← Quay lại trang sách

Chương 1469 Tình huống có tỷ lệ 3%, biến cố ở Dục Giới Thiên

Bên trong không gian ý thức.

Truyền nhân của Quan âm đối đâu với Thạch Anh, hai bên ngươi tới ta đi, không ai nhường ai.

Vốn dĩ, thực lực của truyền nhân của Quan âm, đối phó một nhân cách phó là Thạch Anh, trên cơ bản chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay.

Nhưng, khi bị Sở Cuồng Nhân quấy nhiễu, thực lực mà truyền nhân của Quan âm có thể phát huy ra, mười không còn một!

Trong lúc nhất thời, hai người giao thủ, quả thật đã hình thành cục diện giằng co.

Mà Sở Cuồng Nhân bởi vì muốn áp chế sức mạnh ý thức của truyền nhân của Quan âm, cũng không có cách nào nhúng tay vào, bàng quan ngồi ở một bên, trên thực tế, hắn cũng không cần thiết nhúng tay vào.

Đây là chuyện của bản thân truyền nhân của Quan âm.

Hắn, cũng chỉ vì hào hứng nhất thời, mới đến đây nhúng tay vào thôi.

"Thạch Anh, ngươi chính là nhân cách phụ thuộc của ta, nếu như ta chết, nhân cách phụ thuộc là ngươi, cũng sẽ biến mất."

"Nhưng ngươi nếu không chết, vậy thì ta sẽ tiêu vong, dù sao cũng là tiêu vong, không bằng liều một phen!"

Thạch Anh lạnh giọng nói ra, xuất thủ không lưu tình chút nào.

Tiên kiếm trong tay liên tục vung vẩy, các loại tiên pháp thần thông huyền diệu liên tục được thi triển, đánh về phía truyền nhân của Quan âm.

"A di đà phật."

Truyền nhân của Quan âm đưa tay thúc giục phật quang, chống cự công kích của Thạch Anh.

Mà khi hai người giao thủ, Sở Cuồng Nhân chú ý tới, ý thức của hai người này đang không ngừng dung hợp, va chạm lẫn nhau.

Một trận chiến này, không chỉ là tiên pháp thần thông đọ sức, còn là chiến đấu về mặt ý thức!

"Thạch Anh, ngươi cũng đừng khiến ta thất vọng."

Sở Cuồng Nhân nỉ non nói.

So với truyền nhân của Quan âm, tất nhiên hắn hy vọng Thạch Anh có thể thắng.

Dù sao, nói thế nào đối phương cũng ở bên canh jminhf mấy năm, còn là tiểu mê muội của mình.

"Tiểu Ái, phân tích kết quả của trận chiến này đi."

"Đang phân tích, tỷ lệ truyền nhân của Quan âm hoàn toàn thức tỉnh, Thạch Anh biến mất là 60%, tỷ lệ Thạch Anh cắn nuốt truyền nhân của Quan âm, thay thế đối phương là 30% thất..."

"Vậy còn tỷ lệ 3% kia đâu?"

"Tỷ lệ 3% còn lại là kết quả không biết chính xác, chẳng hạn như hai người đồng thời biến mất, hoặc là sinh ra một nhân cách mới."

"Thú vị."

Sở Cuồng Nhân nhìn chăm chú trận chiến này, hào hứng dạt dào.

Mà ở bên ngoài.

Trong điện Quan âm, đông đảo yêu nghiệt Phật Môn nhìn Thạch Anh phóng ra một lượng lớn phật quang từ trên người ở trước mắt, có chút kinh nghi bất định.

"Luồng khí tức này, là truyền nhân của Quan âm?!"

"Chờ một chút, truyền nhân của Quan âm đã không có tin tức nhiều năm, trên người người này, tại sao lại có phật quang của truyền nhân của Quan âm?!"

"Khó trách, khó trách nàng có thể tiến vào kết giới phật ngôn."

Yêu nghiệt Phật Môn và Giới Đao tăng hết sức kinh ngạc.

Cũng chỉ có Tĩnh Tuệ không có cảm thấy ngoài ý muốn.

Lần đầu tiên nàng nhìn thấy Thạch Anh, đã phát giác được thân phận chân thật của đối phương, chỉ là luôn không xé rách mặt của đối phương mà thôi.

Dù sao, hóa thân chi pháp t của ruyền nhân của Quan âm, nàng cũng có nghe qua, đối phương bỏ bao công sức hóa thân trở thành một người khác, khẳng định là có chuyện cực kỳ quan trọng muốn làm.

"Hắn lại đang làm gì đấy?"

Khiến Tĩnh Tuệ cảm thấy kinh ngạc, là Sở Cuồng Nhân.

Nàng là biết thân phận của Thạch Anh, nhưng bộ dáng của Sở Cuồng Nhân lại tựa như không hề kinh ngạc, đứng tại chỗ, thần sắc vô cùng bình tĩnh, thậm chí còn không nhúc nhích.

Chẳng lẽ, đối phương cũng đã sớm nhìn ra thân phận chân chính của Thạch Anh rồi?

Lúc này.

Phật quang trên người Thạch Anh bắt đầu lấp lóe, trở nên sáng tối chập chờn.

"Đây là có chuyện gì, truyền nhân của Quan âm thức tỉnh, gặp trở ngại không biết tên?!"

Sắc mặt của Tĩnh Tuệ hơi đổi một chút.

Nàng nhìn về phía Sở Cuồng Nhân, bản năng cảm thấy chuyện này có quan hệ với đối phương.

Lúc này, phật quang trên người Thạch Anh dần dần thu liễm, đối phương mở hai mắt ra, nhìn thoáng qua Bạch Ngọc Quan âm trước mặt, không khỏi than nhẹ một tiếng.

Ý thức Sở Cuồng Nhân, cũng về thân thể, nhìn Thạch Anh: "Không nghĩ tới, sẽ là kết quả như vậy."

"Truyền nhân của Quan âm, hoan nghênh trở về."

Tĩnh Tuệ nhìn Thạch Anh, sau khi phát giác được phật quang ẩn chứa bên trong đối phương, thở dài một hơi, xem ra đối phương đã thức tỉnh.

Mà Thạch Anh khẽ gật đầu.

Tiếp đó ánh mắt của nàng phức tạp nhìn Sở Cuồng Nhân.

Mà Sở Cuồng Nhân cũng nhìn về phía nàng, từ tốn nói: "Hiện tại, ta nên gọi ngươi là gì đây, Thạch Anh, hay là truyền nhân của Quan Thế âm?!"

Ở bên trong không gian ý thức, trận chiến của Thạch Anh và truyền nhân của Quan âm, ai cũng không chiếm được thế thượng phong, đến cuối cùng, ý thức của hai người dung hợp, quả thật đã xuất hiện tình huống dung hợp.

Là tình huống ngoài ý muốn có tỷ lệ 3%.

Hiện tại Thạch Anh, đã là truyền nhân của Quan âm, nhưng cũng là Thạch Anh.

Hoặc là, cả hai đều không phải, chỉ là nhân cách hoàn toàn mới có được trí nhớ của hai người? Chuyện này, không ai biết chắc được.

"Ngươi vẫn có thể gọi ta là Thạch Anh như trước, đây là tên thật của truyền nhân của Quan âm."

"Không quan trọng."

Sở Cuồng Nhân nhìn Thạch Anh, có chút tiếc nuối: "Về sau, sợ là ta sẽ không gặp được tiểu học muội khả ái kia của ta rồi."

"Ta đã là nàng, nàng đã là ta."

"Nhưng ngươi cũng là truyền nhân của Quan âm, rốt cuộc cũng không đủ thuần túy."

Sở Cuồng Nhân không tiếp tục để ý.

Lúc này, ngoài Quan âm điện, bỗng nhiên truyền đến một tiếng ầm ầm.

Dường như trong đó, trong hư không truyền đến một tiếng dâm mỹ, đang tấn công tâm thần của mọi người.

Toàn bộ Lưu Ly Thổ, lâm vào trong rung chuyển kịch liệt.

"Chuyện gì xảy ra?!"

"Luồng sức mạnh này, là, Dục Giới Thiên xuất hiện biến cố."

Sắc mặt Tĩnh Tuệ hơi đổi một chút, mọi người vội vàng đi ra bên ngoài.

Chỉ thấy trên bầu trời Lưu Ly Thổ, phía trên Dục Giới Thiên kia, đúng là xuất hiện một vết rách đen nhánh!

Ở bên trong vết rách kia, lộ ra một luồng tà khí vô cùng kinh người, toàn bộ phật tính của Lưu Ly Thổ đều bị ảnh hưởng kịch liệt, đang chống lại nó.

Phật tính và tà khí va chạm, khiến cho toàn bộ Lưu Ly Thổ lâm vào rung chuyển.

"Chuyện gì xảy ra, tại sao Dục Giới Thiên lại đột nhiên nứt ra?"

"Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra."

"Là Dục Giới Thiên Ma, Dục Giới Thiên Ma thức tỉnh, là ai, vậy mà lại kinh động đến Dục Giới Thiên Ma?!"

Dục Giới Thiên đột nhiên náo ra động tĩnh lớn như vậy, không hề nghi ngờ, là vì Thiên Ma bên trong Dục Giới Thiên xảy ra chuyện gì đó.

Khả năng lớn nhất, chính là nhóm Dục Giới Thiên Ma đã thức tỉnh!

Nhưng Dục Giới Thiên Ma ngủ say nhiều năm, bị kết giới phật ngôn bao phủ, gần như không có khả năng tự mình khôi phục, nhiều nhất cũng là một chút sức mạnh ý thức làm loạn mà thôi.

Nhưng tình huống trước mắt này, tuyệt đối không phải là động tĩnh một chút sức mạnh ý thức có thể náo ra.

Sở Cuồng Nhân thấy thế, lại không hề cảm thấy ngoài ý muốn: "Tại sao các ngươi không tự hỏi xem, trong chúng ta thiếu mất ai?"

"Tuệ Tàng?!"

"Không có khả năng, Sở Cuồng Nhân, vì sao ngươi lại nói xấu Tuệ Tàng?!"

Mọi người trợn mắt nhìn Sở Cuồng Nhân.

Chỉ có hai người Tĩnh Tuệ, Thạch Anh như có điều suy nghĩ, dù sao bọn họ và Sở Cuồng Nhân cũng tiếp xúc lâu rồi, biết đối phương sẽ không nói nhảm.

"Tuy Hàng Long Phục Ma Thần Thông cao thâm, nhưng lấy thiên tư của Tuệ Tàng, cần phải sớm có thể tu hành đến viên mãn, vì sao hắn sẽ ở lại đường La Hán?"

"Hắn, là muốn tách khỏi chúng ta để hành động sao?"

Tĩnh Tuệ, Thạch Anh âm thầm nghĩ tới.

Lúc này, đã thấy bên trong vết rách Dục Giới Thiên có từng đạo phấn sắc quang hoa rơi xuống.

Quang hoa kia, đúng là hóa thành một đám nữ tử thiên kiều bá mị, cười nói tự nhiên, dáng người lả lướt vây quanh trước mặt một đám yêu nghiệt Phật Môn và Sở Cuồng Nhân.

"Tiểu hòa thượng, thanh đăng cổ phật, sẽ vô cùng tịch mịch, không bằng bồi ta hưởng thụ khoái hoạt có được không?"

"Tham lam giận dữ, khoái lạc xác thịt, đây đều là bản tính của nhân loại, làm gì phải chống lại, không bằng ngoan ngoãn thuận theo, mới có thể có được sự tiêu dao tự tại thật sự."