← Quay lại trang sách

Chương 2214 Ma Kiếm Thạch? Ngươi không xứng là kiếm khách, sẽ khiến Côn Ngô của ta khóc mất

Bên trong Kiếm Thần cung.

Một lão giả tóc trắng đứng chắp tay.

Ở trước mặt hắn, một tia quang ảnh từ từ tiêu tán.

Lão giả chính là cung chủ của Kiếm Thần cung, cũng là một trong những quân vương của Nhân tộc, đồng thời còn là sư tôn của Kiếm Thập Phương, nhìn quang ảnh tiêu tán, ánh mắt của cung chủ Kiếm Thần cung hơi hơi ngưng trọng: "Xem ra, đã chuẩn bị giao thủ rồi sao?"

Ở bên cạnh cung chủ Kiếm Thần cung, ánh mắt của một kiếm khách trung niên ngưng trọng: "Cung chủ, Kiếm Thập Phương sẽ là đối thủ của Sở Cuồng Nhân sao?"

"Sở Cuồng Nhân người này, thâm sâu khó dò, Thập Phương đấu với hắn, đoán chừng thua nhiều hơn thắng." Cung chủ Kiếm Thần cung từ từ nói ra.

Tuy thực lực của Kiếm Thập Phương rất cường đại.

Nhưng Sở Cuồng Nhân lại khiến cho cung chủ Kiếm Thần cung có một loại cảm giác không thể nhìn thấu.

Cung chủ Kiếm Thần cung chỉ từng có qua loại cảm giác này trên người một số quân vương.

"Cung chủ, Kiếm Thập Phương cũng không kém."

Kiếm khách trung niên nói ra.

Hắn cũng là người của Kiếm Thần cung, trong lòng đương nhiên càng nghiêng về phía Kiếm Thập Phương, hắn thấy, Sở Cuồng Nhân tuy rất mạnh, nhưng Kiếm Thập Phương đã đạt đến cảnh giới Đại Đạo Chí Tôn, cộng thêm đủ loại bí thuật của Kiếm Thần cung, đủ để cân sức ngang tài với đối phương.

"Thập Phương tất nhiên là không kém, nhưng người hắn hiện tại đang phải đối mặt, lại là một tồn tại không thể cân nhắc theo lẽ thường, loại dị số ở cấp bậc này, chỉ sợ bên trong Kiếm Thần cung, chỉ có Độc Cô Bất Phá mới có thể sánh bằng được."

Bốn chữ Độc Cô Bất Phá vừa ra, sắc mặt nam tử trung niên biến hóa.

Độc Cô Bất Phá, ở Kiếm Thần cung, là một cái tên vô cùng kiêng kỵ.

Người này là dị số lớn nhất của Kiếm Thần cung từ khi thành lập đến nay, được xưng là Kiếm trung chi Ma, ở Kiếm Thần cung, chỉ có cung chủ Kiếm Thần cung mới có biện pháp áp hắn một bậc.

Nhưng trong mắt của mọi người, đây chỉ là tạm thời.

Độc Cô Bất Phá, cuối cùng sẽ có một ngày trở thành một trong các kiếm quân vương.

Đây gần như là nhận thức chung của mọi người bên trong Kiếm Thần cung.

"Không nghĩ tới cung chủ lại đánh giá cao người này như vậy, đáng tiếc, Độc Cô Bất Phá còn chưa đến Hồng Mông đại thế giới, bằng không với thực lực của hắn, sẽ đứng đầu Hồng Mông đại đạo bảng, làm sao có thể đến phiên Sở Cuồng Nhân chứ?"

Nghe được ý tứ của nam tử trung niên.

Độc Cô Bất Phá kia giống như Sở Cuồng Nhân, còn chưa đột phá đến Chí Tôn.

"Trước tiên cứ xem trận chiến giữa Kiếm Thập Phương và Sở Cuồng Nhân một chút đi."

"Nhưng ta cần tiến về Vạn Binh thành, nếu như Kiếm Thập Phương không địch lại, ta cũng sẽ xuất thủ một phen." Nam tử trung niên có lẽ bị cung chủ Kiếm Thần cung nói đến kinh hãi, cũng cảm thấy Kiếm Thập Phương không phải là đối thủ của Sở Cuồng Nhân, muốn đi giúp đỡ một chút.

"Không cần, ta có lưu lại kiếm khí trong cơ thể Kiếm Thập Phương, coi như không địch lại Sở Cuồng Nhân, nhưng bảo trụ tính mạng của hắn cũng không khó, liền để Kiếm Thập Phương chịu khổ, mài giũa nhuệ khí một chút, chuyện này với hắn có lẽ sẽ có trợ giúp."

Cung chủ Kiếm Thần cung phất tay áo lên, kiếm quang đan xen ở trong hư không, hóa thành một mặt quang kính, hình ảnh hiển thị ở bên trong, chính là Vạn Binh thành.

Hắn thấy, Sở Cuồng Nhân đã trở thành Ma Kiếm Thạch trợ giúp hắn mài Kiếm Thập Phương, chỉ tiếc, hắn lại không để ý đến việc này.

Kiếm không đủ cứng cỏi, nếu mài quá nhiều... Sẽ đứt gãy.

...

Bên ngoài Vạn Binh thành.

Sở Cuồng Nhân mang theo bọn người n Hồng Hoa trở về.

Nhìn thấy Vạn Binh thành vui vẻ phồn vinh, Bàn Cổ tông đang từ từ phát triển, Sở Cuồng Nhân rất hài lòng, đối với tương lai hết sức coi trọng.

Nhưng khi hắn đang suy nghĩ về một tương lai phát triển.

Nơi xa.

Một luồng kiếm ý vô cùng bàng bạc bỗng nhiên gào thét mà đến!

Trong chớp mắt, vùng thế giới này đã bị kiếm ý vô tận hoàn toàn bao phủ!

"Khí tức này..."

Hai mắt Sở Cuồng Nhân khẽ híp một cái, lộ ra một tia quang mang nguy hiểm.

Vút!

Một thân ảnh như điện, trong chớp mắt liền đến trước mặt Sở Cuồng Nhân.

Chính là Kiếm Thập Phương.

Tay đối phương cầm một thanh trường kiếm đen nhánh, kiếm ý dồi dào tiết ra, hoàn toàn khóa chặt Sở Cuồng Nhân, ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm Sở Cuồng Nhân: "Sở Cuồng Nhân, rốt cuộc ngươi cũng hiện thân, ngươi có biết ta chờ ngươi bao lâu không."

"Đó là chuyện của ngươi."

Sở Cuồng Nhân bình tĩnh nói.

"Nói cho ta biết, vì sao ngươi lại e sợ chiến đấu?!"

Giọng điệu Kiếm Thập Phương băng lãnh nói.

"Ngươi chính là Kiếm Thập Phương sao?"

"Đúng vậy."

"Quả nhiên như sở liệu của ta, ngươi cũng chỉ là kẻ bình thường thôi."

Sở Cuồng Nhân sờ lên cằm, khẽ cười nói: "Còn về chuyện e sợ chiến đấu, cũng là cái nhìn của một mình ngươi mà thôi, ta chỉ là lười để ý đến ngươi."

"Sở Cuồng Nhân, làm một kiếm khách, đối mặt với một vị kiếm khách tuyệt đỉnh khác đến khiêu chiến, mặc kệ dùng lý do gì, ngươi phòng thủ mà không chiến đấu, chính là sỉ nhục đối với kiếm, dạng người như ngươi đây, căn bản không xứng trở thành một tên kiếm khách!"

"Ha, đây lần đầu tiên ta nghe thấy, có người nói ta không xứng trở thành một kiếm khách." Sở Cuồng Nhân đột nhiên cảm thấy thú vị.

Từ khi xuất đạo đến nay, kiếm trong tay của hắn không biết đã trảm qua bao nhiêu người, tất cả mọi người nhìn thấy kiếm của hắn, đều sẽ cảm thấy hắn chính là một tên kiếm tu tuyệt thế.

Kiếm đạo, dường như chính là vì hắn mà thành.

Bị người khác nói không xứng trở thành kiếm khách, có vẻ như là lần đầu tiên.

"Sở Cuồng Nhân, hôm nay ta sẽ cho ngươi biết, thế nào gọi là kiếm khách chân chính, cũng sẽ cho ngươi biết, cái giá của việc khinh miệt ta!!"

Trường kiếm đen nhánh trong tay Kiếm Thập Phương leng keng một tiếng, bỗng nhiên ra khỏi vỏ.

Kiếm quang chiếu sáng thiên địa.

Kiếm ý bao phủ Thập Phương!

Bên trong Vạn Binh thành, có không ít người chú ý đến một màn trên bầu trời.

Ở trong đó, không chỉ có Luyện Khí Sư của Vạn Binh thành, tu sĩ của Bàn Cổ tông, còn có một lượng lớn tu sĩ tới đây tìm kiếm binh khí.

Trong đó có không ít người thậm chí là kiếm khách.

Có người nhận ra Kiếm Thập Phương.

"Không nghĩ tới Kiếm Thập Phương kiên quyết như thế, vì quyết đấu với Sở Cuồng Nhân mà lại chờ đến tận bây giờ, Sở Cuồng Nhân này muốn tránh cũng không được."

"Ha ha, ban đầu ở núi Vô Nhai không thể nhìn thấy kiếm quyết, hiện tại ở chỗ này nhìn cũng không tệ, cuối cùng cũng không bỏ qua."

"Đúng vậy, hai người này, có thể nói là kiếm tu đỉnh phong dưới quân vương, am hiểu kiếm đạo nhất, kiếm quyết của bọn họ, chắc chắn vô cùng đặc sắc."

Rất nhiều tu sĩ vô cùng chờ mong.

Mà ở bên trong Bàn Cổ tông, một gian phòng nào đó.

Binh Tai đang tu hành bỗng nhiên mở hai mắt ra, liếc nhìn nơi xa một chút.

"Thiên gây nghiệt, còn có thể tồn tại, tự gây nghiệt, không thể sống."

"Kiếm Thập Phương... Cuối cùng ngươi cũng chỉ là một người vô mệnh."

Binh Tai nỉ non nói.

Nói xong hắn liền nhắm hai mắt lại, cũng không thèm để ý tới trận chiến giữa Kiếm Thập Phương và Sở Cuồng Nhân, hắn không phải kiếm tu, trận chiến này, không có sức hấp dẫn đối với hắn.

Mà hắn lại thấy, kết quả của trận chiến này đã được quyết định từ lâu.

Một trận chiến mà kết quả đã được định sẵn từ trước, càng không có gì đáng xem.

...

"Sở Cuồng Nhân, kiếm này tên là Ám Thiên Trảm, là Chí Bảo Hồng Mông, ta dùng kiếm này, từng trảm qua mười ba Đại Đạo Chí Tôn!"

Tay Kiếm Thập Phương cầm trường kiếm đen nhánh, kiếm ý bừng bừng phấn chấn, tầng tầng lớp lớp, không ngừng khuếch tán ra ngoài, lời của hắn, cũng vang vọng khắp bốn phương.

Mọi người nghe vậy không khỏi kinh thán.

Đại Đạo Chí Tôn có bao nhiêu người chứ?

Có ít người cả một đời đều chưa từng gặp qua.

Vậy mà Kiếm Thập Phương đã chém giết mười ba người, quả nhiên không thể so với người bình thường, không hổ là nhân vật đứng thứ sáu trên Nhân tộc Thần Tử bảng, không ít người lộ ra vẻ kính sợ.

Đối với trận kiếm quyết này, càng toát ra vẻ chờ mong.

"Sở Cuồng Nhân, ta nghe nói ngươi cũng có một thanh Hồng Mông chi kiếm, như thế cũng tốt, miễn cho người khác nói ta lấy binh khí chiếm lợi, xuất kiếm đi."

Kiếm Thập Phương tiếp tục nói.

"Nếu muốn đối phó với một tên tôm tép nhãi nhép cũng phải xuất kiếm, như vậy sẽ khiến Côn Ngô của ta khóc mất." Sở Cuồng Nhân bình tĩnh nói.

"Sở Cuồng Nhân, ngươi làm càn!!" Kiếm Thập Phương giận tím mặt, ánh mắt càng phát ra vẻ băng lãnh, trong kiếm ý có sát ý lạnh thấu xương, vô cùng nồng đậm.