Chương 1978 Vô Miên luyện chế vương chi ấn ký, Huyền Thiên Liêm Trinh tinh
Thiên Kiếm, người thật sự không có chuyện gì sao?"
Thiên Ảnh vẫn còn có chút lo lắng hỏi.
Thật sự vừa rồi Sở Cuồng Nhân diễn quá giống thật.
"Ngươi cho rằng chỉ với một tên Minh Thần liền có thể tổn thương được Thiên sao? Vừa rồi cũng chỉ vì muốn đánh lạc hướng An Chi Tuân mà thôi." Sở Cuồng Nhân nói ra.
"Chủ nhân muốn lan truyền tình báo giả sao?"
Hai mắt Thiên Ảnh tỏa sáng.
Khóe miệng Sở Cuồng Nhân hơi nhếch lên: "Chỉ là tùy ý thiết lập một con đường dẫn hắn tới cái chết mà thôi, nhưng có thể dẫn thêm một số người hay không, cũng không biết."
Sau đó hắn nói: "Thiên Ảnh, đại lục thứ chín giao ngươi, rốt cuộc thì An Chi Tuân vẫn là một lão già khốn nạn, có ngươi ở đây, Thiên cũng yên tâm hơn."
"Vâng, thưa chủ nhân."
Sở Cuồng Nhân trở lại Tướng Quân phủ tiếp tục bế quan.
Lần này hắn thu hoạch không nhỏ.
Sức mạnh linh hồn của Minh Thần, hắn cần phải luyện hóa thật tốt một chút.
Mấy tháng sau.
Sức mạnh linh hồn của Sở Cuồng Nhân tăng lên thêm một cấp bậc, khoảng cách đến cảnh giới Hỗn Độn, chỉ kém một bước, không chỉ có như thế, khi đang luyện hóa sức mạnh linh hồn của Minh Thần, hắn cũng đã nhận được không ít vật hữu dụng.
Ví dụ như... Hắc Ám Vô Gian!
Đây là tinh hoa trong pháp môn tu hành linh hồn của Minh Thần, là một loại thần thông vô cùng cường đại, một khi nắm giữ, hắn liền có thể kéo linh hồn của người khác vào Hắc Ám Vô Gian thông qua loại thần thông này.
Đồng thời, sau khi đánh bại, hấp thu sức mạnh linh hồn của đối phương.
Đây là thu hoạch lớn nhất của Sở Cuồng Nhân.
So với sức mạnh linh hồn của Minh Thần thì còn quý giá hơn nhiều, có Hắc Ám Vô Gian này, lại thêm việc bản thân sức mạnh linh hồn của mình đã tiếp cận Hỗn Độn, từ nay về sau, đơn đả độc đấu, hắn không sợ bất cứ một người nào dưới Hỗn Nguyên.
...
"Đây chính là vương chi ấn ký sao?" Vô Miên nhìn vương chi ấn ký đoạt được từ bên trong thi thể của Minh Thần ở trong tay, trong mắt có chút hiếu kỳ.
Hắn cảm thấy bên trong vật này ẩn chứa một loại đạo trống không, một khi mình luyện hóa, đạo này sẽ biến thành bộ dáng thích hợp nhất với bản thân.
Dựa vào viên ấn ký này, sức mạnh của hắn có thể tăng một cách nhanh chóng.
"Khó trách trước đó có nhiều người tranh đoạt vật này như vậy."
"Nếu như ta có thể luyện hóa, tốc độ tu hành của ta sẽ được nâng cao thêm một chút, mà khi ta trở thành cửu vương, đối với sư tôn mà nói, sẽ có giá trị cao hơn." Vô Miên thầm nghĩ.
Thần Thiên từng nói, cửu vương và Thiên Kiếm là yếu tố quan trọng để đánh thắng vũ trụ Bàn Cổ, vốn dĩ, hắn có dự định chứng minh bản thân mình không kém gì hai nhân tố này, nhưng bây giờ, hắn đã có suy nghĩ mới.
Thay vì phải cực cực khổ khổ đi chứng minh.
Không bằng trực tiếp trở thành một trong những mấu chốt ấy!
Nghĩ đến việc này, Vô Miên liền tìm một nơi để bắt đầu luyện hóa vương chi ấn ký, mà sau khi hắn luyện hóa xong, cũng biết chuyện về hóa thân đại đạo: "Khó trách sư tôn nói lại là mấu chốt..."
...
Lại mười năm nữa trôi qua.
Từ sau khi cửu vương đi vào chiến trường hư không, bọn họ vô cùng phát triển.
Gần như mỗi một cuộc chiến đều có thể nhìn thấy thân ảnh của bọn họ.
Điều này mang đến cho áp lực không nhỏ cho người của vũ trụ Bàn Cổ.
Trừ chuyện đó ra, ở trên mỗi một chiến trường, dường như còn có một viên cổ tinh xuất hiện, thu tập oán khí ở khắp nơi.
Có người từng muốn tiến lên xem một chút.
Nhưng mặc kệ là người của vũ trụ Bàn Cổ hay là vũ trụ Thiên Nguyên, đều bị hồng quang kỳ quái mà cổ tinh này phát ra, đánh thành mảnh vụn cặn bã.
Ngay cả Hợp Đạo Thần Vương cũng không may mắn thoát khỏi.
May mắn là, Binh Tai cổ tinh này chỉ thu thập oán khí ở trên chiến trường mà thôi, không chủ động nhúng tay vào cuộc chiến tranh giữa hai đại vũ trụ.
Cho nên mọi người cũng không thèm để ý tới đối phương.
Bây giờ, trong mắt vũ trụ Thiên Nguyên, và vũ trụ Bàn Cổ, chỉ có đánh bại đối phương mới là chuyện quan trọng nhất, những thứ còn lại đều có thể để sang một bên.
Một ngày này.
Trên một vùng đại lục.
Tu sĩ ở vũ trụ Thiên Nguyên và vũ trụ Bàn Cổ đang chém giết lẫn nhau, máu chảy thành sông, oán niệm chi khí trùng thiên, sát khí bao trùm ở trong gầm trời.
Ngay lúc này.
Ở bên phía vũ trụ Thiên Nguyên, có một luồng khí tức cường đại đột nhiên xuất hiện trên chiến trường, một thân ảnh cao lớn xuất hiện.
Trên người người này tràn ngập từng đạo tiên huy màu sắc rực rỡ, trong lúc giơ tay nhấc chân có địa phong thủy hỏa, các loại sức mạnh nguyên tố phun trào.
Đạo tắc tụ hợp, đánh thẳng vào bầu trời.
Đây là một vị Thần Vương.
"Là một trong cửu vương, La Vân Tu!"
"Không ổn rồi, mau rút lui!"
Bên phía vũ trụ Bàn Cổ, mọi người quá sợ hãi.
Cửu vương có uy danh rất lớn trên chiến trường.
Gần như đồng nghĩa với từ thắng lợi, trừ phi là Hợp Đạo từ thế hệ trước xuất thủ, còn không thì Hợp Đạo bình thường căn bản không phải đối thủ.
"A di đà phật, chư vị rời đi trước, ta đến ngăn lại hắn."
Một tiếng niệm phật vang lên.
Là Phật Môn Cực Nhạc Tịnh Thổ, Vân Lam Phật.
Mặt mũi nàng hiền lành, phật quang hiển hóa ở quanh người, có vẻ trách trời thương dân, đưa tay khiến phật quang phun trào, đỡ được La Vân Tu.
"Ha, Phật Môn? Nghe nói Phật Môn ở vũ trụ Bàn Cổ các ngươi coi trọng lòng dạ từ bi, làm sao cũng tới chiến trường này rồi? Phật mà dám có liên quan đến giết chóc, ngươi như thế này còn được tính là Phật sao?"
La Vân Tu xùy cười một tiếng nói.
"Phật có lòng từ bi, nhưng cũng có Kim Cương chi tướng trợn mắt."
Vân Lam Phật đưa tay thúc giục phật quang.
"Đáng tiếc, ngươi vẫn không phải là đối thủ của ta!"
Đạo tắc quanh người La Vân Tu nở rộ quang mang màu sắc rực rỡ, sức mạnh tứ tượng địa phong thủy hỏa lưu chuyển, hóa thành một luồng sức mạnh Thái Thản mênh mông.
Đây là công pháp mà hắn tu hành được sau khi gia nhập vào Thái Thản nhất tộc.
Luồng sức mạnh này cực kỳ cường đại.
Trong nháy mắt liền đánh cho Vân Lam Phật thổ huyết lùi lại.
"Nếm thử sức mạnh tứ tượng Thái Thản này của ta đi!"
La Vân Tu cười ha ha một tiếng, sức mạnh tứ tượng lại tuôn ra lần nữa, nhuộm chân trời thành một mảnh màu sắc rực rỡ, lộng lẫy mà tàn khốc.
Phía dưới.
Tu sĩ ở vũ trụ Bàn Cổ cũng đều bị đuổi giết.
Binh bại như núi đổ.
Nhưng lúc này.
Bên trong hư không, đột nhiên có một bức tinh đồ to lớn hiện lên.
Bên trong tinh đồ, chín ngôi sao lấp lóe.
Mà trong đó, có một ngôi sao có quang mang óng ánh nhất, trong đó còn có một lượng lớn phật quang phun trào, phật quang này như nước, nơi nó đi qua liền bao phủ ngàn vạn tu sĩ Thiên Nguyên vào bên trong.
Nguyên một đám tu sĩ Thiên Nguyên, đều bị phật quang hoá thành bọc nước kia bao phủ, trôi nổi trong không gian, người ở bên trong đang giùng giằng, nhưng lại không có cách nào thoát thân, cho dù là tu sĩ Đại La, cũng đều như vậy.
"Ảo ảnh trong mơ."
Một giọng nói lạnh nhạt thanh lãnh từ bên trong tinh đồ truyền ra.
Ngay sau đó, nguyên một đám bọc nước đầy trời kia nổ tung, sương máu đan xen bắn tung tóe trên mặt đất, khiến cho ngàn vạn tu sĩ Thiên Nguyên đều ngã xuống!
Tình cảnh này, khiến cho những người còn lại hoảng sợ.
"Là ai?"
Một đại tướng ở vũ trụ Thiên Nguyên nhìn về phía tinh đồ ở giữa không trung.
Chỉ thấy trong đó, một đạo thân ảnh áo trắng xinh đẹp hiện lên.
Người kia tay nâng bình Dương Chi Bạch Ngọc, mà trong bình cắm một nhánh cây liễu, khuôn mặt tuyệt mỹ tinh xảo, hai đầu lông mày mang theo một loại tường hòa chi khí.
Mặc cho ai nhìn thấy nàng, đều sẽ không nghĩ tới một người như vậy lại mới tung ra một chiêu diệt sát hơn ngàn vạn tu sĩ, tạo ra một sát nghiệp kinh thiên!
"Huyền Thiên cửu tinh... Liêm Trinh!"
Bạch y nữ tử lạnh nhạt nói ra.
Ngay lập tức, nàng nhìn về phía Vân Lam Phật đang chiến đấu với La Vân Tu, nhưng đã rơi vào thế hạ phong, tràn ngập sự nguy hiểm ở cách đó không xa.
Chỉ thấy nàng vươn tay lướt nhẹ một cái trên nhánh cây liễu, một giọt sương châu từ trên đầu ngón tay nàng bắn ra, ẩn chứa sức mạnh đạo tắc kinh thiên.
Giọt sương bắn ra, chớp mắt đã vượt qua mấy chục vạn dặm, khi đi tới trước mặt La Vân Tu, một giọt sương châu đã hóa thành biển lớn mênh mông!
"Hửm? Cao thủ!"
Ánh mắt La Vân Tu ngưng trọng, đưa tay đánh ra một quyền cuồn cuộn.
Bên trong sóng to gió lớn, hắn bị đánh lui hơn mười dặm.
"Là Thạch Anh!"
Vân Lam Phật hơi kinh ngạc nhìn về phía nữ tử bạch y phía sau lưng.
Chính là truyền nhân của Quan âm ở Phật Môn, Thạch Anh.
"Lui."
Thạch Anh thản nhiên nói.
Vân Lam Phật ngầm hiểu, dẫn người nhanh chóng rời khỏi chiến trường.