”

“Ngươi ở cứ điểm nào, quả thực đại nghịch bất đạo!”

“Tướng quân trấn thủ cứ điểm số ba mươi mốt, nhiều năm qua lập được vô số chiến công, ngươi nói giết thì giết, ngươi cho rằng ngươi là ai!”

Lạc Thủy liếc nhìn những người này một cái, trên khuôn mặt tuyệt đẹp lộ ra nụ cười khinh miệt, những người này, muốn tranh luận công tích với nàng?

Trong trận Nghịch Thần một chi chiến, nàng chém giết thần chỉ nhiều vô số kể.

Đối kháng Huyết tộc, nàng hóa thân làm mắt trận, bảo vệ Thương Khung tinh mười hai nguyên niên, những công tích này, một tên Vô Hận Thiên Tôn không thể so sánh.

Sưu...

Một bóng người từ trong phủ Tướng Quân đi ra.

Người tới là một nam tử trung niên, mặc áo giáp màu đen, khí tức mênh mông, khi nhìn thấy Lạc Thủy, đồng tử co rụt lại.

“Cuối cùng ngươi đã trở về.”

“Ta trở về, vậy ngươi biết mình phải chết chưa, niệm tình ngươi đã từng lập công vì Nhân tộc, ta cho phép ngươi tự sát.”

“Ha ha, không hổ là đệ nhất nữ đế cổ kim, cho dù là chuyển thế chi thân, phần phong thái này vẫn giống năm đó không giảm, nhưng bây giờ ngươi chỉ là trung vị Thiên Tôn cảnh, ngươi cho rằng ngươi là đối thủ của ta sao?”

Vô Hận Thiên Tôn cười lớn một tiếng.

Ngay sau đó, khí tức bán Đạo Chủ bạo phát!

“Ngu xuẩn!”

Lạc Thủy đưa tay, một tiểu thế giới cường hãn đến không thể tin được bỗng nhiên triển khai, chế trụ tất cả Thiên Tôn.

Ngay cả Vô Hận Thiên Tôn cũng không nhịn được sắc mặt thay đổi.

“Ta là trung vị Thiên Tôn không sai, nhưng ngươi đừng quên, ta từng là Đạo Chủ, cảm ngộ đối với đạo là thật.”

“Muốn ta bó tay chịu trói, không có khả năng! Chiến!”

Vô Hận Thiên Tôn ngang nhiên xuất thủ.

Trên người hắn ta cũng bộc phát ra một tiểu thế giới.

Các Thiên Tôn khác cũng dự định xuất thủ, nhưng vào lúc này, một đạo bích chướng vô hình ngăn cách giữa bọn họ và hai người Vô Hận Thiên Tôn, Lạc Thủy.

“Bích chướng từ đâu đến vậy?”

“Là ai?”

“Trong bích chướng này ẩn chứa tiểu thế giới chi lực?!”

Một vị Thiên Tôn đưa tay đánh về phía bích chướng.

Ầm vang một tiếng, bích chướng không có chút tổn hại nào.

Chỉ thấy Sở Cuồng Nhân đứng cách đó không xa, cười nhạt với mấy vị Thiên Tôn nói: “Trận chiến này, các ngươi ở bên cạnh nhìn đi.”