Chương 773 Ta không có ý tứ, các cường giả Nghịch Thần các quyết định
Luyện khí, luyện đan.
Trong thời đại đa số tu sĩ chỉ biết luyện khí đơn thuần này mà nói, đây tuyệt đối là thủ đoạn tu hành vượt thời đại.
Cho nên lúc Phong Cốc nhìn thấy đan dược, pháp khí, không cần nói có cỡ nào rung động, dường như đã đánh vỡ tam quan của ông ta.
Bây giờ, Sở Cuồng Nhân là người phát minh ra đang đứng trước mặt ông ta.
Không chỉ như thế, dáng vẻ lại giống như không có gì, ngược lại còn kinh ngạc không biết vì sao ông ta lại có biểu hiện như vậy.
Phong Cốc không khỏi xúc động.
Sở Cuồng Nhân rất không bình thường, giảng đạo một lần đã xuất hiện dị tượng thiên địa, thiên hoa loạn trụy, dị hiện tại tiện tay làm ra các vật mới mẻ, cũng khiến giới tu hành Nhân tộc hiện nay chấn động theo.
Đây chính là Thánh Hiền sao?
Quả nhiên là tồn tại không cùng một không gian với bọn họ.
“Thương Thánh Hiền, ta muốn hỏi một chút, hai thứ này có thể sản xuất theo quy mô lớn không?” Phong Cốc mong đợi hỏi.
“Đương nhiên.”
“Như vậy thật sự quá tốt rồi.”
Sau khi nhận được đáp án mình chờ mong, Phong Cốc vô cùng phấn chấn.
“Nhưng một mình ta không cách nào sản xuất được nhiều như vậy, hiện tại ta đang dạy người của bộ lạc Viêm Vũ luyện đan, luyện khí, chỉ cần bọn họ trưởng thành, là có thể ứng dụng đan dược pháp khí lên toàn bộ Nhân tộc.”
Sở Cuồng Nhân cười nói.
Nghe nói như thế, cả người Phong Cốc chấn động, “Thương Thánh Hiền ngươi nói cái gì, ngươi dự định truyền thụ thủ đoạn này cho người khác?!”
Hơn nữa không chỉ là một hai người.
Là toàn bộ bộ lạc Viêm Vũ?!
“Năng lực của một mình ta có hạn, không thể luyện ra nhiều đan dược pháp khí được, chỉ khi mọi người hợp lực, mới có thể phát triển rộng rãi.”
Sở Cuồng Nhân đương nhiên nói.
Phong Cốc và Viêm Vũ bên cạnh lập tức nổi lên lòng tôn kính.
Phải biết, Sở Cuồng Nhân nắm giữ thủ đoạn luyện khí luyện đan, ở thời đại này, có thể nói là độc nhất vô nhị.
Chỉ cần hắn nguyện ý, dựa vào hai thủ đoạn này, mặc kệ là tài phú, địa vị, quyền lực, đều dễ như trở bàn tay có được.
Nhưng hắn lại nguyện ý vì Nhân tộc, truyền bá thủ đoạn này, chia sẻ với những người khác.
Hành động như vậy, không thẹn với danh tiếng Thánh Hiền a.
Trong lòng Phong Cốc, Viêm Vũ kính ngưỡng và sùng bái Sở Cuồng Nhân giống như nước sông cuồn cuộn, liên miên bất tuyệt.
“Thương Thánh Hiền nói năng lực của mình có hạn, nhưng trong mắt ta, Thương Thánh Hiền là người có vô hạn khả năng.”
“Nhân tộc có Thương Thánh Hiền, là trời phù hộ Nhân tộc!”
Phong Cốc cảm khái nói.
Bên cạnh, Viêm Vũ cũng không ngừng gật đầu nói đúng.
“Đời này ta đã gặp không ít người, nhưng phần lớn người đều là tư lợi, có rất ít người công chính liêm minh, toàn tâm toàn ý suy nghĩ cho Nhân tộc như Thương Thánh Hiền, nếu Nhân tộc có nhiều người như Thương Thánh Hiền, Nhân tộc ta đâu cần sợ đám thần chỉ kia nữa.”
“Không sai, công lao của Thương Thánh Hiền, Thiên Đạo chứng giám, đáng được ghi vào sử sách của Nhân tộc, để hậu thế ca tụng.”
Sở Cuồng Nhân nghe hai người đánh rắm cầu vồng, bản thân cũng cảm thấy có chút ngượng ngùng, thủ đoạn luyện đan, luyện khí này đều là do hắn học được ở tương lai, cho dù không có hắn, sớm muộn gì Nhân tộc cũng sẽ phát minh ra.
“Hai vị nói quá lời, chúng ta đều làm vì Nhân tộc, đây là chuyện ta nên làm mà thôi.” Sở Cuồng Nhân vội vàng ngắt lời thổi phồng của hai người, nếu để bọn họ thổi tiếp, kiểu gì hắn cũng bay lên trời mất.
“Thương Thánh Hiền không hổ là Thánh Hiền, tạo ra công tích như vậy mà vẫn vô cùng khiêm tốn, hiếm thấy, hiếm thấy, ta xem như phục rồi.”
“Nếu đổi lại là người khác, không biết đã vì công lao này mà ngạo mạn đến mứ nào rồi, Thánh Hiền chi tâm, đúng là khác với người thường.”
Sở Cuồng Nhân: “...”
Thôi được rồi, tốt nhất hắn không nên nói cái gì nữa.
Ngược lại là Thanh Y bên cạnh nhìn thấy hai người Phong Cốc, Viêm Vũ thổi phồng Sở Cuồng Nhân như thế, trong mắt không khỏi lộ ra tán thưởng.
Ừm, hai người này nói rất không tệ.
Thiếu chủ đúng là người như vậy.
Sau đó, Phong Cốc và Sở Cuồng Nhân lại trò chuyện một vài chuyện liên quan tới việc luyện đan luyện khí, biết được đan dược, pháp khí cũng có phân chia dẳng cấp, mà đan dược pháp khí ông ta vừa lấy ra chỉ là cấp bậc phổ thông mà thôi, không cần nói có bao nhiêu chấn kinh.
Ông taphát hiện, mình còn đánh giá thấp tiềm lực của đan dược pháp khí.
“Nếu phát triển hai thứ này, tuyệt đối có thể đẩy mạnh tiến độ tu hành của Nhân tộc, công tại vạn cổ a!!”
Phong Cốc, Viêm Vũ nhìn Sở Cuồng Nhân, ánh mắt vô cùng hỏa nhiệt, tâm tình kính ngưỡng sùng bái như muốn phun ra ngoài.
Sở Cuồng Nhân thở dài, hai người này lại muốn khen hắn đi.
Thôi.
Được rồi, cứ dùng lực khoa trương đi.
Ta có thể chịu đựng được.
Nhưng một lúc lâu sau, hắn lại không nghe thấy hai người này nói chuyện.
Sở Cuồng Nhân có chút ngoài ý muốn.
Tại sao lần này lại không khen?
“Haiz.”
Phong Cốc bỗng nhiên thở dài một tiếng.
“Phong Cốc đạo hữu, vì sao ngươi lại thở dài?”
Sở Cuồng Nhân nghi hoặc, không thổi phồng hắn thì thôi, vì sao còn thở dài, không phải muốn mắng hắn chứ? Như vậy quá đáng rồi đó.
“Ta đang cảm thán, vì sao năm đó ta không học cho giỏi, để bây giờ muốn nói hai câu diễn tả công tích của Thương Thánh Hiền, lại không thể nghĩ ra từ ngữ hình dung thích hợp.” Phong Cốc thở dài nói.
Bên cạnh, Viêm Vũ lắc đầu nói ra: “Ngôn ngữ đã không thể hình dung công tích vĩ đại của Thương Thánh Hiền vì Nhân tộc nữa.”
Sở Cuồng Nhân: “...”
Sở Cuồng Nhân bó tay rồi.
Hắn cũng không biết nên nói gì, chỉ có thể thuận theo tự nhiên.
Sau đó không lâu, Phong Cốc đã rời khỏi bộ lạc Viêm Vũ, ông ta nói vài ngày nữa sẽ đưa người đến học tập luyện đan luyện khí chi đạo.
Sở Cuồng Nhân không cự tuyệt.
Viêm Vũ cũng không cự tuyệt, thân phận của Phong Cốc không đơn giản, là một trong những cường giả hậu trường của Nhân tộc, hắn ta muốn cự tuyệt cũng không được.
Phong Cốc rời khỏi bộ lạc Viêm Vũ, sau đó đi đến một sơn cốc u ám, cuối sơn cốc, có một tòa lầu các.
Trên đó viết... Nghịch Thần các!
Ông ta đi vào trong các, trong Nghịch Thần các u ám lập tức thắp lên từng chiếc nến, chiếu rọi mười mấy nhân ảnh.
“Phong Cốc, lần này ngươi đến bộ lạc Viêm Vũ, có gặp Thương không?”
Một giọng nói đạm mạc vang lên.
“Gặp được.”
“Há, cảm nhận như thế nào?”
“Người này không thẹn với danh tiếng Thánh Hiền, thậm chí, ta nói câu đại bất kính, ta cảm thấy người này có thể xuất sắc hơn bất kì vị Thánh Hiền nào từ xưa đến nay.” Phong Cốc vô cùng trịnh trọng nói.
Nghe thấy lời này của ông ta, những người trong Nghịch Thần các không khỏi kinh ngạc.
“Ngươi lại đánh giá hắn như vậy?”
“Không, đây không phải ta đánh giá, mà nên là người đời sau đánh giá người này, lúc này, không ai có tư cách đánh giá hắn.”
Mọi người nghe vậy, không khỏi trầm mặc.
“Phong Cốc, ngươi nói như vậy có phải quá khoa trương không?”
“Không khoa trương.”
Sau đó, Phong Cốc lấy đan dược và pháp khí ra, kể lại cuộc gặp gỡ với Sở Cuồng Nhân vừa rồi.
Sau khi nghe xong, mọi người một lần rơi vào trầm mặc.
Qua một hồi lâu, một giọng nói vang lên, “Đúng là Thương Thánh Hiền, nếu lời Phong Cốc nói là thật, vậy tấm lòng công tích của hắn, hoàn toàn có thể ghi vào sử sách, được hậu nhân ca tụng khắc ghi.”
“Pháp khí và đan dược này có trợ giúp rất lớn đối với người tu hành Nhân tộc, phải là người kinh tài tuyệt diễm bực nào, có lý giải sâu sắc với tu hành cỡ nào mới có thể sáng tạo ra thủ đoạn như vậy.”
“Nghe nói lúc người này giảng đạo, đã xuất hiện dị tượng chỉ lúc tiên nhân giảng đạo mới có, vốn dĩ ta không tin, nhưng bây giờ, ta lại có mấy phần tin phục, nhất định phải giao hảo với người này.”
“Thương có ý nghĩa vô cùng quan trọng với Nhân tộc ý ta, phải mật thiết chú ý đến người này, nếu hắn cần trợ giúp gì, tận lực thỏa mãn.”
Các cường giả Nhân tộc trong Nghịch Thần các nghe thấy lời Phong Cốc kể lại, đã đạt thành nhận thức chung, đối với Sở Cuồng Nhân, chỉ có thể giao hảo, không thể trở mặt.