Chương 769 Hung thú tiến công bộ lạc Viêm Vũ, tiểu miêu tiểu cẩu, nằm xuống
Lúc Nhân tộc gặp phải khổ cực không thể chịu được, sẽ tìm kiếm sự giúp đỡ của thần chỉ, đây chính là thủ đoạn các thần chỉ dùng để phát triển tín ngưỡng.
Trước kia Nhân tộc nhỏ yếu, hầu như không cần thần chỉ tận lực chế tạo khó khăn, bọn họ sẽ tự động tìm kiếm sự giúp đỡ của thần chỉ.
Những những năm gần đây, thế lực của người tu hành không ngừng lớn mạnh.
Theo thời gian trôi qua, Nhân tộc đã không còn ỷ lại vào thần chỉ như trước nữa, các thần chỉ phát hiện điểm này, đương nhiên sẽ không ngồi nhìn mặc kệ.
Sau đó, các thần thay nhau chế tạo khó khăn.
Băng Tuyết Chi Thần chế tạo giá lạnh, Bạo Phong Chi Thần nhấc lên cuồng phong, Hải Thần tạo ra biển động, Minh Thần phóng xuất ngàn vạn ác quỷ lấy mạng…
Tầng tầng lớp lớp cực khổ, khiến nhân tộc khổ không thể tả.
Bọn họ chỉ có thể lần nữa tìm đến sự trợ giúp của thần chỉ.
Vì vậy, các thần chỉ lại thu được tín ngưỡng của bọn họ.
“Đây chính là chư thần, bọn họ tự biên tự diễn, đùa giỡn Nhân tộc trong lòng bàn tay.” Sở Cuồng Nhân từ tốn nói.
Nghe thấy Sở Cuồng Nhân nói, Thanh Y sửng sốt, hắn ta biết chư thần không phải người lương thiện gì, nhưng không ngờ bọn họ lại ti tiện đến mức này.
“Người tu hành của Nhân tộc đều mặc kệ sao?”
“Người tu hành muốn quản, nhưng không thể quản.”
“Có ý gì?”
Thanh Y có chút không hiểu.
Sở Cuồng Nhân tiếp tục nói: “Người tu hành có thể xuất thủ quản, nhưng bọn họ không thể bại lộ lực lượng quá mạnh, khiến thần chỉ kiêng kị.”
“Hiện tại trong mắt thần chỉ, người tu hành của Nhân tộc thú vị, nhưng lại không có thành tựu, không thể uy hiếp đến địa vị của thần chỉ được, mà những người tu hành trong Nhân tộc cũng đang lợi dụng điểm này, trong bóng tối tích súc lực lượng, chờ thời cơ một lần phản công, cho nên bọn họ tạm thời không thể bại lộ.”
“Vì vậy, giai đoạn hiện nay, người tu hành của Nhân tộc chỉ có thể đấu tranh với thần chỉ trong tình huống không chính thức bại lộ tình hình của bọn họ.”
Thanh Y bừng tỉnh đại ngộ, gật đầu, hỏi tiếp: “Vậy lần này, bộ lạc Viêm Vũ có thể chống đỡ trận tai nạn do thần chỉ chế tạo không?”
Sở Cuồng Nhân dùng đế niệm quét qua toàn bộ bộ lạc Viêm Vũ, lắc đầu, “Tu sĩ mạnh nhất trong bộ lạc mới là Đế Sơ cảnh, muốn ngăn cản Cùng Kỳ và Lôi Thú tiến công, cơ bản không thể nào.”
“Vậy chúng ta có xuất thủ không?”
“Đương nhiên.”
Sở Cuồng Nhân cười nói.
Sao hắn có thể ngồi nhìn thần chỉ làm càn trước mặt mình như vậy được.
Ngày thứ hai.
Trong bộ lạc Viêm Vũ có tiếng rống như sấm.
Mấy đầu hung thú như Cùng Kỳ, Tranh, Lôi Thú xuất hiện trong bộ lạc.
Thực lực của đám hung thú này cường đại, trời sinh đã biết tu hành, cộng thêm thời đại này linh khí dồi dào, Thiên Đạo hiển hóa, bọn họ hầu như không cần mấy trăm năm đã tu hành đến Đế Sơ cảnh.
Trong bộ lạc Viêm Vũ, người tu hành cường đại nhất là một tráng hán tóc hán, cũng là thủ lĩnh của bộ lạc, Viêm Vũ!
Viêm Vũ chính là Đế Sơ cảnh, nhưng đối mặt với mấy đầu Hung thú liên thủ công kích, căn bản không chống đỡ nổi, rất nhanh liền thua trận.
Đối mặt với tình huống này, có tộc nhân dao động, bọn họ quỳ trên mặt đất, muốn tìm kiếm sự trợ giúp của thần chỉ như trước.
Mà Viêm Vũ thấy cảnh này, lại không thể làm gì.
So với thần chỉ, lực lượng của hắn ta vẫn quá yếu.
Phải biết, thần chỉ yếu nhất đều có thực lực tương đương với Thiên Tôn cảnh.
Còn mạnh hơn Đế Sơ cảnh rất nhiều.
Một vị thần chỉ vẫn đang âm thầm quan sát chuẩn bị xuất thủ.
Nhưng vị thần chỉ đi cùng lại ngăn cản hắn ta, nói: “Không cần gấp gáp, chờ một chút, để thương vong của bọn họ nhiều thêm một chút.”
“A.”
“Khó khăn càng khắc cốt ghi tâm, tín ngưỡng của bọn họ sẽ càng kiên định, hiện tại chút cực khổ này, còn chưa đủ.”
Vị thần chỉ kia nhếch miệng nở nụ cười lạnh lùng, nghe nói như thế, thần chỉ đi cùng cũng lộ ra vẻ mặt như vậy.
“Ngươi nói không sai, vậy thì chờ một chút, khiến đám Nhân tộc hèn mọn này biết, chỉ có cung phụng chư thần, mới là sinh tồn chi đạo duy nhất của bọn họ trên mảnh đại địa này, tu hành luyện khí gì đó, đều là đánh rắm.”
… …
Lúc đám hung thú Cùng Kỳ, Lôi Thú, Tranh sắp lần nữa ra tay, đồ sát bộ lạc Viêm Vũ, vô số Nhân tộc nhìn đám hung thú dữ tợn trước mặt, không khỏi run lẩy bẩy, căn bản không có dũng khí chống lại.
Một tên tráng hán gào thét, cầm một thanh trường mâu lao ra.
“Là dũng sĩ A Thổ.”
“A Thổ, nhờ vào ngươi.”
Tất cả mọi người nhìn tráng hán A Thổ kia, lộ ra hi vọng.
Một mâu của A Thổ đâm lên người Cùng Kỳ.
Nhưng keng một tiếng, trường mâu trực tiếp gãy thành hai đoạn, mà Cùng Kỳ lại không có một chút thương tổn nào, ngay cả lông cũng không rơi xuống.
Tình cảnh này, khiến tất cả mọi người lần nữa lâm vào tuyệt vọng.
A Thổ nhìn trường mâu trong tay, gương mặt mờ mịt.
Một mâu này của hắn ta có thể đâm xuyên qua một dãy núi, nhưng bây giờ lại không đả thương được một cọng lông của Cùng Kỳ, chênh lệch này, quá lớn.
“Nhân tộc đến Đế giả cũng không phải, cũng muốn thương tổn thân thể ta.”
Cùng Kỳ hừ lạnh một tiếng, đưa tay muốn giải quyết A Thổ.
Ngay khi A Thổ cho rằng mình phải chết, lại thấy móng vuốt của Cùng Kỳ dừng trên không trung, làm sao cũng không hạ xuống được.
Ngay sau đó, chỉ thấy trên mặt Cùng Kỳ dần lộ ra vẻ hoảng sợ.
“Chuyện gì xảy ra? Cỗ lực lượng này là gì…”
“Đây không phải thần lực, không phải thần chỉ ra tay.”
Kế hoạch phát triển ngoài dự liệu khiến Cùng Kỳ cảm thấy hoảng sợ.
Nhất là trong cỗ lực lượng này, hắn ta cảm nhận được một cỗ khí tức khiến hắn ta còn e ngại hơn thần chỉ, cuối cùng là cái gì?!
“Nhất định là thần chỉ hiển linh.”
“Thần chỉ hiển linh.” Đối với thay đổi của Cùng Kỳ, đám người đang thành kính thỉnh cầu thần chỉ giúp đỡ lập tức lộ ra vẻ mừng rỡ.
Quả nhiên, chỉ có thần chỉ mới có thể bảo vệ bọn họ.
Tu hành luyện khí cái gì, đều không đáng tin cậy.
“A, ta cũng không phải thần.”
Một tiếng cười khẽ vang lên.
Chỉ thấy một thiếu niên thanh tú mặc áo choàng màu trắng, dáng người gầy yếu chậm rãi đi tới, sau lưng còn có một thiếu niên mặc áo xanh.
Nhìn thấy thiếu niên này, đám người đưa mắt nhìn nhau.
“Con ma ốm từ đâu tới vậy, dám chửi bới thần chỉ.”
Một nam tử trung niên hô to với Sở Cuồng Nhân.
“Con ma ốm?”
Sở Cuồng Nhân nhìn mình một cái.
Hoàn toàn chính xác, bởi vì Thương phải chịu nỗi khổ do hàn khí ăn mòn lâu năm, nên trạng thái thân thể nhìn qua cũng không tốt, sắc mặt có chút tái nhợt.
Nhìn qua, đúng là dáng vẻ của con ma ốm.
Hắn cũng không để ý đến lời nhục mạ của nam tử trung niên, Thanh Y lại không ngồi yên, ánh mắt lộ ra hàn ý.
“Muốn chết.”
Thanh Y rút kiếm muốn động thủ.
Sở Cuồng Nhân đưa tay ngăn hắn ta lại, “Không cần tính toán.”
Thanh Y đành tức giận bất bình thu kiếm, trừng nam tử trung niên kia một cái, mà người kia bị hắn ta dọa đến co quắp ngã trên mặt đất.
“Ngươi là ai?”
“Ngươi dám can đảm nhúng tay vào chuyện của chúng ta.”
Đám hung thú nhìn Sở Cuồng Nhân, trong mắt lộ ra kiêng kị.
Nhìn qua, dáng vẻ của người thiếu niên trước mắt này rất yếu đuối, nhưng chẳng biết tại sao, lại khiến bọn họ có cảm giác sợ hãi.
Cảm giác này, còn đáng sợ hơn khi đối mặt với thần chỉ.
“A, vài đầu tiểu miêu tiểu cẩu, nằm xuống.”
Sở Cuồng Nhân khẽ cười một tiếng.
Lời nói rơi xuống, mấy đầu Hung thú ở đây đều cảm thấy một cỗ lực lượng kinh khủng không có gì sánh kịp từ trên trời giáng xuống.
Phịch một tiếng, mấy đầu Hung thú không hề có sức chống cự bị áp nằm rạp trên mặt đất, không thể động đậy.
Tình cảnh này, khiến người của bộ lạc Viêm Vũ, bao gồm Đế giả như Viêm Vũ đều trừng lớn hai mắt, có chút không thể tin.
Đây đều là đám hung thú rất cường đại a.
Bây giờ nói nằm xuống liền nằm xuống.
Rốt cuộc người này có lai lịch gì?!
Mà sau khi Sở Cuồng Nhân áp chế hung thú xong, nhìn về phía không trung cách đó không xa, thản nhiên nói: “Kịch nhìn đủ rồi, vậy thì đi ra đi.”