← Quay lại trang sách

Chương 21 THẤY LẠI TÀI LIỆU

“Der Liebe Gott[1]!” Herr Eberhard lẩm bẩm, mặt mũi tái xanh.

Lomax vẻ nghiêm trọng quay sang nhà thám tử:

“Có đúng vậy không, ông Battle? Vậy mà tôi đã trao cho ông trách nhiệm về vụ này.”

Cảnh sát trưởng với vẻ thản nhiên thường lệ, không một cơ bắp nào trên mặt động đậy nói:

“Những người có bản lĩnh nhất trong chúng tôi đôi khi cũng tỏ ra bất lực.”

“Vậy là ông muốn nói, muốn nói toẹt ra là những tài liệu đã biến mất hẳn?”

Nhưng tất cả đều hết sức ngạc nhiên thấy Cảnh sát trưởng lắc đầu lia lịa:

“Không, không. Tình thế không đến nỗi tuyệt vọng như các ngài tưởng. Tất cả đều suôn sẻ. Duy chỉ có việc tôi đã không làm tròn trách nhiệm và phải tạ ơn cô gái này.”

Vừa nói ông vừa chỉ tay vào Loraine đang ngạc nhiên nhìn ông.

Bundle bước đến gần cô, cầm lấy cái gói bọc giấy màu nâu cô vẫn giữ trong tay.

“Thưa ngài Lomax,” Nàng nói.

Ngài Stanley Digby nhanh chân bước lên trưóc ông chủ nhà, cầm lấy cái bọc, mở ra và xem xét nhanh vật gói trong đó. Một tiếng thở phào nhẹ nhõm, ông lau trán trong lúc Herr Eberhard ôm tập tài liệu vào ngực thốt ra một tràng tiếng Đức.

Ngài Stanley quay về Loraine, nắm chặt tay cô và nói:

“Con của ta! Chúng ta vô cùng biết ơn con.”

“Chắc chắn là,” Lomax thêm.

Ông dừng lại, bần thần, và nhìn cô gái hoàn toàn xa lạ đối với mình. Loraine ngước mắt nhìn Jimmy vẻ cầu khẩn. Jimmy vội chạy tới cứu trợ.

“Đó là cô Wade,” Anh nói.

“Thật vậy ư!,” Lomax nói, và đến lượt mình xiết chặt tay cô gái.

Ông dừng lại và một số người có mặt cảm thấy có phần khó khăn để giải thích. Nhưng Cảnh sát trưởng đã ôn tồn can thiệp.

“Có lẽ tốt hơn là chưa nên đề cập đến vấn đề đó vào lúc này, ông ạ.”

Bateman cũng góp phần đánh lạc:

“Có lẽ phải đi tìm bác sĩ xem bệnh trạng cho ông O'Rourke chứ, thưa ông?”

“Tất nhiên!,” Lomax kêu lên.

Ông nhìn Bill rồi ra lệnh:

“Gọi điện cho bác sĩ Cartwright. Mời ông ta đến và, nếu có thể, làm cho ông ta hiểu là phải giữ hoàn toàn bí mật.”

Eversleigh đi ra.

“Tôi theo ông, ông Digby,” Chủ nhà bảo.

Vừa nói ông vừa nhìn Rupert Bateman, con người luôn tỏ ra có tinh thần trách nhiệm này, hỏi:

“Ngài có muốn tôi cùng lên không, thưa ngài.”

Georges gật đầu vẻ cảm ơn vì ông thấy là chàng thanh niên này thực sự hữu ích đối với ông và cả ba người cùng lúc rời phòng Thư viện.

Phu nhân Coote lẩm bẩm giọng thâm trầm:

“Chàng trai khốn khổ! Có thể là tôi phải làm cái gì đó cho anh ta” Và bà cũng bước ra khỏi phòng thư viện.

“Đúng là một từ mẫu,” Battle trầm tư nhận xét.

Cả ba cặp mắt đều hướng về ông ta.

“Tôi tự hỏi là,” Ông chậm rãi tiếp.

“Ôi!,” Loraine kêu.

Battle lắc đầu.

“Tôi không tin cái gì lại bi thảm như vậy và tôi nghĩ đáng lẽ...”

Ông dừng lại, nghiêng đầu nghe và ra hiệu cho mọi người yên lặng.

Một lát sau mọi người đều nghe thấy tiếng động mà với đôi tai được huấn luyện thuần thục ông đã nghe thấy trước tiên.

Tiếng những bước chân vang lên ngoài hiên và một bóng người to đậm hiện ra trên ngưỡng cửa ra vào kiêm cửa sổ.

Người mới đến dừng bước, đưa mắt nhìn lần lượt mọi người và ngài Oswald, phải, đúng là ông ta coi như trấn áp tình thế lúc đó.

Ông ta hỏi Battle:

“Có gì xảy ra ở đây vậy?”

“Một toan tính trộm cắp.”

“Chỉ là một toan tính thôi ư?”

“Phải, nhờ có cô gái này, cô Wade, bọn trộm đã đánh cắp trượt.”

“A!,” Ngài Oswald nói.

“Ông tìm thấy vũ khí này ở đâu, ông Oswald?”

“Trên bãi cỏ. Có lẽ tên trộm, lúc chạy trốn đã đánh rơi. Tôi thận trọng nhặt lên vì nghĩ là có thể ông muốn tìm dấu vân tay ở trên khẩu súng.”

“Ông đã làm rất đúng, ông Oswald ạ” Battle nói và nhẹ nhàng đón lấy khẩu Mauser đặt lên bàn bên cạnh khẩu súng của Jimmy.

“Và bây giờ,” Ông Coote nói tiếp.

Nhà thám tử tóm tắt ngắn gọn sự việc và ngài Oswald cau mày.

“Tôi hiểu,” Ông nói.

“Tại vì chỉ nghe ông Thesiger kể lại, chúng tôi mới biết có kẻ tấn công ông ta” Battle khô khan nói.

“Ông không nhìn thấy nó ngoặt vào góc hiên ư?”

“Không, tôi chậm mất vài giây. Trời không trăng nên tên đó trở thành vô hình khi bước ra khỏi hiên. Hắn phải chạy thục mạng sau khi đã nổ súng.”

“Hừm!,” Ông vua thép nói.

“Ba người của tôi thì đã đặt canh trong vườn” Battle bình tĩnh trình bày.

“Ô!,” Ngài Oswald có vẻ hơi bối rối nói.

Và tiếp:

“Thế mà... họ chẳng làm gì cả!”

“Thế mà... họ chẳng làm gì cả!” Nhà thám tử nhắc lại vẻ nghiêm trọng.

Ngài Oswald nhìn Battle, giọng nói của Cảnh sát trưởng làm ông ngạc nhiên và ông hỏi ngay:

“Ông có thể nói tôi rõ tất cả những gì ông nắm được chăng?”

“Tất cả những gì tôi nắm được, vâng, thưa ngài Oswald. Những gì mà tôi tóm tắt có hơi khác một chút. Có thể là ý nghĩ của tôi cũng khá lạ lùng, để tới khi nào mà sự chính xác của nó kiểm chứng được, chứ tôi trình bày ra đây cũng vô ích mà thôi.”

“Thế nhưng,” Oswald chậm rãi.

“Trước hết, thưa ngài, tôi thấy ở đây rất nhiều giây leo. Xin ngài tha lỗi, giây leo bám cả vào vét-tông của ngài. Vâng, có quá nhiều giây leo. Cái đó làm cho vấn đề thêm phức tạp.”

Ngài Oswald nhìn ông định nói gì đó nhưng bị ngăn lại vì Rupert Bateman xộc vào:

“Ôi! Té ra là ngài ở đây, ngài Oswald! Thế là tôi yên tâm. Bà nhà vừa phát hiện sự vắng mặt của ông, tưởng ông đã bị bọn đạo tặc ám hại rồi. Tôi thấy là ngài cần, ngài Oswald ạ, phải ổn định tinh thần cho bà nhà ngay.”

“Maria thật điên rồ,” Oswald cau mày nói.

Và ông rời phòng đi theo người thư ký của mình. - Đó là một chàng trai thật nghiêm túc - Battle nhìn theo họ, bảo - Anh ta tên là gì nhỉ?

“Bateman Rupert, có biệt danh là Pongo” Jimmy đáp. Tôi là bạn học của cậu ta.

“Thật thế ư? Rất hay đấy, ông Thesiger ạ. ý kiến của ông về anh ta như thế nào hồi đó?”

“Ô! Vẫn là một thằng ngu ngơ như bây giờ.”

“Tôi không tin là anh ta lại kém thông minh như ông đã đánh giá.”

“Chắc ông biết rõ tôi muốn nói gì. Chưa hẳn cậu ta là một thằng ngu. Nó cũng có một bộ óc đấy, nhưng đã tự hành hạ mình nhiều, để đầu óc bận rộn quá đáng và thiếu nghiêm trọng tính hài hước.”

“Thật rất đáng tiếc,” Nhà thám tử bảo.

“Tôi không nghĩ là Pongo luôn có sự phiền muộn,” Jimmy nói.

“Ông Cảnh sát trưởng Battle!” Bundle nói.

“Vâng, thưa tiểu thư Eileen?”

“Ông không thấy ngài Oswald một mình đi dạo trong vườn giữa đêm khuya khoắt là kỳ lạ sao? Mà ông ấy chẳng nói gì cả.”

“Ồ! Ngài Oswald là một con người già dặn,” Nhà thám tử đáp.

Trong giọng nói của Cảnh sát trưởng như chứa đựng một sự thán phục rất chân thực khiến Bundle im lặng.

“Và còn bây giờ,” Battle nói tiếp đồng thời đưa mắt nhìn quanh mình với một cái nháy mắt tinh quái.

“Đáng lẽ cô ta phải thấy xấu hổ,” Jimmy kêu.

“Nhưng vì sao mà tôi lại phải đứng ra một bên kia chứ?,” Loraine hăng hái kêu lên.

“Tôi thì có nghi ngờ chút đỉnh,” Tiểu thư Eileen nói.

“Và tôi thì tôi cứ tưởng cô là một người rất biết điều đấy” Thesiger nói.

“Ồ! Chẳng khó khăn gì để đánh lừa được anh đâu, Jimmy thân mến” Loraine nói.

“Cảm ơn về câu nói tốt lành đó,” Chàng trai nói.

“Khi anh điện cho tôi hay là sẽ có nguy hiểm thì tôi lại càng cương quyết hơn bao giờ hết và tôi đi tìm mua một khẩu súng ngắn, nó đây này.”

Vừa nói nàng vừa chỉ vào khẩu súng mà Battle vừa giật lấy trong tay nàng đưa lên ngắm nghía.

“Đây là một món đồ chơi rất đáng sợ, cô Wade ạ. Battle tuyên bố” Thế cô đã biết cách sử dụng chưa?

“Chưa từng,” Loraine đáp.

“Đúng vậy” Battle nghiêm trang nói.

“Tôi muốn tới đây để xem có gì xảy ra. Tôi đã để xe tôi trên đường, vượt qua hàng rào và trèo lên hiên. Tôi đang đưa mắt nhìn quanh mình thì một vật gì đó bỗng rơi xuống cạnh chân. Tôi nhặt lên và ngẩng đầu xem đồ vật đó có thể từ đâu ném tới thì nhìn thấy một người đàn ông từ trên gác bám dây leo tụt xuống, thế là tôi co cẳng chạy.”

“Hay lắm,” Battle bảo.

Cô gái lắc đầu:

“Trời rất tối, tôi không sao nhận biết rõ. Tôi chỉ thấy đó là một người to lớn, thế thôi.”

“Và còn ông, ông Thesiger?,” Nhà thám tử quay về Jimmy hỏi.

“Hắn lực lưỡng và rất khỏe, tôi chỉ biết ngần ấy. Hắn có thốt ra mấy tiếng nghẹn lại trong cổ họng vì lúc đó tôi nắm lấy cổ hắn. Hình như hắn bảo:”

"Xin hãy buông tôi ra, ông chủ!".

“Vậy đó là một người trong đám hạ tiện.”

“Tôi cho là như vậy, hắn nói năng thô lỗ.”

“Tôi không hiểu rõ,” Loraine bảo.

“Không phải thế đâu,” Battle đáp.

“Cho tôi?”

“Hay nói đúng hơn, là cho người mà tên trộm đã nhầm cô là người đó.”

“Như vậy là câu chuyện đã trở nên phức tạp rồi đó” Jimmy nói.

“Ông Thesiger này, khi ông vào trong phòng đó, ông có bật điện lên không?”

“Có.”

“Và ông thấy chỉ có mỗi mình ông trong đó?”

“Hoàn toàn một mình.”

“Tuy vậy, ông có tưởng như nghe thấy tiếng ngọ nguậy.”

“Vâng.”

“Cuối cùng, sau khi mở cửa ra vào kiêm cửa sổ ông đã tắt điện và khoá cửa lại?”

Jimmy gật đầu.

Battle chậm rãi nhìn xung quanh mình và đưa mắt nhìn vào một cái bình phong lớn bằng da Cordoue dựng trước một trong các giá sách thư viện. Ông đi đến phía đó, nhìn vào phía sau chiếc bình phong và kêu lên khiến ba người trẻ tuổi chạy mau tới.

Nằm vật trên sàn nhà, nữ bá tước Radzky nằm bất tỉnh.

[1] Tiếng Đức có nghĩa: Ôi thánh yêu kính.