Chương 2102 Chém giết Trần đại sư, tiến vào Hồng Mông Linh Giới, sơn mạch kỳ quái
Chiến thuyền bay trên không trung mà đến, tản ra khí tức quang minh mênh mông.
Mọi người đều chú ý đến.
Chỉ thấy người cầm đầu phía trên chiến thuyền, mặc một bộ áo bào màu trắng, tư thái siêu phàm thoát tục.
Chỉ một cái liếc mắt, sắc mặt mọi người liền nhịn không được nghiêm một chút.
"Khí tức bất phàm."
"Hắn chính là Quang Minh Chi Tử sao?"
Mà sau khi Sở Cuồng Nhân đi vào, nhìn mọi người ở đây, trong mắt lộ ra vẻ suy tư.
Trước khi tới, hắn cũng đã hiểu qua các thế lực thăm dò Hồng Mông Linh Giới lần này, mặc dù có chút rắc rối phức tạp.
Nhưng thế lực đáng giá để chú ý nhất có ba bên.
Theo thứ tự là Thiên Trận Thần Cung, Diệt Thế Võ Hội và Thú Nhân Nhất Tộc!
Bên trong ba phe cánh này, đều có siêu thoát giả cấp bậc quân vương trấn giữ, không kém hơn bao nhiêu so với Giáo Hội Quang Minh.
"Là hắn, Sở Cuồng Nhân?"
Lúc này, một tu sĩ bên trong Thiên Trận Thần Cung không khỏi lên tiếng kinh hô.
Người này chính là Trần đại sư nghiên cứu cấm chế Lam Cung bên ngoài Lam Cung ngày xưa.
Nhìn thấy Sở Cuồng Nhân đột nhiên thành Quang Minh Chi Tử của Giáo Hội Quang Minh, hắn có chút mơ hồ, c đối phương không phải đứng ở phía đối lập với giáo hội sao?
"Há, là ngươi."
Sở Cuồng Nhân khẽ cười một tiếng, nhìn Trần đại sư, lập tức từ từ giơ tay lên, ngưng tụ thành một trường mâu màu trắng, bắn ra trong nháy mắt!
Vút!!
Trường mâu màu trắng phá không bay ra, khí tức quang minh cuồn cuộn khóa chặt Trần đại sư.
"Không tốt!!"
Trần đại sư biến sắc, lấy ra mấy cái la bàn tạo thành trận pháp, nhưng đều bị xuyên qua trong nháy mắt.
Thời khắc nguy cấp, một lão giả tóc trắng bên trong Thiên Trận Thần Cung thúc giục vô số cấm chế, trong nháy mắt, ở trước mặt Trần đại sư có vô số đạo kết giới phòng ngự được ngưng tụ!
Quang Minh Chi Mâu và kết giới va chạm, bạo phát ra tiếng nổ kinh thiên.
Hư không nổ tung.
Trần đại sư bị hất bay ra ngoài, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.
"Giáo Hội Quang Minh, ngươi có ý gì?"
Lão giả tóc trắng của Thiên Trận Thần Cung kia nhìn Sở Cuồng Nhân, ánh mắt vô cùng băng lãnh, trong lòng cũng cảm thấy kinh nagcj.
Một kích tuỳ tiện đã có uy lực như thế, thực lực của người này không thể khinh thường.
Trần đại sư cũng khiếp sợ không gì sánh nổi.
Phải biết rằng, ban đầu ở Lam Cung, Sở Cuồng Nhân ngay cả Hỗn Nguyên cũng không phải, tại sao hiện tại lại trực tiếp nắm giữ đại đạo quang minh? Trở thành cường giả cảnh giới Đại Đạo rồi?!
Đây quả thực thật không thể tin nổi.
"Giết người, ngươi không có có mắt sao?"
Sở Cuồng Nhân hời hợt nói.
"Ở ngay trước mặt ta, giết người của Thiên Trận Thần Cung ta, ngươi không khỏi quá phách lối đi!"
"Phải thì như thế nào?"
Bóng người Sở Cuồng Nhân lóe lên, biến mất ngay tại chỗ.
Mà khi lão giả tóc trắng kia muốn ngăn cản, chỉ thấy từng đạo từng đạo khí tức quang minh lưu chuyển, hóa thành mấy chục cây quang trụ phong tỏa hắn nagy tại chỗ.
"Cái gì?!"
Không chỉ lão giả tóc trắng kia kinh ngạc, Trần đại sư cũng vô cùng hoảng sợ.
Một luồng hàn ý tử vong bao phủ hắn trong nháy mắt!
Còn chưa chờ hắn kịp phản ứng, chỉ thấy trước mặt có một trận ánh sáng màu trắng chiếu rọi, ngay sau đó, một chưởng ấn màu trắng không ngừng phóng đại ở trong tầm mắt của mình!
Cho đến khi lan ra toàn bộ tầm mắt của hắn!
Đùng!!
Khi một làn sương máu tuôn ra, Trần đại sư bị chưởng ấn màu trắng tiêu diệt!
Ngay cả cơ hội phản kháng cũng không có!
Ánh mắt của mọi người run lên.
"Người của Giáo Hội Quang Minh, các ngươi nên cho ta một lời giải thích!"
"Các ngươi có ý gì!"
Người của Thiên Trận Thần Cung vừa kinh vừa sợ, trừng mắt nhìn người của Giáo Hội Quang Minh.
Mà mặt mũi của giáo chủ Liễu Hổ, cũng tràn đầy kinh nghi nhìn Sở Cuồng Nhân.
"Người này, có thù với ta, giết hắn thì có gì không thể?"
Sở Cuồng Nhân đứng chắp tay, từ tốn nói.
"Há, nói như vậy, ngươi đã giết Trần đại sư, vậy ta giết ngươi, cũng không hề gì."
Một giọng nói lạnh nhạt vang lên.
Chỉ thấy bên trong Thiên Trận Thần Cung có một nam tử áo xanh từ từ đi ra, quanh cơ thể người này có quấn vô số cấm chế huyền diệu, ẩn ẩn hiện ra khí tượng Ngũ Hành Bát Quái.
Khí thế mạnh mẽ, có thể so với đại đạo!
Người này là một trưởng lão bên trong Thiên Trận Thần Cung, có tên là Nguyên Hồng.
Cũng là một trong những chủ lực trong chuyến khai phát Linh giới này.
Hai mắt Sở Cuồng Nhân khẽ híp một cái, thản nhiên nói: "Nếu ngươi có bản lãnh, tất nhiên có thể."
"Vậy ta thật sự muốn lãnh giáo một chút."
Nguyên Hồng đưa tay, nguyên một đám cấm chế huyền diệu hiện ra, khí tức ngũ hành kim mộc thủy hỏa thổ tràn ngập vùng thế giới này trong nháy mắt, phác hoạ ra một trận pháp cường đại.
"Được rồi, các ngươi muốn đánh, không bằng mở Linh giới ra rồi lại đánh, đừng ở chỗ này lãng phí thời gian của mọi người."
Một đao khách áo đen đi tới, lạnh lùng nói ra.
Sở Cuồng Nhân nhìn hắn một cái, trong mắt lộ ra một tia ngoài ý muốn: "Loại khí tức này, có chút quen thuộc."
"Hồi chủ nhân, ngày xưa ở trong một vũ trụ, ngươi từng gặp được một tu sĩ tự xưng là Diệt Thế Đao Tu, công pháp Diệt Thế Ma Võ Quyết mà đối phương tu hành, có cùng nguồn gốc với người này."
"Há, người này là một cường giả của Diệt Thế Võ Hội, nói như vậy, Diệt Thế Đao Tu kia có liên quan với thế lực này."
Sở Cuồng Nhân sờ lên cằm nghĩ đến.
Hắn để Tiểu Ái phân tích một chút, mặc kệ là Diệt Thế Đao Tu kia, hay là cường giả của Diệt Thế Võ Hội, dường như khí tức trên người đều có liên quan tới một tồn tại nào đó.
Trong cơ thể đều tồn tại một ý chí không biết tên.
"Lôi Huyền nói không sai, muốn đánh, mở Linh giới ra rồi lại đánh."
Một bán thú nhân cao lớn, đầu mọc sừng trâu đi ra, bất mãn nói.
Mắt Nguyên Hồng sáng lên, phát giác được tâm tình bất mãn của rất nhiều người ở chỗ này, hừ lạnh một tiếng: "Vậy thì mở Hồng Mông Linh Giới ra trước."
"Sợ rồi? Không thú vị."
Sở Cuồng Nhân lắc đầu.
"Ngươi..." Nguyên Hồng tức đến xanh mét cả mặt mày: "Sau khi tiến vào Linh giới, ta nhất định phải đưa ngươi vào bên trong đại trận Ngũ Hành, ép ngươi thành tro tàn!"
"Rửa mắt mà đợi."
Sau đó, mọi người bắt đầu mở Hồng Mông Linh Giới ra.
Chỉ thấy bọn người Liễu Hổ, Nguyên Hồng, Lôi Huyền xuất thủ, các loại khí tức đại đạo va chạm vào nhau trong nháy mắt, trong nháy mắt, sức mạnh cường đại xé mở một khe nứt trong hư không!
Đây chính là lối vào của Hồng Mông Linh Giới.
Một luồng khí tức Hỗn Độn từ trong đó lưu chuyển ra, dường như có thể thấy được, dường như bên trong Hỗn Độn kia có một ít bảo quang lấp lóe.
"Tiến vào!"
Bóng dáng của mọi người nhanh chóng lóe lên, phóng về phía vết nứt kia.
Sở Cuồng Nhân cũng có hành động.
Nhưng thời điểm hắn tiến vào vết nứt, lại bị một luồng sức mạnh không gian cường đại bao phủ, thân hình giống như sắp bị bóp méo.
Ánh mắt hắn ngưng trọng, quanh người có sức mạnh quang minh bao phủ, bảo vệ bản thân.
Một cái chớp mắt tiếp theo.
Tầm mắt trước mắt hắn biến đổi, đi tới một mảnh sơn mạch bị hắc khí bao trùm, ở xung quanh hắn, lại không có một ai.
"Xem ra, thời điểm tiến vào Hồng Mông Linh Giới này, tất cả mọi người bị một luồng sức mạnh không gian phân tán ra."
Sở Cuồng Nhân âm thầm nghĩ tới.
Nhưng mà như thế này cũng tốt, một thân một mình hành động cũng thuận tiện hơn một ít.
Hắn nhìn sơn mạch Hắc Sắc trước mắt, bắt đầu đi vào sâu bên trong, đồng thời cũng để Tiểu Ái phân tích hắc khí bên trong vùng núi này.
"Gầm!!"
Lúc này, âm thanh gầm lên giận dữ truyền đến.
Một con cự hổ to lớn từ bên trong núi rừng xông ra, toàn thân phun ra nuốt vào hắc khí, trong mắt mang theo vẻ bạo ngược hung tàn, lao về phía Sở Cuồng Nhân mà cắn xé.
Sở Cuồng Nhân tiện tay đánh ra một chưởng, trực tiếp đập đối phương thành sương máu.
"Cự hổ này, dường như đã mất đi lý trí, lâm vào trong điên cuồng?"
Sở Cuồng Nhân có chút ngoài ý muốn.
"Chủ nhân, rất có thể là nó bị những hắc khí trong dãy núi này ảnh hưởng."
Tiểu Ái nói ra.
Sở Cuồng Nhân cũng có suy đoán, hắn thu liễm sức mạnh quang minh, chộp một luồng hắc khí vào tay.
Nhưng hắc khí kia chui vào trong cơ thể hắn trong nháy mắt.
Sau đó trong lòng của hắn đúng là xuất hiện một tia xao động.
"Quả nhiên là bị hắc khí kia ảnh hưởng." Sở Cuồng Nhân nỉ non nói, với đạo tâm của hắn, lại bởi vì một luồng hắc khí này mà xuất hiện một tia xao động.
Nếu là tu sĩ khác, chỉ sợ sẽ lập tức lâm vào bên trong điên cuồng.