Chương 2077 Nhi tử của Ngục Viêm Ngục Ngược, Quang Minh Tả Thiên Vương lại xuất hiện, không thể phá vỡ cấm chế của Lam Cung
Quả cầu ánh sáng màu đen đi đến trước mặt đám người Sở Cuồng Nhân, lập tức có một lượng lớn khí tức hắc ám phun ra ngoài.
Một bóng người từ trong đó hiện ra, người vừa tới nhìn qua hết sức trẻ tuổi, dung nhan tuấn lãng, mặc trên người một bộ trường bào hoa lệ màu đen, phía trên thêu đồ án hỏa diễm, trên đầu đội một đỉnh vương quan màu đen, phía trên cũng có khắc vô số đường vân hỏa diễm tinh mịn.
Hai mắt đen nhánh, sáng ngời có thần, nhưng lại mang theo một cảm giác xâm lược như lửa.
Hắn đảo qua mọi người ở đây, ánh mắt không phải đặt ở trên người vị nguyên lão của Hắc Ám nhất tộc là Hắc Huyền trước, mà lại nhìn về phía Sở Cuồng Nhân.
"Khí tức thú vị."
Hắn phát giác được, Sở Cuồng Nhân ẩn chứa một luồng sức mạnh, đúng là khiến cho sức mạnh hắc ám của hắn có loại cảm giác rung động.
Giống như là muốn bị áp chế lại.
"Nói cho ta biết, ngươi là ai?" Thanh niên nhìn Sở Cuồng Nhân, ngưng thần hỏi.
"Tiểu tử, ngươi rất không có có lễ phép đó."
Hắc Huyền đột nhiên có chút không vui, một đôi mắt rồng nhìn người tới, long uy cường đại đổ xuống.
Dường như người tới cảm thấy thất lễ, liền thi lễ về phía Hắc Huyền một cái: "Tham kiếm Tà Long đại nhân, gia phụ hết sức tưởng niệm Tà Long đại nhân, vốn định sớm ngày tụ hợp với ngươi, đáng tiếc người của Giáo Hội Quang Minh dây dưa không nghỉ, khó có thể thoát thân, cộng thêm Lam Cung hiện thế, nên mới lệnh cho ta tới đây gặp đại nhân trước."
"Há, ngươi là nhi tử của Ngục Viêm?"
"Tại hạ Ngục Ngược."
Mấy người Phí Bằng vội vàng quỳ bái.
"Tham kiến Nhị công tử."
"Không nghĩ tới là Nhị công tử đến đây tụ hợp với chúng ta."
Mấy người này vô cùng cung kính đối với Ngục Ngược, thái độ ẩn ẩn mang theo một ít e ngại.
"Đứng lên đi, có thể trợ gíup Tà Long đại nhân thành công đột phá phong ấn, các ngươi làm tốt lắm." Ngục Ngược từ tốn nói, nhìn Sở Cuồng Nhân: "Chưa thỉnh giáo..."
"Sở Cuồng Nhân."
"Sở Cuồng Nhân... Vì sao ngươi ở đây?"
Phí Bằng tiến lên nói ra chuyện về Sở Cuồng Nhân một lần, cường điệu nói rõ trong tay hắn có Quân Vương lệnh.
Mà lúc nghe được ba chữ Quân Vương lệnh, hai mắt Ngục Ngược tỏa sáng, gắt gao nhìn chằm chằm Sở Cuồng Nhân.
Một khắc này.
Sở Cuồng Nhân cảm thấy dường như mình bị một mãnh thú tham lam để mắt tới.
Nhưng rất nhanh, đối phương liền thu hồi ánh mắt, khôi phục bình thường.
"Chủ nhân, người này mang địch ý đối với ngươi." Tiểu Ái từ tốn nói, mặc dù đối phương ẩn giấu rất khá, nhưng vẫn giấu diếm không qua Toàn Tri Chi Linh.
"Không sao, đùa giỡn với hắn một chút."
"Vậy liền đùa giỡn một chút."
Cuộc đối thoại giữa Tiểu Ái và Sở Cuồng Nhân, những người khác cũng không biết.
Mà sau khi gặp mặt Ngục Ngược, mọi người liền đi đến Lam Cung cách bọn họ không xa.
Ở trong đó, Hắc Huyền lại nói đến một số chuyện liên quan tới Lam Vương.
"Lam Vương này, thật sự rất ghê gớm, là người sát phạt quyết đoán, thủ đoạn độc ác, nghe nói nhân vật cấp Đại Đạo chết ở trong tay nàng, ít nhất cũng có ba ngàn!"
Hắc Huyền cảm khái nói ra, nhìn ra được, hắn có chút e ngại đối với Lam Vương.
Hoặc là nói, phàm là tồn tại trải qua kỷ nguyên Hồng Mông trước, đối với Lam Vương, hoặc nhiều hoặc ít đều có một ít kiêng dè.
Sở Cuồng Nhân cũng có chút bị hù dọa.
Chém ít nhất ba ngàn nhân vật cấp Đại Đạo, quả thật là hơi cường điệu quá.
Phải biết rằng, hiện tại nhân vật cấp Đại Đạo hắn thấy qua cũng không quá nhiều.
"Lam Vương, nếu như có thể đạt được truyền thừa của người này, vậy thì sau này, khi Hắc Ám nhất tộc ta và Giáo Hội Quang Minh đại chiến, cũng sẽ nắm chắc hơn!"
Ngục Ngược nói ra, trong mắt lướt qua vẻ tham lam.
Bên ngoài Lam Cung.
Giáo Hội Quang Minh, Long tộc, Dục Tiên cung và thế lực khắp nơi hội tụ.
Mỗi người đều muốn đi vào Lam Cung, chiếm lấy truyền thừa, nhưng cấm chế bên ngoài Lam Cung này thật sự quá cường đại.
Bất luận là ai xuất thủ, đều không làm nên chuyện gì.
"Đáng chết, ta cũng không tin không thể phá vỡ cấm chế này!"
Hắc Long Diệp phẫn nộ xuất thủ, trong tay xuất hiện một thanh trường kích màu đen, đột nhiên vung vẩy về phía cấm chế của Lam Cung.
Một tiếng phịch vang lên, cấm chế nổ tung.
Kích quang tiêu tán, nhưng cấm chế lại không tổn hao một chút gì.
"Thần Thánh Quang Minh Chi Tiễn!"
Thánh tử Đào lấy ra một thanh trường cung màu trắng, kéo dây cung của cây cung, một lượng lớn sức mạnh quang minh lưu chuyển ra, hóa thành một mũi tên màu trắng bắn ra!
Mũi tên phá không, kéo ra một đạo quang ngân màu trắng thật dài trong hư không!
Uy thế vô cùng mạnh mẽ.
So với Hỗn Nguyên tầm thường, còn mạnh hơn.
Nhưng khi mũi tên rơi vào phía trên cấm chế, thì bị phá nát thành từng khúc.
Còn cấm chế vẫn hoàn hảo không chút tổn hại như cũ, lưu chuyển ra tiên huy nhàn nhạt, bao phủ trọn tòa Lam Cung đến một giọt nước cũng không lọt.
"Đáng chết!"
Thánh tử Đào thầm mắng một tiếng.
"Tránh hết ra!"
Lúc này, một giọng nói lạnh nhạt từ bên trong tầng mây truyền đến.
Ngay sau đó, chỉ thấy một thanh trường mâu màu trắng, kéo theo vẻ sắc bén vô biên vô hạn, ầm ầm bắn về phía cấm chế!
"Là đại mục sư của Giáo Hội Quang Minh xuất thủ!"
Có người vô cùng chờ mong.
Nhưng trường mâu màu trắng rơi vào phía trên cấm chế, vẫn không có cách nào rung chuyển nó dù chỉ một chút như cũ.
"Ta đến!"
Lại là một giọng nói lạnh lùng vang lên.
Chỉ thấy trong tầng mây, một long trảo to lớn dò ra, ẩn chứa khí tức hủy diệt bàng bạc, hung hăng đánh về phía cấm chế.
Một kích này còn cường đại hơn mấy lần so với đạo trường mâu bạch sắc vừa rồi!
Khi một tiếng nổ lớn vang lên, long trảo và cấm chế va chạm vào nhau, đúng là tạo thành cục diện giằng co trước đó chưa từng thấy qua!
"Sẽ thành công sao?"
Có người lộ ra vẻ ước ao.
Nhưng lúc này, bên trong cấm chế bộc phát ra hàng tỉ tiên huy, một luồng sức mạnh càng thêm kinh khủng trùng kích ra, long trảo bị trực tiếp phá nát.
Trong tầng mây truyền đến một tiếng kêu đau.
Dường như người xuất thủ kia, bị cấm chế đánh cho thương tổn.
"Bố Quang Minh Thiên Vương Trận!"
Lúc này, bên trong tầng mây có một người đi tới, chính là đại mục sư Phi Mã từng vây công Sở Cuồng Nhân, Hắc Huyền trước kia.
Hắn hừ lạnh một tiếng, nguyên một đám tu sĩ của Giáo Hội Quang Minh xông ra, bố trí Quang Minh Thiên Vương Trận.
Nương theo một trận khí tức ánh sáng chói lọi, Quang Minh Tả Thiên Vương lại hiện ra!
"Truyền thừa của Lam Vương sao? Thú vị!"
Quang Minh Tả Thiên Vương lạnh nhạt nói ra, đưa tay thúc giục sức mạnh quang minh đến cực hạn, hóa thành một quang cầu cự đại giống như mặt trời gay gắt.
Chính là một trong những Thần Thuật Chí Cao của Giáo Hội Quang Minh, Quang Minh Đại Thẩm Phán!
Ầm!!
Quang cầu cự đại lóe ra đạo tắc đếm mãi không hết, lấy một loại khí thế cuồn cuộn, hung hăng đập vào phía trên cấm chế của Lam Cung.
Năng lượng trùng kích kinh khủng tiết ra.
Mọi người chỉ cảm thấy một trận bạch quang lấp lóe, vô cùng chói mắt.
Mà trong bạch quang kia, còn ẩn chứa một luồng nhiệt độ vô cùng nóng bỏng, giống như muốn khiến cho người ta bốc hơi.
Mọi người lùi ra xa vạn dặm theo bản năng, vận chuyển sức mạnh chống cự trùng kích.
Sau khi năng lượng từ cực chiêu tiêu tán.
Chỉ thấy mặt đất trong phương viên mấy vạn dặm, lấy Lam Cung làm trung tâm đã hóa thành tro tàn, mà đây chỉ là một chút dư âm đến từ một kích của Quang Minh Tả Thiên Vương mà thôi.
Mà cấm chế của Lam Cung chánh thức tiếp nhận phần lớn sức mạnh từ cực chiêu lại... Không nhúc nhích tí nào!!
"Tốt cho một Lam Vương!"
Quang Minh Tả Thiên Vương hừ lạnh một tiếng.
Mọi người có chút tuyệt vọng.
Ngay cả công kích của Quang Minh Tả Thiên Vương cũng không có cách nào rung chuyển được cấm chế của Lam Cung, thì bọn họ phải đi vào trong bằng cách nào đây?
"Rốt cuộc là Lam Vương này có muốn người ta đạt được truyền thừa của nàng hay không?"
"Đúng vậy, loại cấm chế này, người nào phá được."
"Cũng không đúng, nếu Lam Vương không muốn để cho người ta thu hoạch được truyền thừa của nàng, thì nàng lưu lại Lam Cung này làm gì, nhưng nếu muốn cho người ta thu hoạch được truyền thừa của nàng, vì sao cấm chế này lại được bố trí đến mức không thể phá vỡ như thế, phòng thủ kiên cố, thật sự không hiểu được."
Mọi người lắc đầu, vô cùng bất đắc dĩ.
Lúc này, một tiếng cười to từ chân trời truyền đến: "Quang Minh Tả Thiên Vương, ngươi cũng quá phế đi, ngay cả cấm chế cũng không đánh tan được, xem ta đây!!"
Một tiếng rồng gầm vang vọng.
Một luồng Hắc Ám Long Viêm trực tiếp phóng về phía cấm chế của Lam Cung!