Chương 2393 Minh Nguyệt Vô Hạ gia nhập Bàn Cổ Tông, biện pháp tăng cường kiếm linh
Ta muốn ngươi trả giá đắt!"
Thiên Thánh nhìn chằm chằm Sở Cuồng Nhân, ánh mắt vô cùng lạnh như băng.
Ngũ Suy Chi Địa, là nơi quan trọng để hắn chưởng khống Thiên Nhân Thánh Địa, chấn nhiếp đám người, nhưng bây giờ lại bị Sở Cuồng Nhân hủy diệt.
Chuyện này khiến hắn sao có thể không phẫn nộ!
"Trả giá đắt?"
Sở Cuồng Nhân khóe miệng hơi vểnh: “Ngũ Suy Chi Địa hại người này, ta hủy thì hủy, ta muốn xem xem, ngươi có thể làm gì được ta?"
"Hừ, thử nhìn một chút."
Thiên Thánh ngữ khí lạnh như băng.
Chỉ thấy quanh người hắn quang hoa lưu chuyển, Cực Đạo chi lực lưu chuyển mà ra.
Hắn nhìn thoáng qua Minh Nguyệt Vô Hạ, lạnh lùng nói: "Minh Nguyệt Vô Hạ, nếu ngươi còn biết mình là Thánh nữ Thánh Địa, ngoan ngoãn lui ra."
"Thánh nữ..."
Minh Nguyệt Vô Hạ tự giễu một tiếng.
Nàng là đứng đầu Thần Nữ Bảng nhân tộc, vì nhân tộc đối kháng Hư Không Chi Chủ, tâm niệm nhân tộc, nhưng sau khi trở về lại bị Thiên Thánh giam giữ, bị khổ ngũ suy.
Toàn bộ trên dưới Thánh Địa, không một người nói chuyện thay mình.
Như vậy mà là Thánh nữ gì chứ?
Ngược lại là Sở Cuồng Nhân, một người ngoài, một mình đánh lên Thánh Địa, không tiếc đối địch một đám quân vương, chém ra Ngũ Suy Chi Địa, cứu mình ra.
Nghĩ đến đây, Minh Nguyệt Vô Hạ ánh mắt dần dần kiên định.
Tiếp tục lưu lại Thiên Nhân Thánh Địa, tương lai nếu mình muốn làm gì cho nhân tộc, chỉ sợ lại sẽ giống lần này, bó tay bó chân.
Trước khi thần chiến tiến đến, nhân tộc không thể nội đấu nữa.
Nàng muốn tìm một người có thể chỉnh hợp nhân tộc!
Trước kia, nàng cảm thấy người này sẽ là mình, cho nên nàng gia nhập Thiên Nhân Thánh Địa, muốn mượn lực lượng Thánh Địa chỉnh hợp nhân tộc.
Nàng nhìn về phía Sở Cuồng Nhân bên cạnh...
Giờ khắc này, nàng đột nhiên cảm thấy người đó không cần thiết là mình.
Có lẽ người này càng thích hợp hơn.
"Sở đạo hữu, không biết Bàn Cổ Tông ngươi còn nhận người không?"
Minh Nguyệt Vô Hạ hỏi.
Nghe đến đây, Sở Cuồng Nhân khẽ cười một tiếng: “Những người khác cần trải qua trùng điệp khảo thí mới có tư cách gia nhập, nhưng ngươi, ta đặc chuẩn ngươi vào."
"A, vậy thì đa tạ Tông chủ đại nhân."
Đối diện hai người, Thiên Thánh nghe được hai người đối thoại, sắc mặt xoát một cái, trở nên vô cùng âm trầm: “Minh Nguyệt Vô Hạ, ngươi muốn phản bội Thánh Địa!"
"Ta chỉ làm ra lựa chọn trung với nhân tộc thôi."
Nếu lời như vậy từ trong miệng những người khác nói ra, Thiên Thánh sẽ khịt mũi coi thường, lựa chọn Sở Cuồng Nhân chính là trung với nhân tộc??
Đây là logic gì?
Nhưng Minh Nguyệt Vô Hạ nói như vậy.
Mà Minh Nguyệt Vô Hạ là ai?
Là kiếm linh Nhân Tổ Chi Kiếm ngày xưa, đi theo Nhân Tổ vô số năm.
Theo mọi người, nàng chính là người phát ngôn của Nhân Tổ.
Nàng lựa chọn Sở Cuồng Nhân...
Có thể gia trì uy vọng cực lớn cho Sở Cuồng Nhân.
"Minh Nguyệt Vô Hạ, ngươi, sẽ hối hận!"
"Coi như hối hận, đó cũng là chuyện tương lai."
Minh Nguyệt Vô Hạ cười nhạt một tiếng, trên thân kiếm ý lưu chuyển, Nhân Tổ Chi Kiếm trong tay Sở Cuồng Nhân cũng cộng minh, phát ra kiếm ngân ông ông.
Bàng bạc kiếm ý, trong nháy mắt bao phủ thiên địa.
"Nhưng bây giờ, ngươi nhất định phải cản trở chúng ta rời khỏi sao? Ngươi, có năng lực ngăn lại Nhân Tổ Chi Kiếm hoàn chỉnh sao?!" Minh Nguyệt Vô Hạ thản nhiên nói.
Thiên Thánh nghe vậy, sắc mặt vô cùng khó coi.
Nhân Tổ Chi Kiếm hoàn chỉnh, ngay cả Hư Không Chi Chủ đều có thể chém giết.
Huống chi là hắn?!
"A, nếu như Thiên Thánh không ra tay, vậy chúng ta đi nha."
Minh Nguyệt Vô Hạ nói.
Nhìn thấy Thiên Thánh sắc mặt khó coi như vậy, trong lòng nàng không khỏi có chút thoải mái.
Trong khoảng thời gian này, bị giam vào Ngũ Suy Chi Địa bị tra tấn cũng không đáng là gì, nàng nhìn về phía Sở Cuồng Nhân: “Đi thôi."
"Được."
Sở Cuồng Nhân khẽ vuốt cằm, dẫn theo Minh Nguyệt Vô Hạ rời khỏi đây.
Thiên Thánh nhìn lấy bóng lưng của bọn họ, sắc mặt biến hóa không chừng, hoàn toàn không dám ngăn cản, dù sao, hắn hoàn toàn không ngăn được lực lượng của Nhân Tổ Chi Kiếm.
Các đệ tử Thiên Nhân Thánh Địa nhìn bóng lưng Minh Nguyệt Vô Hạ rời đi, từng người sắc mặt có chút phức tạp, không biết nên nói cái gì.
"Thánh nữ, ngươi muốn rời khỏi thật sao?"
Có đệ tử nhịn không được dò hỏi.
Minh Nguyệt Vô Hạ khẽ vuốt cằm: “Ừm, nhưng mà mặc dù ta đi nhưng ta và chư vị đều là nhân tộc, tương lai sẽ vì sự nghiệp nhân tộc mà cùng phấn đấu."
Nói với các đệ tử Thiên Nhân Thánh Địa xong, Minh Nguyệt Vô Hạ theo Sở Cuồng Nhân rời đi, nhìn bóng lưng của nàng, Thiên Nhân Thánh Chủ ánh mắt phức tạp.
Minh Nguyệt Vô Hạ thực lực không kém.
Tiềm lực to lớn.
Tương lai ít nhất cũng là một vị quân vương đỉnh tiêm.
Không.
Thân là kiếm linh Nhân Tổ Chi Kiếm chuyển thế, thậm chí nàng có thể siêu việt quân vương!
Nhưng một nhân vật như vậy lại bị bọn họ bức đi!
"Ai, chúng ta làm như thế, chính xác sao?"
Đối địch với Sở Cuồng Nhân.
Bức Minh Nguyệt Vô Hạ đi.
Cho dù nói thế nào thì Thiên Nhân Thánh Địa cũng là phe bị thiệt.
Mà đầu dây mối nhợ của chuyện này chỉ vì tư tâm của Thiên Thánh.
"Ta không có sai!"
"Sai chính là bọn họ!"
Thiên Thánh ánh mắt âm trầm nhìn bóng lưng của hai người Sở Cuồng Nhân.
......
"Đúng rồi, đây là Chúc Long Long Huyết Đan, có thể bù lại thọ nguyên ngươi thâm hụt." Sở Cuồng Nhân lấy Long Huyết Đan ra, giao cho Minh Nguyệt Vô Hạ.
"Ngươi vì cái này mới tới tìm ta đúng không."
Minh Nguyệt Vô Hạ nhìn đan dược trong tay cười nói.
"Ừm, sau đó nghe nói ngươi bị giam vào trong Ngũ Suy Chi Địa, đường đường nhân tộc công thần, giờ lại bị làm nhục như vậy, đương nhiên ta phải ra tay."
"A, suy cho cùng, ta và ngươi chỉ gặp nhau mấy lần, ngươi giúp ta như thế, đúng là khiến cho cho ta không biết nên làm như thế nào báo đáp ngươi."
"Vậy thì gia nhập Bàn Cổ Tông, cố gắng làm việc là được rồi."
"Như vậy thì sao mà đủ, không bằng... ta lấy thân báo đáp có được hay không?"
Minh Nguyệt Vô Hạ hai mắt tỏa sáng.
Một đôi mắt sáng như thu thuỷ, tràn đầy nhu tình mật ý nhìn Sở Cuồng Nhân.
Phải biết, nàng đường đường là nhân tộc đệ nhất thần nữ.
Nếu đổi lại thành bất kỳ người đàn ông nào khác, bị nàng nhìn chăm chú như thế, chắc chắn đã nhiệt huyết dâng lên, không nói hai lời đáp ứng.
Sở Cuồng Nhân lại ho hai tiếng: “Xin lỗi, ta đã có gia đình."
"Thật sao, như vậy thì thật là đáng tiếc."
Minh Nguyệt Vô Hạ lộ ra vẻ ảm đạm.
Sở Cuồng Nhân ở một bên nhìn, nhất thời không biết rõ đối phương là chân tâm thật ý hay là đang nói đùa với hắn.
"Đúng rồi, chuyến này ta đến đây còn có một chuyện muốn thỉnh giáo."
Sở Cuồng Nhân lấy Côn Ngô Kiếm ra, nói: "Ta muốn hỏi một chút, ngươi là kiếm linh cổ xưa nhất, có biện pháp nào tăng cường lực lượng của kiếm linh hay không."
"Thì ra là thế, ngươi muốn chuyển kiếm linh này đến Nhân Tổ Chi Kiếm chứ." Minh Nguyệt Vô Hạ nhìn một cái là đoán ra được ý nghĩ của Sở Cuồng Nhân.
"Đúng."
"Ý nghĩ rất to gan, nhưng chưa hẳn là không thể được." Minh Nguyệt Vô Hạ lộ ra vẻ suy tư: “Biện pháp tăng cường kiếm linh, ta đúng là có không ít, nhưng muốn cho kiếm linh này của ngươi cường đại đến dung hợp được với Nhân Tổ Chi Kiếm thì ít nhất phải chờ mấy chục cái kỷ nguyên, chỉ là sợ chúng ta đợi không được thời gian dài như vậy."
Cái kỷ nguyên này, sẽ có thần chiến giáng lâm.
Nhân Tổ Chi Kiếm là vũ khí và trợ lực cường đại.
Bọn họ cũng không thể đợi mấy chục cái kỷ nguyên.
Khi đó, chư thiên có còn tồn tại nữa hay không còn chưa biết được.
"Ta cũng có một biện pháp có thể tốc thành nhưng rất nguy hiểm."
"Biện pháp gì?"
"Đưa kiếm linh này của ngươi vào Kiếm Chi Đại Đạo, ở nơi đó có một cái Kiếm Đạo Chi Nhãn, tụ tập cổ kim kiếm ý, để kiếm linh vào trong đó, lấy cổ kim kiếm ý rèn luyện nó, có thể để nó cấp tốc tăng cường trong khoảng thời gian ngắn, nhưng nếu như làm như vậy, hơi không cẩn thận, kiếm linh này của ngươi sẽ bị kiếm ý xé rách..."