← Quay lại trang sách

Chương 2396 Côn Ngô Kiếm linh nhập Kiếm Đạo Chi Nhãn, Thiên Phật Tịnh Thổ chi loạn

Đại đạo chi gian.

Bên trong Kiếm Chi Đại Đạo.

Ý thức của hai người Sở Cuồng Nhân, Minh Nguyệt Vô Hạ hành tẩu trong Kiếm Chi Đại Đạo, bốn phía là vô số kiếm khí và kiếm ý ngưng tụ mà thành trường hà.

Mà bên cạnh hai người còn có một thanh kiếm ảnh mơ hồ đi theo như bóng với hình, thanh kiếm này toàn thân trắng như ngọc, chính là Côn Ngô Kiếm linh.

Minh Nguyệt Vô Hạ dùng một loại bí thuật đem Côn Ngô Kiếm linh vào Kiếm Chi Đại Đạo, đối với kiếm linh cổ xưa nhất như nàng cũng không khó.

"Kiếm Đạo Chi Nhãn, đã tìm được chưa?"

Sở Cuồng Nhân dò hỏi.

Lần này bọn họ tiến vào Kiếm Chi Đại Đạo chính là vì tìm kiếm Kiếm Đạo Chi Nhãn thần bí cổ lão nhất trong Kiếm Chi Đại Đạo, giúp Côn Ngô tiến giai.

Mặc dù phương pháp này rất nguy hiểm.

Nhưng Sở Cuồng Nhân quyết định thử một lần.

Côn Ngô cũng đồng ý.

Nó cũng bức thiết muốn tăng lên.

"Nhanh."

Minh Nguyệt Vô Hạ cẩn thận cảm nhận vị trí Kiếm Đạo Chi Nhãn, chỗ kia chỗ vô cùng thần bí, dưới gầm trời này chỉ có kiếm linh cổ xưa nhất Minh Nguyệt Vô Hạ, kiếm chi khởi nguyên mới có thể cảm ứng được.

Sau đó không lâu.

Hai người Sở Cuồng Nhân tới một chỗ vòng xoáy.

Bên trong vòng xoáy này ẩn chứa kiếm khí vô cùng mãnh liệt, mà bên trong kiếm khí này còn có kiếm ý vô cùng mênh mông!

Kiếm ý kia, có từ xưa đến nay.

Có sắc bén, có nóng bỏng, có mênh mông...

Kiếm đạo vạn tượng, ẩn chứa trong đó.

Đối với kiếm tu, nó đúng là một chỗ bảo địa hiếm có.

"Đây chính là Kiếm Đạo Chi Nhãn..."

Sở Cuồng Nhân nhìn vòng xoáy này, tấm tắc lấy làm kỳ lạ.

Minh Nguyệt Vô Hạ gật gật đầu: “Đúng, nơi này chính là Kiếm Đạo Chi Nhãn, mà đằng sau vòng xoáy này chính là kiếm đạo khởi nguyên."

Khởi nguyên.

Là đầu nguồn đại đạo.

Nhân Tổ Chi Kiếm, đản sinh trong kiếm đạo khởi nguyên.

Nó là kiếm khởi nguyên.

Khái niệm kiếm khí bởi vì nó mà tồn tại.

Nhưng trên thực tế nó cũng không có nghĩa là toàn bộ kiếm đạo khởi nguyên.

Chỉ là một bộ phận của kiếm đạo khởi nguyên.

"Côn Ngô, ngươi, sợ hãi sao?"

Sở Cuồng Nhân nhìn Côn Ngô Kiếm bên cạnh, khẽ vuốt thân kiếm.

Côn Ngô Kiếm thân khẽ run lên.

Nó, sợ.

Nó sợ mình sống không qua kiếm ý rèn luyện, tiêu vong.

Nhưng nó càng sợ không theo kịp bước chân Sở Cuồng Nhân, trở thành một công cụ xinh đẹp, đã thật lâu nó không có trải nghiệm được Sở Cuồng Nhân nắm trong tay, nhẹ nhàng vui vẻ lâm ly chiến đấu.

Những năm gần đây, Sở Cuồng Nhân đối địch với người khác, sử dụng binh khí là Trảm Long Nhận, là Nhân Tổ Chi Kiếm, bởi vì hắn đối mặt cường địch, chỉ có binh khí tầng thứ này mới có thể trợ giúp hắn.

Mà Côn Ngô, còn chưa đủ mạnh.

Cho nên, nó phải mạnh lên, muốn được Sở Cuồng Nhân nắm trong tay lần nữa.

Thanh binh khí đầu tiên của Sở Cuồng Nhân là nó.

Theo Sở Cuồng Nhân trưởng thành đến nay cũng là nó.

Những mặt hàng yêu diễm khác dựa vào cái gì bao trùm trên mình?

"Ta biết rồi, đi thôi."

Sở Cuồng Nhân nhìn Côn Ngô, khẽ nói.

Côn Ngô ông một tiếng, hóa thành một đạo lưu quang, lướt vào Kiếm Đạo Chi Nhãn.

"Ta cũng trợ hậu bối trẻ tuổi này một chút sức lực đi."

Minh Nguyệt Vô Hạ cười nhạt một tiếng.

Kiếm chỉ ngưng tụ, một đạo kiếm ý đánh ra, dung nhập bên trong Côn Ngô Kiếm linh.

"Kiếm ý này, ở một mức độ nào đó có thể hộ nó chu toàn, nhưng cuối cùng có thể trưởng thành đến trình độ gì còn phải xem chính nó."

"Tạ ơn." Sở Cuồng Nhân nhìn Minh Nguyệt Vô Hạ khẽ vuốt cằm, sau đó nhìn Côn Ngô nỉ non: "Côn Ngô, ta chờ mong phát triển của ngươi..."

Tạm thời giải quyết xong Côn Ngô, Sở Cuồng Nhân từ Kiếm Chi Đại Đạo trở về, tiếp theo chuẩn bị đi Thiên Phật Tịnh Thổ một chuyến.

Hắn đáp ứng Ác Ma Chi Vương, muốn giúp đối phương cầm lại binh khí.

......

Thiên Phật Tịnh Thổ.

Một trong số ba Đại Thánh Địa nhân tộc.

Nơi này là một cái quốc gia tường hòa, tu sĩ nơi này rất ít phát sinh xung đột, cho dù là có cũng chỉ là tín ngưỡng chi tranh.

Chỉ là gần nhất, bên trong Tịnh Thổ lại xảy ra một đại sự.

Tịnh Thổ Phù Đồ Tháp, sụp đổ.

Cái này khiến vô số Phật Tu vì đó tim đập nhanh, cả ngày thấp thỏm lo âu.

Phù Đồ Tháp.

Đây là một nơi kì lạ trong Thiên Phật Tịnh Thổ.

Nghe nói, trước kia một vị cổ lão Phật Tu Tịnh Thổ vì quán triệt lý niệm phổ độ chúng sinh của Phật, dù là cùng hung cực ác chi đồ cũng muốn độ hóa.

Chỉ là muốn độ hóa người cung hung cực ác há lại dễ dàng như vậy?

Cho nên vị cổ lão Phật Tu đó kiến tạo Phù Đồ Tháp trong Tịnh Thổ, đem những người cùng hung cực ác nhốt vào trong đó, mỗi ngày giảng Phật pháp cho bọn họ, ý đồ tịnh hóa ác niệm trong lòng bọn họ, để bọn họ lạc đường biết quay lại, quy y Phật Môn.

Làm như thế, đúng là có một ít hiệu quả.

Không ít ác đồ sau này đều quy y Phật Môn.

Nhưng càng nhiều đều bị nhốt ở bên trong Phù Đồ Tháp, nhất là tứ hung trong đó, lệ khí trọng, ngay cả một số tu sĩ Phật Môn đều không thể tới gần, chớ nói chi là đi độ hóa bọn họ, để bọn họ thay đổi triệt để.

Nhưng mà Tịnh Thổ cũng không giết bọn họ.

Một mực nhốt bọn họ trong Phù Đồ Tháp.

Nhưng gần nhất.

Toà Phù Đồ Tháp này, sụp đổ.

Nguyên nhân cụ thể không biết.

Nhưng tứ hung và các lộ đại ác đồ cùng hung cực ác bị giam ở bên trong tất cả đều chạy ra ngoài, nhấc lên gió tanh mưa máu các nơi trong Tịnh Thổ.

"Xem ra ta là gặp phải đại sự."

Sở Cuồng Nhân lắc đầu nói.

Oanh!

Lúc này.

Cách đó không xa, một chùa miếu ầm vang sụp đổ, liệt hỏa hừng hực bốc cháy lên, Sở Cuồng Nhân đi qua nơi đó, hiếu kì nhìn thoáng qua.

Chỉ thấy một nam tử trung niên trong tay cầm đồ đao, sau lưng kéo hàng ngàn hàng vạn đầu lâu Phật giả, giết chóc trong chùa miếu, mỗi giết chết một người, lập tức cắt lấy đầu lâu của bọn họ, ném tới sau lưng, dùng dây thừng xỏ qua.

"Ha ha, đám lừa trọc đáng chết các ngươi, cả ngày chỉ biết giảng Phật pháp vô biên cho ta, quay đầu là bờ, quay đầu? Quay đầu mẹ của ngươi, thích quay đầu như thế, cắt đầu của các ngươi bỏ, xem các ngươi làm sao quay đầu."

Nam tử trung niên này cười rộ lên.

Trên người tán phát lệ khí vô cùng mênh mông.

Một đám tăng nhân sắc mặt trắng bệch, như gặp Tu La ác quỷ.

"Hắn là Phù Đồ Tháp Lý Đồ Phu."

"Ông trời ơi, chúng ta xong đời, tu vi của hắn đã đạt đến Đại Đạo Chí Tôn, hoàn toàn không phải chúng ta có thể ngăn cản."

"Phù Đồ nhất phá, vạn ác tứ ngược, thiên hạ đại loạn a!"

"Lý thí chủ, bỏ xuống đồ đao..."

Có tăng nhân tuyệt vọng gào thét.

Cũng có lão tăng ngồi xếp bằng, miệng tụng Phật kinh.

Còn có người muốn độ hóa Lý Đồ Phu, lại bị một đao phách đầu.

Lúc này.

Trên trời rơi xuống cam lâm.

Một Bồ Tát áo trắng tay nâng bạch ngọc bình chân đạp tường vân mà tới.

"Là nàng..."

Sở Cuồng Nhân nhìn người tới, hơi ngoài ý muốn.

Người này lại Phật Tu Bàn Cổ vũ trụ, Quan âm.

"Lý Đồ Phu, dừng tay!"

Quan âm khẽ quát một tiếng, dương chi bạch ngọc bình trong tay ném đi, một lượng lớn dòng nước từ trong đó tuôn ra, tạo thành một vùng biển mênh mông đánh ra.

Lý Đồ Phu nhếch miệng cười một tiếng: “Một Đại Đạo nho nhỏ cũng dám càn rỡ ở trước mặt ta, không biết sống chết, đi chết đi."

Hắn một đao bổ ra, đại dương mênh mông vô biên lập tức bị chém thành hai nửa.

Ngay lúc Quan âm sắp bị trảm, Sở Cuồng Nhân tiện tay một đạo kiếm khí chém ra, Lý Đồ Phu oanh một cái, hóa thành sương máu nổ tung.

Quan âm sửng sốt một chút, lập tức nhìn thấy bên cạnh có một trận tiên huy lưu chuyển.

Một bóng người quen thuộc hiển hiện.

"Sở, Sở đạo hữu?!"

"Quan âm đại sĩ, đã lâu không gặp."

Sở Cuồng Nhân khẽ vuốt cằm.

……………………………………