Chương 2394 Lưu ngôn phỉ ngữ? Hồn Tộc tới cửa thông gia, im miệng
Kiếm Đạo Chi Nhãn..."
Sở Cuồng Nhân nghe Minh Nguyệt Vô Hạ nói xong, lộ ra vẻ do dự.
Định về Bàn Cổ Tông trước một chuyến.
Hai người và nhau trở về.
Mà ở trên đường, Sở Cuồng Nhân nghe nói không ít chuyện hay việc lạ.
Ở trong đó, nghe được nhiều nhất là mình chém giết Hư Không Chi Chủ, mặt khác, mình đại náo Thiên Nhân Thánh Địa cũng truyền ra.
"Các ngươi nghe nói không, Sở quân vương xung quan giận dữ vì hồng nhan, một người một kiếm đánh lên Thiên Nhân Thánh Địa, mang đi Minh Nguyệt Vô Hạ."
"Wow, quá lãng mạn đi."
"Sở quân vương thật lợi hại."
Nghe được tu sĩ bốn phía bàn tán.
Nhìn lại từng nữ tu mắt hiện hoa đào.
Sở Cuồng Nhân không khỏi im lặng.
Sao tu hành giới cũng bát quái như thế.
"Sách, còn có một chuyện, cũng có quan hệ với Sở quân vương, các ngươi đều biết, gần đây Không Tộc Không Chi Tử bị Hồn Tộc từ hôn."
"Biết biết, Không Chi Tử, thảm a, bị Hồn Tộc Hồn Mị Nhi từ hôn, bây giờ cũng thành trò cười cho vạn tộc."
"Chỉ là có liên quan gì đến Sở quân vương?"
"Đương nhiên là có, theo ta được biết, Hồn Mị Nhi sau khi nhìn thấy phong thái Sở quân vương ở Hư Thiên Linh Giới, vừa gặp đã cảm mến, từ đó nhớ mãi không quên, cho nên mới từ hôn Không Chi Tử, ngươi nói chuyện này không liên quan đến Sở quân vương sao?"
"Không Chi Tử và Sở quân vương đúng là không thể so sánh."
"Nếu là ta, chắc chắn ta cũng tuyển Sở quân vương."
Hồn Mị Nhi?
Sở Cuồng Nhân nghe được cái tên này, lộ ra vẻ suy tư.
Cái này... ai vậy?
Chính mình cũng chưa nghe nói qua.
Không Chi Tử bị từ hôn cũng có thể quái đến trên đầu ta?
Cái bát quái này, càng truyền càng không hợp thói thường.
"Hồn Tộc Hồn Mị Nhi, ta có biết một hai, nghe đồn người này diễm danh truyền xa, danh khí trong vạn tộc không nhỏ, Sở đạo hữu diễm phúc không cạn."
Minh Nguyệt Vô Hạ nhìn Sở Cuồng Nhân yếu ớt nói.
Sở Cuồng Nhân càng bó tay rồi.
Người khác nói như vậy còn chưa tính.
Làm sao Minh Nguyệt Vô Hạ ngươi, đường đường kiếm linh chuyển thế cũng nói như vậy?
"Lưu ngôn phỉ ngữ thôi, không một câu có thể tin."
"Thật sao? Ta không cảm thấy như vậy."
Minh Nguyệt Vô Hạ khóe miệng hơi vểnh.
Sở đạo hữu a, ngươi hoàn toàn không biết gì về mị lực của ngươi cả a.
Sau đó không lâu.
Sở Cuồng Nhân, Minh Nguyệt Vô Hạ về tới Bàn Cổ Tông.
Hắn giới thiệu Minh Nguyệt Vô Hạ cho mọi người.
Đám người tò mò nhìn đối phương.
"Hóa ra đây chính là nguyên nhân Tông chủ xung quan giận dữ vì hồng nhan a."
"Nhân tộc đệ nhất thần nữ, thật không tầm thường."
"Đúng vậy a."
"Khó trách ngay cả Tông chủ đều tâm động."
Đám người mồm năm miệng mười nói.
Sở Cuồng Nhân nghe được đau cả đầu, cái gì với cái gì.
"Ta cứu Minh Nguyệt đạo hữu là vì nàng có công với nhân tộc, hành vi của Thiên Nhân Thánh Địa làm cho người ta phẫn nộ, chỉ thế thôi, các ngươi đừng suy nghĩ nhiều."
Sở Cuồng Nhân bất đắc dĩ nói.
"Biết, biết."
"Tông chủ hiểu rõ đại nghĩa, chúng ta đã hiểu."
"Đúng rồi, ca ca, Linh Lung tỷ nói ngươi đến chỗ nàng một chuyến."
Sở Hồng đột nhiên nói.
Nghe đến nơi này, trong lòng Sở Cuồng Nhân không khỏi hơi hồi hộp một chút.
"Có chuyện gì không?"
"Không biết."
Không phải là vì Minh Nguyệt Vô Hạ a?
Vân vân.
Tại sao ta lại nghĩ như vậy.
Sở Cuồng Nhân ta cả đời làm việc có đức độ, không thẹn với lương tâm.
Có cái gì chột dạ.
Nghĩ đến đây, Sở Cuồng Nhân đi tìm Cố Linh Lung.
"Lam Vũ đạo hữu, vị Linh Lung tỷ tỷ trong miệng các ngươi là đạo lữ của Tông chủ a?" Minh Nguyệt Vô Hạ hiếu kì hỏi một câu.
"Đúng thế."
Lam Vũ gật gật đầu.
Nàng nhìn Minh Nguyệt Vô Hạ, trịnh trọng nói bổ sung: "Công tử và Linh Lung tỷ hai người từng bước đi tới, tương cứu trong lúc hoạn nạn, phu thê tình thâm."
"A, Lam Vũ đạo hữu yên tâm, cái này ta biết."
Minh Nguyệt Vô Hạ đương nhiên biết Lam Vũ đang lo lắng cái gì.
Nàng thừa nhận.
Mình đúng là có chút ý tứ với Sở Cuồng Nhân.
Nhưng thưởng thức nhiều hơn.
Cũng không phải giống như ngoại giới phỏng đoán.
Bên trong đại điện.
Cố Linh Lung đang tiếp khách.
Sở Cuồng Nhân mới vừa trở về, mà hắn không có ở đây, trong khoảng thời gian này, phần lớn sự vụ tông môn đều giao cho Cố Linh Lung xử lý.
Cũng tỷ như hiện tại.
"Cố tỷ tỷ, ngươi bên cạnh Sở quân vương đã nhiều năm như vậy, có biết ngày thường hắn thích gì nhất sao?" Một nữ tử vũ mị xinh đẹp nhìn Cố Linh Lung, cười mỉm hỏi chuyện liên quan tới Sở Cuồng Nhân.
Nữ tử này, chính là Hồn Tộc Hồn Mị Nhi.
Mà Cố Linh Lung nghe vậy, lườm nàng một chút, thản nhiên nói: "Phu quân thích rất nhiều, rượu ngon, bảo kiếm, thư hoạ vân vân."
"Vậy đúng dịp, lần này chúng ta mang không ít rượu ngon, còn có mấy bảo kiếm cấp cực phẩm Hồng Mông chí bảo, hi vọng hắn sẽ thích."
"A, Hồn Tộc có lòng."
Cố Linh Lung nhìn thoáng qua nhiều bảo vật trước mặt, khóe miệng hơi vểnh.
Ngoài cười nhưng trong không cười.
"Đúng rồi, Cố tỷ tỷ, ngươi nói Sở quân vương sẽ đồng ý đề nghị của chúng ta sao?" Hồn Mị Nhi vừa cười hỏi.
"Cái này phải nhìn thủ đoạn của các hạ, nếu ngươi có thể bắt được phu quân, vậy ta không lời nào để nói." Cố Linh Lung thản nhiên nói.
"Vậy tiểu muội vẫn có chút lòng tin với mình."
Hồn Mị Nhi khẽ vuốt sợi tóc một chút.
Chỉ một cái tiểu động tác như thế, đã lộ ra một loại phong tình vạn chủng, tu sĩ trẻ tuổi bên trong đại điện nhìn thoáng qua, mặt đỏ tới mang tai.
Sở Cuồng Nhân đi vào đại điện.
Thấy được bọn người Hồn Mị Nhi, biết bọn họ là người của Hồn Tộc.
"Sở quân vương..."
Hồn Mị Nhi nhìn thấy Sở Cuồng Nhân tới, lập tức nghênh đón, trên mặt lộ ra tiếu dung quyến rũ động lòng người, muốn chào hỏi.
Nhưng Sở Cuồng Nhân lại trực tiếp vượt qua nàng, đi đến trước mặt Cố Linh Lung, hiếu kì hỏi: "Linh Lung, ngươi tìm ta có chuyện gì không?"
Bên cạnh, nụ cười trên mặt Hồn Mị Nhi cứng ngắc.
Nàng, một mỹ nhân như thế, đối phương không nhìn thấy sao?
"Phu quân, ngươi trở về."
Cố Linh Lung cười nhạt một tiếng, sau đó nhìn Hồn Mị Nhi và mọi người nói: "Phu quân, ta giới thiệu cho ngươi một chút, mấy vị này là tộc trưởng Hồn Tộc, còn có thiên kim của hắn Hồn Mị Nhi, bọn họ chuyến này đến là vì... thông gia kết minh."
"Thông gia kết minh?"
Sở Cuồng Nhân ánh mắt lóe lên.
Mà Hồn tộc trưởng tiến lên một bước: “Tại hạ tộc trưởng Hồn Tộc, bái kiến Sở quân vương, sớm nghe nói Sở quân vương chi danh, hôm nay rốt cục nhìn thấy."
"Hồn Mị Nhi bái kiến Sở quân vương." Hồn Mị Nhi cũng rất nhanh lấy lại tinh thần từ xấu hổ khi bị không để ý tới, chậm rãi thi lễ một cái với Sở Cuồng Nhân.
Nàng mặc một bộ váy dài ngực thấp, vòng eo như liễu, chỉ một nắm, eo khẽ cong, khe rãnh trước ngực trực tiếp bày ở trước mặt Sở Cuồng Nhân.
Khe rãnh u ám, giống như hấp dẫn ánh mắt người ta thăm dò xuống.
Đây là, dụ hoặc a.
Cố Linh Lung ánh mắt lóe lên một cái, có chút ảm đạm.
Sở Cuồng Nhân lại bình tĩnh tự nhiên, không có biểu hiện ra dị dạng, thản nhiên nói: "Hồn Tộc, cái gọi là thông gia kết minh, có thể nói rõ chi tiết hay không."
Hồn tộc trưởng cười nói: "Ta cố ý gả tiểu nữ Hồn Mị Nhi cho Sở quân vương, mưu đồ Bàn Cổ Tông và Hồn Tộc ta, kết vạn cổ tình nghĩa."
Thì ra là thế.
Sở Cuồng Nhân khóe miệng co giật một chút.
Ngoại giới nói, Hồn Mị Nhi đi Không Tộc từ hôn là vì mình.
Hắn còn tưởng rằng chỉ là tin đồn thất thiệt.
Hiện tại xem ra đúng là dạng này, cái này là chuyện gì chứ?
"Hồn tộc trưởng nói giỡn, tại hạ đã có thê thất, chuyện thông gia không được." Sở Cuồng Nhân nghĩa chính nghiêm từ cự tuyệt.
"Sở quân vương kinh tài tuyệt diễm, tuy là có vợ, cũng không thể ngăn cản tiểu nữ ái mộ ngươi, lại nói, nam nhân nha, tam thê tứ thiếp rất bình thường, chớ nói chi là nhân kiệt như Sở quân vương, cho dù là hậu cung ba ngàn..."
"Im miệng!"
.........................