Chương 1715 Sức mạnh của ngươi, khó coi, đối cứng với sát chiêu, hiện tại đến lượt ta
Khi lời nói lạnh nhạt vang lên, một luồng kiếm áp lạnh lẽo cuồng ngạo từ trên trời giáng xuống!
Chỉ thấy bóng người đạo bạch y lăng không mà đến, đi đến trước mặt đám người Trầm Phỉ, một bộ áo trắng như tuyết, mày kiếm mắt sáng, kiếm khí trên người và siêu nhiên chi ý đan xen lưu chuyển, hình thành một luồng ngạo khí nhân thế hiếm thấy, ánh mắt bễ nghễ, lúc nhìn xung quanh, một đám thiên kiêu của Minh Vương nhất tộc đúng là nhịn không được mà sinh ra một vẻ sợ hãi.
"Dạng khí tức này, thật mạnh!"
"Hắn là ai?"
"Bên trong Kiếm Linh nhất tộc, dám tự khoe mình là Thiên, chỉ có một người, Thiên Kiếm!!"
"Hắn là Thiên Kiếm!!"
Hai chữ Thiên Kiếm vừa ra, giống như có một loại ma lực thần kỳ, khiến một đám thiên kiêu của Minh Vương nhất tộc lùi lại phía sau mấy bước, bọn người Trầm Phỉ thì lại sinh ra một cảm giác an toàn.
Giống như có người này ở đây, dưới gầm trời này, thì không ai có thể thương tổn đến bọn họ một phân một hào!
Bởi vì hắn là Thiên Kiếm!
Là truyền thuyết trong Kiếm Linh nhất tộc, bách chiến bách thắng, không gì không đánh được, Thiên Kiếm!
"Quá tốt rồi."
Trầm Phỉ thở dài một hơi, nhìn Sở Cuồng Nhân ở bên cạnh, trong mắt lộ ra một tia cuồng nhiệt sùng bái và hướng tới.
Mà Sở Cuồng Nhân đứng chắp tay, thần thái lạnh nhạt, giống như không để ý đến Minh Vương tộc nhân ở bốn phía chút nào, thản nhiên nói: "Ra tay đi, các ngươi chỉ có một cơ hội giãy dụa cầu sinh!"
"Thiên Kiếm? Đúng là một Thiên Kiếm vô cùng cuồng vọng."
"Đúng vậy, hắn thật sự nghĩ thiên hạ không ai có thể kềm chế được hắn sao?!"
"Hừ, Thiên Kiếm thì như thế nào, chúng ta có nhiều người như vậy, chẳng lẽ còn sẽ sợ một mình hắn? Cùng tiến lên cho ta!"
Ngoài Ô U ra, thiên kiêu còn lại của Minh Vương tộc lập tức xuất thủ.
Từng đạo từng đạo tiên pháp, thần thông cường thế ầm ầm bạo phát, gần như là nghiền ép một mạch về phía Sở Cuồng Nhân.
Uy lực mạnh mẽ, trực tiếp đánh nát hư không bốn phía.
"Sức mạnh của các ngươi, thật sự là không thể nhìn nổi."
Sở Cuồng Nhân đứng bất động tại chỗ, miệng nói ra lời khinh miệt, đối với đám người ở trước mắt, khinh thường đến cực hạn.
Kiếm chưa ra, thân bất động, trầm ổn như núi.
Nhưng tiên nguyên trong cơ thể đã vận chuyển, kiếm khí tự phát, thấu thể mà ra, như sóng to phun trào, bao phủ cửu thiên thập địa, rung chuyển thương khung khắp nơi!
Chỉ nghe trong hư không truyền đến từng tiếng nổ lớn.
Từng đạo từng đạo tiên pháp công kích về phía Sở Cuồng Nhân, bị kiếm khí đánh trúng, liên tục bị phá nát trong phút chốc!
Mà như thế vẫn chưa xong.
Kiếm khí như thế chẻ tre, sau khi đánh nát các loại tiên pháp, vẫn bắn về phía thiên kiêu của Minh Vương tộc, trong chớp mắt, từng cái đầu lâu bị quăng lên thật cao, máu tuôn ra như suối!
Trong chớp mắt, mấy chục cái đầu lâu rớt xuống đất!
Tình cảnh này, khiến không ít người ở chỗ này hít vào một ngụm khí lạnh, mắt đầy hoảng sợ.
"Xảy, xảy ra chuyện gì?"
Có vài tu sĩ nuốt một ngụm nước bọt, khó có thể lý giải được một màn trước mắt.
Những tu sĩ của Minh Vương tộc này, tùy tiện chọn ra một người thì đều là thiên kiêu hiếm có, nhưng bây giờ, lại bị chém giết trong nháy mắt ở trước mặt bọn họ!
Mà người khởi xướng là Sở Cuồng Nhân, từ đầu đến cuối, ngay cả kiếm cũng chưa dùng tới!
"Đây chính là Thiên Kiếm trong truyền thuyết sao?"
"Thật đáng sợ!"
Sở Cuồng Nhân đứng tại chỗ, nhìn lấy Ô U ở đối diện, thản nhiên nói: "Ngươi, cũng có một cơ hội ra chiêu."
Nhìn nam nhân được vinh dự gọi là Thiên Kiếm ở trước mặt này, nhìn ánh mắt lạnh nhạt, tựa như không để bất luận kẻ nào ở trong mắt kia của đối phương, chẳng biết tại sao Ô U nghĩ đến Sở Cuồng Nhân mình gặp phải ở bên trong thông đạo hai giới, mà trên người hắn, sức mạnh tiên nguyên bàng bạc cũng dần dần bao phủ ra.
Uy áp kia, gần như muốn đè sập phương hư không này.
Tu sĩ tầm thường căn bản không có cách nào tiếp nhận cái luồng sức mạnh kinh khủng này, liên tục lùi lại, có chút mong đợi nhìn lấy một trận chiến này.
"Thực lực của Ô U tăng lên không ít, có lẽ hắn thật sự có biện pháp nào đó chống lại Thiên Kiếm cũng khó nói."
"Ừm, coi như không thắng được, nhưng tự vệ hẳn là dư sức."
Chỉ có một ít người ở phía trên cổ đạo của Tinh Hà Thần Vương, thấy qua trận Sở Cuồng Nhân độc chiến tam đại yêu nghiệt mới biết, đối phương kinh khủng đến cỡ nào.
"Tuy không biết Ô U tăng lên bao nhiêu, nhưng muốn chống lại Thiên Kiếm... Khó!"
"Một trận chiến này, hắn có thể sống, đã là vận khí vô cùng lớn."
Tiếng nghị luận của mọi người, không hề ảnh hưởng đến Ô U.
Hắn nhìn Sở Cuồng Nhân, thản nhiên nói: "Ánh mắt của ngươi, khiến cho ta nhớ tới một số chuyện rất khó chịu."
"Há, thật sao."
Sở Cuồng Nhân cũng không thèm để ý.
Ô U này, hắn gặp qua, cũng giao thủ qua khi ở thông đạo hai giới, nhưng mà, một lần kia, bởi vì Thiên Nữ Du xuất thủ nên đối phương mới có thể chạy trốn.
"Minh Vương thần ảnh!!"
Chỉ thấy Ô U vận hóa tiên nguyên trong cơ thể, đúng là có một luồng sức mạnh linh hồn vô cùng cường đại đổ xuống!
Sức mạnh này, trực tiếp tạo thành một cự nhân cổ lão đầu đội vương miện, quanh người có vô số phù văn vờn quanh ở phía sau hắn.
Đây là sát chiêu tối cao của Minh Vương nhất tộc, Minh Vương thần ảnh!!
"Giết!!"
Ô U quát lạnh một tiếng, chỉ thấy bên trong thần ảnh, có từng đợt âm tiết quỷ dị kỳ quái khuếch tán ra, gần như điên cuồng đánh thẳng vào linh hồn của Sở Cuồng Nhân!
Không chỉ có như thế, một chưởng mà thần ảnh kia đè xuống, có một lượng lớn sức mạnh linh hồn và tiên nguyên ngưng tụ ở trong đó!
Ô U biết, đối mặt với Thiên Kiếm, không thể khinh thường, nhất định phải xuất ra toàn lực, cho nên vừa ra tay chính là sát chiêu cường đại nhất!
Mà Sở Cuồng Nhân đối mặt với một kích có thanh thế doạ người này, lại vẫn không trốn không né như cũ!
Thậm chí, ngay cả kiếm cũng không dùng!
"Hắn điên rồi sao?!"
Có người thấy cảnh này, khiếp sợ không gì sánh nổi, không khỏi lên tiếng kinh hô.
Sức mạnh của một kích này, quá đáng sợ.
Vậy mà Sở Cuồng Nhân cứ đứng tại chỗ, không trốn không né, ở trong mắt rất nhiều người, đây không khác nào là một loại hành động tìm chết!
"Thiên Kiếm!!"
Cho dù là Trầm Phỉ và tộc nhân Kiếm Linh có tự tin tuyệt đối đối với Sở Cuồng Nhân cũng nhịn không được bị hù dọa!
Sao Thiên Kiếm lại điên cuồng như thế?!
Đùng!!!
Năng lượng kinh khủng bao phủ khắp nơi, mảng đại lục dưới chân mọi người trực tiếp bị đập ra một lỗ thủng to lớn dưới một kích này!
Bên trong lỗ thủng, sớm đã không thấy bóng người của Sở Cuồng Nhân.
Mọi người không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh.
Không thể nào?
Thiên Kiếm lại bị một chưởng đánh chết?!
"Đây chính là Thiên Kiếm sao? Có tiếng không có miếng!"
Ô U thấy cảnh này, mặc dù có chút ngoài ý muốn, nhưng lại cảm thấy hợp tình hợp lí.
Phải biết rằng, hiện tại hắn đã sớm xưa đâu bằng nay, thực lực của hắn mạnh mẽ, tự tin có thể so sánh với tồn tại ở mười vị trí đầu trên bảng Thiên Thần.
Cho dù là Thiên Kiếm, không tránh không né đỡ một chiêu mạnh nhất của mình, cũng chỉ có một đường bại vong!
"Thiên Kiếm, lại chết như vậy sao?"
"Hắn đúng là tự tìm chết mà."
Lỗ thủng to lớn sâu không thấy đáy, một mảnh đen kịt, còn có sức mạnh của Minh Vương thần ảnh bao trùm trong đó, tiên thức của mọi người không cách nào xâm nhập vào trong đó xem xét.
Nhưng trong mắt của đại đa số tu sĩ, đoán chừng Sở Cuồng Nhân đã không còn sống.
Thời điểm mọi người ở đây cảm khái truyền thuyết kiếm đạo ngã xuống, chỉ thấy bên trong lỗ thủng sâu không thấy đáy kia, đột nhiên có một đạo kiếm quang phóng lên tận trời.
Ngay sau đó, chỉ thấy một bóng người bạch y có kiếm quang quấn quanh người, đằng không mà lên.
Tư thái bễ nghễ ở trong gầm trời, khinh thường chúng sinh trong thương khung!
Chính là Sở Cuồng Nhân!
Sau khi tiếp nhận sát chiêu tối cao của Ô U, hắn vẫn lông tóc không tổn hao gì như cũ!!
"Chuyện này, chuyện này sao có thể!!"
Đồng tử của Ô U co rụt lại, mặt mũi tràn đầy hoảng sợ, không thể tin được.
Mà lúc này, Sở Cuồng Nhân ngưng tụ kiếm chỉ, kiếm khí tươi sáng đã ngưng tụ ở đầu ngón tay: "Hiện tại, đến lượt ta."