Chương 753 Huyết tộc chưa diệt, không dám lười biếng, Sở Cuồng Nhân phát cáu
“Sở đạo hữu! Ngươi quá lợi hại!”
Ngưu Ma đạo hữu đi đến trước mặt Sở Cuồng Nhân nói.
Các Đạo Chủ còn lại nhìn Sở Cuồng Nhân cũng khiếp sợ không gì sánh nổi, Thiên Tôn chém giết Đạo Chủ, chuyện này, là lần đầu tiên bọn họ nghe thấy.
Đối phương bày ra thiên phú thực lực, quá mức kinh người.
“Rời đi trước đã.”
…
Trên hành tinh nào đó.
Một cỗ ba động năng lượng cường đại ầm vang bạo phát, toàn bộ cỏ cây cối trên hành tinh như bị phong bạo tàn phá bừa bãi, trong nháy mắt bị phá hủy hầu như không còn.
Vô số đất đá bay ra ngoài.
Sắc mặt Huyền Hoàng Đạo Chủ có vẻ dữ tợn, “Đáng giận! Đáng chết! Sao Sở Cuồng Nhân có thể giết chết Đạo Chủ chứ?!!”
Hắn ta cảm thấy không thể tin được.
Chuyện này càng khiến hắn ta muốn diệt trừ Sở Cuồng Nhân.
Ngoại trừ Huyền Hoàng Đạo Chủ.
Sau khi đám Huyết Vương trở lại bản bộ Huyết tộc cũng tỉnh táo lại.
“Không đúng, thực lực của Sở Cuồng Nhân không mạnh như chúng ta nghĩ, nếu không, sao hắn lại đánh với Bạch Vương lâu như vậy?!”
“Vậy tại sao trên người đối phương lại không có một vết thương nào?”
“Rất có thể hắn đã dùng một loại chí bảo trị thương nào đó.”
Sắc mặt đám Huyết Vương có chút âm trầm.
Bọn họ phát hiện mình bị Sở Cuồng Nhân đùa bỡn.
Nhưng trên thực tế, cho dù Sở Cuồng Nhân không đùa bỡn bọn họ, dưới tình huống đó, ngoại trừ rút lui, bọn họ cũng không có lựa chọn khác, bởi vì ngoài Sở Cuồng Nhân, còn có đám người Vạn Pháp Đạo Chủ ở bên cạnh nhìn chằm chằm nữa.
“Bạch Vương đã chết, bây giờ nên làm gì đây?”
Một vị Huyết Vương trầm thấp nói.
“Nhất định phải diệt trừ Sở Cuồng Nhân, không giết hắn, trận chiến này không thể tiếp tục được, tương lai của Huyết tộc cũng sẽ bị người này uy hiếp.”
Trong mắt Minh Vương lộ ra vẻ kiên quyết, “Ta dự định khởi động Huyết Uyên, triệt để phá hủy phòng ngự của Thương Khung tinh và Sở Cuồng Nhân!”
Nghe thấy vậy, đám Huyết Vương biến sắc.
“Huyết Uyên?!”
“Mở ra Huyết Uyên, ít nhất phải tiêu hao một nửa tài nguyên hiện hữu trên Huyết Nguyên tinh, nếu không thành công, trong một nguyên niên, sẽ không thể phát động trận chiến với quy mô lớn được, thật sự phải làm như vậy sao?”
“Không làm như vậy, chẳng lẽ chúng ta lại ngồi nhìn Sở Cuồng Nhân tiếp tục trưởng thành sao, hơn nữa, mở Huyết Uyên cũng nằm trong phạm vi kế hoạch của chúng ta, hiện tại, chỉ thực hiện trước mấy nguyên niên mà thôi.”
“Vậy... Bỏ phiếu đi.”
Mười hai vị Huyết Vương tiến hành bỏ phiếu xem có nên mở Huyết Uyên không, kết quả là, mười hai phiếu toàn bộ thông qua!
Tất cả mọi người đồng ý mở Huyết Uyên!
Sau khi tổn thất một vị Đạo Chủ, đám Huyết Vương đã nhìn thấy tiềm lực của Sở Cuồng Nhân, người này không giết, lại cho hắn một đoạn thời gian trưởng thành, hắn tuyệt đối sẽ trở thành kẻ địch khủng bố nhất của Huyết tộc.
Nhất định phải nhanh chóng bóp chết hắn!
Cho dù phải trả đại giới cực lớn để mở ra Huyết Uyên, bọn họ cũng không tiếc!
“Như vậy trở về chuẩn bị đi!”
…
Thương Khung tinh, trong cứ điểm thứ mười bảy.
Sở Cuồng Nhân đưa đám người n Hồng Hoa trở về an toàn.
“Sở đạo hữu, đa tạ!”
Quỷ Đao Thiên Tôn trịnh trọng thi lễ một cái.
“Không cần khách khí.”
“Nói ra thật xấu hổ, ngươi là ân nhân đề cử tới, ta phải tận tình giúp đỡ mới đúng, lại không ngờ phải phiền toái ngươi nhiều lần như vậy.” Quỷ Đao Thiên Tôn có chút hổ thẹn nói.
Sở Cuồng Nhân khoát tay áo, nói: “Tướng quân, tất cả mọi người đều chiến đấu vì Thương Khung tinh, phàm là chuyện ta có khả năng làm được, ta nhất định sẽ làm, ngươi không cần khách khí như vậy.”
“Ha ha, Thương Khung tinh có Sở đạo hữu, là phúc của thương khung!”
Mấy người hàn huyên một hồi.
Nhưng Quỷ Đao Thiên Tôn rất nhanh đã phát hiện có chút không thích hợp.
Bên cạnh, n Hồng Hoa vẫn yên lặng ngồi đó, không nói chuyện, thỉnh thoảng nhìn chằm chằm mặt đất, có chút xuất thần.
Quỷ Đao Thiên Tôn nhìn thoáng qua mặt đất, cũng không có gì đẹp mắt.
Đây là bị sợ choáng váng??
“Hoa Nhi, đã không sao rồi.”
Quỷ Đao Thiên Tôn an ủi hai tiếng.
Nghe thấy giọng nói của hắn ta, n Hồng Hoa mới hồi phục tinh thần, sau đó nói: “Tổ phụ, hắn đã chết.”
“Người nào?”
“Tên Thiên Tôn giết phụ mẫu ta... Chết rồi.”
n Hồng Hoa nói.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Sắc mặt Quỷ Đao Thiên Tôn thay đổi.
n Hồng Hoa nói lại mọi chuyện.
Mấy chục năm qua, nàng vẫn luôn sống vì báo thù, nỗ lực mạnh lên, nhưng bây giờ, người kia đã chết.
Nhưng không phải do nàng đích thân giết chết.
Mặc dù có chút tiếc nuối, nhưng coi như đã báo thù xong, chuyện này khiến nội tâm của nàng đột nhiên trở nên trống rỗng.
Dường như đã không còn động lực sống nữa.
“Hoa Nhi, hắn đã chết, từ nay về sau, ngươi cũng không cần sống mệt mỏi như vậy nữa.” Quỷ Đao Thiên Tôn an ủi.
“Không, mối thủ của phụ mẫu đã báo, nhưng Huyết tộc chưa diệt, nguy hiểm của thương khung vẫn chưa được giải trừ, ta không thể lười biếng!” n Hồng Hoa giống như tìm được mục tiêu mới, ánh mắt dần trở nên kiên định.
Quỷ Đao Thiên Tôn có chút bất đắc dĩ thở dài.
Hắn ta biết, muốn để n Hồng Hoa thư giãn không phải là chuyện đơn giản, phương thức sống của nàng không giống người khác.
Có lẽ, đây chính là nguyên nhân khiến nàng tiến bộ rất nhanh.
Sở Cuồng Nhân tán thưởng nhìn n Hồng Hoa một chút.
Hắn vẫn rất tán thưởng đối phương.
“Tướng quân, vậy ta xin cáo từ trước.” Sở Cuồng Nhân nói.
“Được, chiến sự vẫn còn, ta cũng không giữ đạo hữu nữa.”
Sau khi rời khỏi cứ điểm, Sở Cuồng Nhân trở lại cứ điểm số ba mươi mốt, lấy một đám tư nguyên từ chỗ Lạc Thủy.
Sau trận chiến với Đạo Chủ, hắn tiêu hao quá lớn, muốn tự mình khôi phục về thời kì toàn thịnh, phải mất năm sáu ngày.
Đến hắn cũng phải như thế, đổi lại những người khác, không đến nửa năm một năm thì chưa chắc đã có thể khôi phục.
Hai ngày sau.
Sở Cuồng Nhân hấp thu một đám linh tủy bảo dược, cuối cùng đã khôi phục không sai biệt lắm, hắn bắt đầu tổng kết thu hoạch trong trận chiến này, ngoại trừ chém giết Bạch Vương, thu hoạch quan trọng nhất chính là cái búa kia.
Đó là một thanh Đạo khí.
Hơn nữa còn là Đạo Khí cao cấp hơn Phong Giới Ấn Tỷ.
“Chỉ đáng tiếc cho Côn Ngô của ta.”
Sở Cuồng Nhân lấy Côn Ngô Kiếm ra, đầu ngón tay phất qua vết nứt trên thân kiếm, trong mắt lộ ra một tia đau lòng.
Từ khi hắn xuất đạo đến bây giờ, Côn Ngô theo hắn một đường trưởng thành, cùng hắn đi tới hôm nay, là đồng bạn chiến đấu quan trọng nhất của hắn.
Hắn cảm thấy, Đạo khí nào cũng không bằng Côn Ngô của mình.
Không, đừng nói Đạo khí.
Cho dù lấy Tiên Khí đến đổi, hắn cũng không đổi.
Nhưng bây giờ, lại bị Bạch Vương chém ra một vết nứt.
Nghĩ đến đây, hắn hận không thể giết thêm Bạch Vương mười mấy lần, nhìn cái búa kia, thấy thế nào cũng không vừa mắt.
“Phá búa.”
Hắn đưa chân giẫm lên búa, sau đó đá bay ra ngoài.
“Ngươi đang... Phát cáu đấy à?”
Lạc Thủy đúng lúc đi tới, tránh thoát búa bay đến, nhìn Sở Cuồng Nhân, trong mắt lộ ra một tia ngoài ý muốn.
Nàng chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ đối phương phát cáu đâu.
Trong thời gian này, ở trên chiến trường, Sở Cuồng Nhân luôn cho người ta cảm giác trầm ổn, an toàn, chưa bao giờ nhìn thấy tâm tình đối phương mất khống chế.
“Cũng không khác mấy.”
Sở Cuồng Nhân hít một hơi thật sâu, bình tĩnh nói.
Hắn thu hồi Côn Ngô.
Lạc Thủy tinh mắt, nhìn thấy vết nứt trên Côn Ngô Kiếm, “Chẳng lẽ ngươi đang phiền não vì thanh kiếm này sao?”
“Ừm.”
“Ta nhớ ra trong hai mươi tư vị Đạo Chủ có một vị tên là Xích Dương Đạo Chủ, am hiểu luyện khí, có lẽ, hắn có thể giúp ngươi một chút.”
Lạc Thủy nói.
Nghe thấy vậy, hai mắt Sở Cuồng Nhân tỏa sáng.
“Xích Dương Đạo Chủ... Không biết hắn ở đâu?”
“Ta giúp ngươi hỏi một chút.”
Sau đó, Lạc Thủy liên hệ với Vạn Pháp Đạo Chủ.