Chương 2213 Truyền thừa cấp siêu thần của Luyện Khí Sư, Kiếm Thập Phương còn đang chờ đợi, rốt cuộc ngươi cũng trở về
Gia chủ Hoàng gia đi tới một mật thất.
Hắn tiến hành gặp mặt hình chiếu của thủ lĩnh Liệp Long.
“Thủ lĩnh Liệp Long, ngươi phải cho ta một lời giải thích.”
Hoàng gia chủ mở miệng chất vấn.
Nhưng thủ lĩnh Liệp Long nhàn nhạt nhìn hắn một cái: “Hoàng gia chủ, việc công tử chết, ta cảm thấy vô cùng tiếc hận, nhưng chuyện này cũng không phải là điều khiến cho người của Liệp Long nhất mạch ta vui mừng, kẻ đầu têu của mọi chuyện, chính là Sở Cuồng Nhân.”
“Vậy các ngươi, có ý định báo thù giúp ta chứ?”
“Báo thù là đương nhiên, nhưng không phải hiện giờ.”
“Có ý gì?”
“Trảm Long Nhận ở trong tay Sở Cuồng Nhân, sau khi đợi ta lấy lại vật này, Hoàng gia muốn làm gì Sở Cuồng Nhân, ta nhất định sẽ toàn lực tương trợ.”
“Vậy ta sẽ đợi các ngươi một khoảng thời gian...”
Hoàng gia chủ hừ lạnh một tiếng.
“Đa tạ Hoàng gia chủ thông cảm...”
Hai người lại khách sáo một phen.
Chờ sau khi hình chiếu của thủ lĩnh Liệp Long biến mất, Hoàng gia chủ cười lạnh nói: “Trảm Long Nhận, Thần Binh Cực Đạo này, thật sự cho rằng ta sẽ ngoan ngoãn chờ các ngươi sao? Nếu như con ta đã không thể hoàn thành việc này, vậy thì do ta tự mình làm vậy!”
Hắn gọi mấy thủ hạ tinh nhuệ đến.
“Các ngươi tiến đến Vạn Binh thành, tạm thời không cần làm bất cứ chuyện gì cả, ẩn núp ở nơi đó đi, chú ý hành động của Sở Cuồng Nhân.”
“Vâng, thưa gia chủ.”
…
“Hô... Cuối cùng cũng khôi phục hoàn toàn rồi.”
Trên một ngọn núi.
Ẩn nấp bên trong trận pháp, Sở Cuồng Nhân từ từ mở hai mắt ra.
Trải qua qua một khoảng thời gian tịnh dưỡng, sức mạnh của hắn đã khôi phục toàn bộ, bỗng nhiên, mi tâm hắn nháy lên hai lần.
Từ nơi sâu xa, dường như có người đang chuẩn bị tính kế hắn.
Sau một phen suy tư.
Hắn nghĩ tới mấy thế lực có khả năng nhất.
“Long tộc sao? Hay là người của Liệp Long nhất mạch...”
Nghĩ một lát, liền không tiếp tục để ý nữa.
Nợ nhiều không áp thân.
Bây giờ nghĩ đến người muốn giết hắn, có nhiều lắm.
Bản thân mình cũng không cần cố kỵ quá nhiều.
Hắn mở Huyễn Tưởng Luân Bàn ra rút thưởng, muốn điều chỉnh tâm tình một chút.
“Chúc mừng kí chủ rút được truyền thừa siêu thần của Luyện Khí Sư.”
Tóm lại, chính là một phần thưởng cấp siêu thần.
Hắn coi như hài lòng.
“Rất tốt, rất không tệ, trước có Trận Pháp Sư, hiện tại lại có thêm một Luyện Khí Sư, song tuyệt Trận Khí là đây.”
Trước đó hắn rút được truyền thừa cấp siêu thần của Trận Pháp Sư vô cùng không tệ.
Giúp hắn không ít việc.
Hắn có thể đạt được Trảm Long Nhận, đồng thời toàn thân trở ra từ bên trong long trủng, truyền thừa siêu thần của Trận Pháp Sư này, cũng ra sức không ít.
Truyền thừa của Luyện Khí Sư này, tương lai chắc hẳn cũng rất hữu dụng.
Không nói những cái khác, về sau bản thân muốn thăng cấp binh khí, cũng không cần giống như lần trước, nhờ người giúp đỡ như thế, tự thân động thủ là được.
Sau khi hấp thu xong truyền thừa của Luyện Khí Sư, Sở Cuồng Nhân phất tay áo lên, phóng xuất bọn người n Hồng Hoa từ trong Tụ Lý Càn Khôn ra.
n Hồng Hoa liền vội vàng tiến lên: “Vương, ngươi không sao chứ.”
“Ha ha, ta có thể có chuyện gì chứ.”
Sở Cuồng Nhân cười nhạt một tiếng.
“Nhiều Long tộc như vậy, ngươi lại có thể toàn thân trở ra.”
Hắc Huyền vô cùng ngạc nhiên.
Mà Sở Cuồng Nhân nhìn về phía hắn: “Hắc Huyền, ta muốn ngươi làm một chuyện.”
“Chuyện gì?”
Hắc Huyền cũng không hề cự tuyệt.
Ở bên trong long trủng, do có Sở Cuồng Nhân mà hắn mới đạt được truyền thừa của một long hồn cấp quân vương, phần cơ duyên này vô cùng to lớn.
Sở Cuồng Nhân bảo hắn làm một ít chuyện, cũng là bình thường.
Quả nhiên.
Phần truyền thừa này không phải lấy không.
“Hiện tại Hắc Ám nhất tộc đều ở bên trong lãnh địa ác ma đúng không, ta muốn ngươi sau khi trở về, tận lực leo đến vị trí cao tầng của Ác Ma nhất tộc, mai phục bên người Ác Ma Chi Vương, báo cáo tình huống của nàng cho ta bất cứ lúc nào.”
Sở Cuồng Nhân từ tốn nói.
Đây là ý định mà hắn đột nhiên nghĩ đến sau khi nhìn thấy Hắc Huyền.
Ác Ma Chi Vương có thực lực cường đại, còn có ý đồ với mình, tuy nhiều lần trợ giúp mình, nhưng nữ nhân này làm việc, khó có thể phỏng đoán.
Sở Cuồng Nhân cảm thấy mình vẫn nên phòng bị một chút sẽ tốt hơn.
“Ừm...”
Hắc Huyền trầm ngâm một hồi: “Được.”
Sau khi thương thảo một chút phương án liên lạc và một số chi tiết, Hắc Huyền liền rời đi, mà Sở Cuồng Nhân cũng chuẩn bị mang theo bọn người n Hồng Hoa về Bàn Cổ tông.
Lần này trừ hắn ra, mấy người n Hồng Hoa cũng thu hoạch không nhỏ.
Đều đạt được truyền thừa của long hồn.
Sau khi trở về nếu tu hành thật tốt, thành tựu tương lai sẽ không thể đoán trước được.
Long Thủy Tinh cũng cùng Sở Cuồng Nhân trở về Bàn Cổ tông.
Ngoài ra.
Nàng còn dự định liên hệ với các thành viên của Viên Thiên hội.
Hiện tại thành viên của Viên Thiên hội phân tán khắp nơi, mỗi người đều có những hành trình riêng, nhưng phần lớn đều giống như nàng, không nơi nương tựa, không có bất kỳ bối cảnh gì.
Bọn họ chỉ có thể gia nhập vào các thế lực khác, mới nhận được trợ giúp.
Nhưng nếu phải gia nhập vào thế lực khác.
Không bằng tới Bàn Cổ tông.
Tuy nói Sở Cuồng Nhân từng là địch nhân của vũ trụ Thiên Nguyên, nhưng cũng không có người nào hiểu hơn bọn họ, rằng tiềm lực của nam nhân này to lớn đến cỡ nào.
Người này, cuối cùng sẽ nổi danh khắp thế giới.
Nương tựa vào hắn, cũng không phải là một chuyện đáng xấu hổ.
...
Bên ngoài Bàn Cổ tông, ở trên một ngọn núi.
Một thanh niên mặc một bộ trường bào màu tím ngồi xếp bằng.
Người này, chính là Kiếm Thập Phương của Kiếm Thần cung.
Là tồn tại đứng thứ sáu ohía trên Nhân tộc Thần Tử bảng.
Từ sau khi khiêu chiến với Sở Cuồng Nhân mà không có kết quả, hắn vẫn luôn canh cánh trong lòng, xem việc này là một trong những sỉ nhục của bản thân.
Hắn vì không đánh bại được Sở Cuồng Nhân, nên trong lòng vẫn luôn buồn bực.
“Sở Cuồng Nhân, ngươi không tìm đến ta, vậy ta liền tự mình tìm đến ngươi!”
“Hoà thượng chạy được nhưng miếu không chạy được!”
“Bàn Cổ tông ở đây, ta không tin ngươi không trở lại!”
Hắn cười lạnh nói.
Lúc này.
Ngọc giản bên hông hắn khẽ run lên.
Chỉ thấy một đạo lưu quang lướt đi, hóa thành một lão giả râu tóc bạc phơ, trên người tràn ngập kiếm ý mãnh liệt, giống như một thanh thần kiếm Tê Thiên.
“Thập phương, ngươi còn ở Vạn Binh thành sao?”
Lông mày lão giả cau lại.
“Đúng.”
“Sở Cuồng Nhân không thể coi thường, ngươi đánh với hắn một trận, sẽ gặp hung hiểm, nghe vi sư khuyên một lời, trở về dốc lòng tu hành, chờ nhân văn tổ địa khai mở, đến lúc đó nhất quyết đọ sức với Sở Cuồng Nhân ở nơi đó cũng không muộn.”
Lão giả thản nhiên nói.
“Sư tôn, Sở Cuồng Nhân sỉ nhục ta, nếu như ta cứ trở về như thế, không chỉ có thể diện của ta, mà thể diện của Kiếm Thần cung cũng sẽ bị tổn hại.”
Kiếm Thập Phương từ tốn nói.
Tâm ý của hắn đã quyết, không có khả năng tuỳ ý thay đổi suy nghĩ.
“Ngươi quá coi trọng những điều này...”
Lão giả lắc đầu, có chút bất đắc dĩ.
“Kiếm 23 của ngươi, tu hành đến đâu rồi.”
“Đã sẵn sàng.”
“Tốt, nhớ cho kỹ, nếu như ngươi thật sự muốn chiến đấu với Sở Cuồng Nhân, nếu kiếm 23 không có cách nào đánh bại hắn, liền lập tức rời khỏi, không được ham chiến, biết không?”
“Ừm, ta đã biết.”
Kiếm Thập Phương khẽ gật đầu.
Nhưng tâm lý, lại không muốn đặt điều đó trên đầu, hắn thấy, có lẽ mình không cần dùng đến kiếm 23 đã có thể đánh bại Sở Cuồng Nhân.
Lão giả lắc đầu, cũng đoán được đại khái suy nghĩ của Kiếm Thập Phương.
Nhưng người đồ đệ này của bản thân, tâm cao khí ngạo.
Chính mình không khuyên nổi hắn.
“Thôi, có lẽ để cho hắn ăn chút đau khổ cũng tốt.”
Lão giả âm thầm nghĩ tới, mình từng lưu lại hậu thủ ở trong cơ thể đối phương, cho dù không địch lại Sở Cuồng Nhân, nhưng giữ được tính mạng, cũng không phải việc khó.
Đột nhiên.
Dường như Kiếm Thập Phương cảm ứng được điều gì đó, bỗng nhiên mở to hai mắt ra.
Hắn nhìn về phương hướng của thành Vạn Binh phía nơi xa.
Chỉ thấy một đám người trên chiến thuyền trở về.
Trong đó, đứng trên boong tàu chính là thanh niên mặc một chiếc áo trắng như tuyết, phong hoa tuyệt đại, sau khi nhìn thấy hắn, kiếm trong tay Kiếm Thập Phương cũng khẽ run.
Hắn chưa từng gặp qua bộ dạng của Sở Cuồng Nhân, nhưng trực giác của một kiếm khách cho hắn biết, đối phương, chính là người mình đang chờ.
“Sở Cuồng Nhân, ngươi rốt cuộc cũng trở về rồi!”