← Quay lại trang sách

Chương 1714 Quăng kiếm? Thà chết chứ không chịu khuất phục, ngươi khiến Thiên thưởng thức

Một trong Thiên Nguyên thất tinh.

Hướng Thiên Thương mặc trên người chiến giáp màu đen cảm thụ được luồng kiếm áp lóe lên một cái rồi biến mất kia, trên mặt toát ra một tia chiến ý ngang nhiên: "Thiên Kiếm, thú vị, xem ra chuyến đi đến Thiên Nguyên cổ tinh lần này, ngoại trừ Phong Khinh Ngọc còn có Đế Thiên Thu, lại thêm một đối thủ đáng giá ta coi trọng, tốt lắm!!"

Hắn chờ mong, một khắc giao thủ với Sở Cuồng Nhân.

Mà phía trên một viên Thiên Nguyên cổ tinh khác.

Đế Thiên Thu cũng cảm nhận được luồng kiếm áp cường đại kia, trên mặt lộ ra một tia dị sắc: "Không hổ là Thiên Kiếm trong truyền thuyết, uy thế như vậy, có thể gọi là cấm kỵ!!"

Chỉ có cấm kỵ, mới có thể vào trong mắt hắn.

"Người này quả thực rất mạnh, xem ra nếu muốn lấy được mảnh vỡ từ trong tay hắn, sẽ có chút khó giải quyết."

Đế Lưu Phương từ tốn nói.

Mặc dù kiếm áp không cách nào hoàn toàn biểu hiện ra thực lực của Sở Cuồng Nhân, nhưng cũng có thể nhìn thấy một hai.

Cho dù hắn đứng hạng bảy trên bảng Thiên Thần, nhưng cũng không có tự tin có thể chiến thắng đối phương.

"Chuyện mảnh vỡ, ngươi đi xử lý, cẩn thận hơn chút."

"Ta đã biết."

Đế Lưu Phương gật gật đầu, tuy cảm thấy khó giải quyết, nhưng mảnh vỡ, bọn họ nhất định phải cầm về.

Một bên khác.

Sau khi Sở Cuồng Nhân đáp xuống Thiên Nguyên cổ tinh, cảm nhận linh khí và khí tức đại đạo nơi đây, không khỏi tấm tắc lấy làm kỳ lạ.

"Không hổ là bảy ngôi sao cổ xưa nhất bên trong vũ trụ Thiên Nguyên, linh khí và khí tức đại đạo ở nơi này cực kỳ dồi dào, tu hành ở đây, vượt xa những nơi còn lại, quả thật là làm cho người kinh thán."

"Thiên Kiếm, chúng ta nên làm gì tiếp theo đây?"

Lăng Phi tò mò hỏi.

"Hành động bình thường là được."

Mục đích Sở Cuồng Nhân đến Thiên Nguyên cổ tinh chỉ có hai cái, một là mượn cơ hội này đi săn giết các đại yêu nghiệt, phòng ngừa sau này bọn họ tạo thành uy hiếp đối với vũ trụ Bàn Cổ.

Thứ hai, chính là tìm kiếm một số cơ duyên, nâng cao thực lực của bản thân.

Hai chuyện này, cũng không xung đột.

Sau khi đi vào cổ tinh, hắn mang theo ba người Lăng Phi, Hàn Tinh Vũ, Phong Tình Tuyết lao về phía một hướng khác.

Ở nơi đó, đột nhiên có bảo quang ngút trời, phù văn vờn quanh.

Hiển nhiên là có bảo vật gì đó hiện thế.

"Vừa đến đã gặp phải bảo vật hiện thế, vận khí này, ngược lại cũng không kém."

Sở Cuồng Nhân cười nhạt một tiếng.

Phía trên Thiên Nguyên cổ tinh, phía trên một ngọn núi, mọc ra một cây tiên thụ tràn ngập tiên huy, mà ở trên tiên thụ kia, một viên thần quả màu ngà sữa có phù văn vờn quanh bốn phía, huyền diệu bất phàm.

Vây quanh tiên thụ này, chính là một trận tranh đoạt đang phát sinh.

Mà hai bên tranh đoạt, chính là hai đại Vương tộc bên trong vũ trụ Thiên Nguyên hiện nay, theo thứ tự là Kiếm Linh nhất tộc và... Minh Vương nhất tộc!

"Kiếm Linh nhất tộc, một Vương tộc xuống dốc, cũng dám tranh đoạt Tiên Hải Thần Quả này với Minh Vương nhất tộc ta, quả thực là không biết lượng sức!"

Một thiên kiêu của Minh Vương nhất tộc nhịn không được mà xùy cười một tiếng.

Minh Vương nhất tộc, chính là Cổ Vương tộc, căn cơ của bọn họ không chỉ cường đại hơn một chút so với Kiếm Linh nhất tộc.

"Xem ra tiên quả này, nhất định sẽ về tay người của Minh Vương nhất tộc."

"Chậc chậc, đây chính là Tiên Hải Thần Quả, bảo dược đứng đầu nhất, cho dù là đối với cảnh giới Đại La, cũng có tác dụng vô cùng lớn."

Bốn phía có không ít tu sĩ đang vây xem, bọn họ đến từ các nơi trong vũ trụ.

Nhìn Tiên Hải Thần Quả kia, trong mắt bọn họ nhịn không được mà toát ra một tia nhiệt huyết, nhưng nghĩ đến căn cơ cường đại của Minh Vương nhất tộc, hỏa nhiệt trong lòng không khỏi bị dập tắt.

Tranh giành với ai, cũng không thể tranh giành với Minh Vương nhất tộc.

Ở bên trong một đám Cổ Vương tộc, có lẽ Minh Vương nhất tộc không phải mạnh nhất, nhưng lại quỷ dị nhất.

Truyền thuyết, bên trong Minh Vương nhất tộc, có một loại nguyền rủa chi pháp, có thể giết người trong vô hình ở khoảng cách hơn phân nửa vũ trụ.

Loại thủ đoạn này, chỉ suy nghĩ một chút thôi cũng cảm thấy dọa người.

"Đáng chết."

Bên trong Kiếm Linh nhất tộc, một nữ tử tay cầm trường kiếm màu trắng nhìn mọi người của Minh Vương nhất tộc trước mắt, trong mắt lộ ra một tia không cam lòng.

Nàng tên là Trầm Phỉ, chính là yêu nghiệt của Kiếm Linh nhất tộc, cũng không kém hơn Lăng Phi bao nhiêu.

Nhưng đối diện với đám người của Minh Vương nhất tộc, lại có mấy tồn tại không kém hơn nàng.

"Hơn nữa, còn có tên gia hoả khó giải quyết kia."

Nàng nhìn về phía một nam tử mặc áo giáp màu đen, tay cầm trường kích đen nhánh bên trong Minh Vương nhất tộc.

Người này, chính là Ô U.

Gần với hạng năm trên bảng Thiên Thần bên trong Minh Vương nhất tộc, vị được vinh dự gọi là Minh Thần chi tử, Ô Thiên Minh kia.

Hơn nữa, nghe nói gần đây Ô U đạt được một chút cơ duyên, thực lực đột nhiên tăng mạnh, thậm chí, chiến lực có khả năng sánh ngang với quái vật ở mười vị trí đầu.

Việc này không biết thực hư, nhưng dù không phải thật thì chắc chắn cũng mạnh mẽ hơn nàng.

"Minh Vương nhất tộc thế lớn, không thể cường nganh chống lại bọn họ, rời đi trước đi." Trầm Phỉ âm thầm nghĩ tới.

Nàng đưa tay để người của Kiếm Linh nhất tộc rời đi trước tiên.

Mọi người thấy thế, hơi kinh ngạc, nhưng lại cảm thấy hợp tình hợp lí.

"Xem ra Trầm Phỉ này cũng không phải là kẻ không có não, biết mình không phải đối thủ của đám người Ô U, cho nên dự định tạm thời tránh mũi nhọn trước."

"Ngược lại là cử chỉ sáng suốt."

"Đúng vậy, Kiếm Linh nhất tộc có Thiên Kiếm, mà Thiên Kiếm đã tới, chờ tụ hợp với Thiên Kiếm, ngược lại cũng không phải không có cách nào rửa sạch nhục nhã."

Bên trong đám thiên kiêu của Minh Vương nhất tộc, ánh mắt Ô U lóe lên: "Ngược lại cũng rất sáng suốt, nhưng mà, đánh với chúng ta lâu như vậy, bây giờ muốn rời đi, không khỏi quá ngây thơ rồi."

Sắc mặt của Trầm Phỉ hơi đổi một chút: "Ngươi muốn thế nào?"

"Giao ra toàn bộ Càn Khôn giới trên người các ngươi, còn có, kiếm trong tay các ngươi, cũng phải ném đi."

Trong mắt Ô U lộ ra một vẻ đăm chiêu.

Lời vừa nói ra, Trầm Phỉ và một đám tu sĩ của Kiếm Linh nhất tộc ở chỗ này vô cùng giận dữ, sắc mặt âm trầm đến mức muốn chảy ra nước.

"Điều đó không có khả năng!!"

"Đúng vậy, các ngươi có thể giết chúng ta, nhưng muốn muốn chúng ta quăng kiếm, nằm mơ!!"

Phải biết, đối với người của Kiếm Linh nhất tộc mà nói, kiếm trong tay, vô cùng quan trọng, có người còn cực đoan hơn, xem kiếm trong tay là sinh mệnh, bạn lữ.

Hiện tại, Ô U muốn bọn họ quăng kiếm?!

Chuyện này không thể nghi ngờ chính là muốn giẫm tôn nghiêm của bọn họ ở dưới chân, không, đối phương muốn chà đạp, là tôn nghiêm của toàn bộ Kiếm Linh nhất tộc!

"Muốn chúng ta quăng kiếm, trừ khi chúng ta chết!!"

Trầm Phỉ lạnh giọng nói ra.

"Đúng vậy, trừ khi chúng ta chết!!"

Yêu cầu của Ô U, đã chạm tới lằn ranh của bọn họ, không người nào nguyện ý bị làm nhục như thế.

"Đã vậy thì, ta chỉ cần đưa các ngươi lên đường thôi!"

Một thiên kiêu của Minh Vương nhất tộc bên cạnh Ô U cười lạnh nói.

Những người còn lại, cũng bao vây người của Kiếm Linh nhất tộc, ánh mắt nghiền ngẫm, tựa như mèo vờn chuột.

Bọn họ cũng không sợ Kiếm Linh nhất tộc trả thù.

Dù sao, Minh Vương nhất tộc cũng là Cổ Vương tộc, so với Kiếm Linh nhất tộc đã từng sắp rơi khoit vị trí Vương tộc mà nói, căn cơ phải thâm hậu hơn nhiều.

"Nghe nói hai huynh đệ Trầm Phi Hồ, Trầm Phi Long bị một yêu nghiệt bên trong vũ trụ Bàn Cổ dùng một kiếm đánh giết ở thông đạo hai giới, có thể thấy Kiếm Linh nhất tộc các ngươi cũng không gì hơn cái này."

"Đúng vậy, còn gọi là Vương tộc gì chứ, vẫn nên tự mình tuyên bố lui ra hàng ngũ Vương tộc đi thôi."

"Quăng kiếm, tha chết cho các ngươi!"

Đối mặt với sự trào phúng của đám người Minh Vương nhất tộc, Trầm Phỉ nắm chặt kiếm trong tay, giọng điệu lạnh lùng nói: "Chúng ta thà chết chứ không chịu khuất phục, muốn tương sát, vậy thì tới đi!"

"Không biết tốt xấu, lên!"

Ngay khi thiên kiêu của Minh Vương nhất tộc đang chuẩn bị có hành động, cách đó không xa, truyền đến một giọng nói lạnh nhạt.

"Tốt cho một đám người thà chết chứ không chịu khuất phục, ngươi khiến Thiên thưởng thức."

Khi giọng nói lạnh nhạt vang lên, một luồng kiếm áp từ trên chín tầng trời rủ xuống, bao phủ vùng thế giới này!

Trong chốc lát, kiếm khí trong tay Trầm Phỉ và những người khác run lẩy bẩy.