← Quay lại trang sách

Chương 2395 Hồn Mị Nhi chủ động lưu lại

Im miệng! Vô sỉ lão tặc!"

Sở Cuồng Nhân khẽ quát một tiếng.

Mà Hồn tộc trưởng bị quát bối rối.

Vô sỉ lão tặc?

Sắc mặt của hắn dần dần trở nên có chút khó coi.

Qua nhiều năm như vậy, người ở sau lưng mắng hắn không ít, nhưng dám ở ngay trước mặt hắn mắng hắn là vô sỉ lão tặc, Sở Cuồng Nhân là người đầu tiên.

"Ta và Linh Lung phu thê tình thâm, ngươi dám châm ngòi quan hệ hai vợ chồng ta, ngươi có mục đích gì?!"

"Người khác tam thê tứ thiếp, ta không xen vào, nhưng Sở Cuồng Nhân ta, đời này chỉ có vợ ta Linh Lung, ngươi nói những lời này trước mặt vợ ta, nói nhẹ là châm ngòi quan hệ vợ chồng, nói nặng là nhục nhã vợ ta."

"Thế nào, Hồn Tộc ngươi muốn khai chiến với ta đúng không?"

Sở Cuồng Nhân ngữ khí lạnh lùng nói ra.

Hắn lén nhìn thoáng qua Cố Linh Lung cũng ngây ngẩn cả người bên cạnh.

Âm thầm hài lòng với biểu hiện của mình.

Hồn tộc trưởng nghe mộng.

Mình nói một câu tam thê tứ thiếp, đối phương phản ứng lại lớn như thế.

Ngược lại là Hồn Mị Nhi bên cạnh, nhìn Sở Cuồng Nhân, ánh mắt càng nóng bỏng, nam nhân có bản lĩnh không ít, nam nhân yêu sâu sắc một lòng cũng không hiếm thấy, nhưng có bản lĩnh và yêu sâu sắc một lòng thì không nhiều.

Nhất là trong tu hành giới này.

Đừng nói nam nhân.

Nữ nhân cường đại nuôi một đống tiểu bạch kiểm cũng không ít.

Kinh tài tuyệt diễm như Sở Cuồng Nhân, quân vương cường đại lại một lòng, không thể nói hiếm thấy, chỉ có thể nói trừ hắn ra gần như không có.

Nghĩ đến đây, Hồn Mị Nhi vừa yêu vừa giận Sở Cuồng Nhân.

Yêu là hắn phong hoa tuyệt đại, yêu sâu sắc một lòng.

Buồn bực là hắn một lòng như thế, vậy mình ra tay thế nào đâu?

"Phu quân..."

Cố Linh Lung nhìn Sở Cuồng Nhân, ánh mắt ôn nhu cảm động.

Nhiều năm như vậy.

Nàng không biết có bao nhiêu ngày đêm cảm thấy may mắn mình có thể gặp được Sở Cuồng Nhân, nhưng cùng lúc, nội tâm của nàng cũng có chút bận tâm.

Dù sao, Sở Cuồng Nhân kinh tài tuyệt diễm như thế.

Bên cạnh hắn chưa bao giờ thiếu nữ nhân.

Mình có tài đức gì có thể chiếm lấy đâu?

Nhưng bây giờ.

Sở Cuồng Nhân cho nàng đáp án.

Hắn nhận định nàng, vậy cả đời này chỉ biết nàng.

Một đời một thế một đôi.

"Là tại hạ đường đột."

Hồn tộc trưởng hít sâu một hơi, cũng không muốn phát sinh xung đột với Sở Cuồng Nhân, nói lời xin lỗi hai người Sở Cuồng Nhân, Cố Linh Lung.

Sau đó hắn nhìn thoáng qua Hồn Mị Nhi, nói: "Chuyện thông gia, đã Sở quân vương không muốn, tại hạ cũng không bắt buộc, chỉ là chuyện kết minh, xin Sở quân vương có thể suy nghĩ một chút."

"Kết minh..." Sở Cuồng Nhân lộ ra vẻ suy tư: “Ngày xưa Hồn Tộc và Không Tộc thông gia kết minh, nhưng chuyển tay lập tức vạch mặt với Không Tộc, đến tìm Bàn Cổ Tông ta, ài, cũng không phải là ta coi thường Hồn Tộc, mà là Bàn Cổ Tông ta không phải không thể kết minh với thế lực khác, mà là phải xem đối tượng a."

Sở Cuồng Nhân nói rất rõ ràng.

Không Tộc và Hồn Tộc kết minh, không bao lâu lập tức vạch mặt với người ta.

Hơn nữa còn trên cơ sở thông gia.

Như vậy, Bàn Cổ Tông ta sao tin tưởng Hồn Tộc các ngươi sẽ không giống như đối đãi Không Tộc, khi Bàn Cổ Tông ta gặp rủi ro, các ngươi bán đứng chúng ta?

Bàn Cổ Tông cần minh hữu không sai.

Nhưng cần là minh hữu có thể tín nhiệm.

Hồn Tộc, không trong cái phạm vi này.

"Cái này..."

Hồn tộc trưởng nghe được Sở Cuồng Nhân ý tại ngôn ngoại, trong lúc nhất thời cũng không nghĩ ra có biện pháp nào có thể làm cho Bàn Cổ Tông tin tưởng.

Thôi.

Chuyện thông gia kết minh tạm thời coi như thôi đi.

Ngay tại Hồn tộc trưởng chuẩn bị từ bỏ, Hồn Mị Nhi bỗng nhiên mở miệng nói ra: "Ta thấy Bàn Cổ Tông môn phong rất tốt, ta muốn gia nhập Bàn Cổ Tông hoặc ở lại nơi này học tập một thời gian, không biết Sở quân vương có thể đáp ứng hay không?"

Hả?

Lời này vừa nói ra, ánh mắt hai người Sở Cuồng Nhân, Cố Linh Lung lóe lên.

Đối phương nói như vậy có ý là muốn giữ mình lại Bàn Cổ Tông xem như con tin, từ đó thu được Bàn Cổ Tông tín nhiệm.

Hồn tộc trưởng biến sắc: “Mị Nhi..."

Hắn còn muốn nói gì, nhưng Hồn Mị Nhi khoát tay áo, ánh mắt kiên định nói ra: "Ý ta đã quyết, phụ thân không cần nhiều lời."

"Hồn Tộc công chúa nếu có hứng thú, đương nhiên Bàn Cổ Tông hoan nghênh."

Sở Cuồng Nhân cười nhạt nói.

"Vậy thì vậy đi."

Có Hồn Mị Nhi lưu lại Bàn Cổ Tông làm con tin, Hồn Tộc lại có thời cơ kết minh với Bàn Cổ Tông, song phương bàn không ít chuyện.

Trước khi đi.

Hồn tộc trưởng và Hồn Mị Nhi trao đổi vài câu.

"Mị Nhi, thật ra thì ngươi không cần thiết làm ra hi sinh như thế, ngươi một người ở lại Bàn Cổ Tông, nếu xảy ra biến cố gì thì phải làm sao?"

"A, phụ thân yên tâm đi, chỉ cần Hồn Tộc thành tâm hợp tác, ta ở lại Bàn Cổ Tông sẽ cực kì an toàn." Hồn Mị Nhi cười nói.

"Bàn Cổ Tông, không, Sở Cuồng Nhân đáng giá ngươi làm như vậy sao?"

"Phụ thân, hắn là người thú vị nhất trong số những người ta từng gặp, ta tin tưởng Hồn Tộc kết minh với hắn sẽ là một lựa chọn chính xác."

"Hi vọng đi..."

Hồn tộc trưởng lắc đầu, đối với quyết định của Hồn Mị Nhi, hắn có chút bất đắc dĩ.

Nữ nhi này của mình từ trước đến nay đều cực có chủ kiến.

Nàng đã làm như vậy, vậy mình nói cái gì cũng vô ích.

Bên trong đại điện.

Cố Linh Lung cười mỉm nhìn Sở Cuồng Nhân.

"Phu quân, vừa rồi lời của ngươi nói, ta rất vui vẻ."

Sở Cuồng Nhân nghiêm mặt: “Linh Lung, lời của ta nói cũng không phải là vì lấy lòng ngươi mới nói, đều là phát ra từ phế phủ."

Mặc kệ những người khác thấy thế nào, chính Sở Cuồng Nhân rõ ràng, cả đời này mình và Cố Linh Lung đã triệt để cột vào nhau.

Mặc dù hắn chưa hề nói, nhưng ai cũng biết ở sau lưng Cố Linh Lung vì hắn trả giá bao nhiêu, đế quốc, Thương Khung nhân tộc, Bàn Cổ Tông...

Từng bước một đi tới, hắn sáng tạo đế quốc, thống nhất nhân tộc Thương Khung Tinh, chỉnh hợp Bàn Cổ vũ trụ, đến bây giờ, sáng tạo Bàn Cổ Tông...

Mọi người chỉ nhìn thấy công tích vĩ đại của hắn.

Nhưng lại không biết.

Có một nữ tử ở sau lưng vì hắn quản lý đế quốc, quản lý tông môn, vì hắn bày mưu tính kế, vì hắn lo lắng hết lòng như thế...

Nhiều khi, Sở Cuồng Nhân đều làm vung tay chưởng quỹ, ném sự vụ lớn nhỏ trong tông môn không lo, xông xáo khắp nơi.

Tại sao hắn dám làm như thế, bởi vì sau lưng của hắn có Cố Linh Lung.

Là nàng, bao dung hắn tùy hứng.

"Phu quân..."

Cố Linh Lung nhìn ánh mắt nghiêm túc của Sở Cuồng Nhân, trái tim thổn thức.

Người trước mắt này đúng là làm cho nàng muốn ngừng mà không được a.

Nghĩ đến đây.

Cố Linh Lung tiến lên một bước, trực tiếp hôn, sắc mặt nàng đỏ lên nói: "Phu quân, ta muốn."

"Tuân mệnh, nương tử đại nhân."

Sở Cuồng Nhân vung tay lên, trực tiếp thiết hạ cấm chế dày đặc trên đại điện.

Bất luận kẻ nào cũng vào không được.

Ngay sau đó, chính là một phen điên loan đảo phượng, cá nước thân mật.

Sở Cuồng Nhân nghĩ rất kỹ.

Đợi đến tương lai thần chiến kết thúc về sau, hắn mặc kệ Bàn Cổ Tông, đế quốc, hắn muốn dẫn theo Cố Linh Lung, Lam Vũ du lịch chư thiên.

Bên ngoài đại điện.

Hồn Mị Nhi cáo biệt bọn người Hồn tộc trưởng, nàng định về đại điện tìm Sở Cuồng Nhân hỏi một chút sau này mình ở Bàn Cổ Tông, phải làm gì...

Nhưng lại bị cấm chế dày đặc ngăn cản bên ngoài.

"Ở đâu ra cấm chế? Mới vừa rồi còn không có?"

Hồn Mị Nhi hơi nghi hoặc một chút.

Sau đó, bên tai nàng truyền đến từng tiếng than nhẹ uyển chuyển dễ nghe.

Xoát một chút.

Sắc mặt nàng trở nên đỏ bừng.

Móa!

Sở quân vương này không khỏi cũng quá không ra gì đi.

Thế mà bạch nhật tuyên dâm?!

Hồn Tộc hợp tác với hắn không có vấn đề sao?

Nhưng việc đã đến nước này, Hồn Mị Nhi cũng không có biện pháp, nàng nhìn thoáng qua đại điện, dậm chân, đỏ bừng cả mặt chạy đi.

........................