Chương 26 CHỦ YẾU LÀ VẤN ĐỀ CHƠI GÔN
“Cô bạn con thật dễ thương, Bundle ạ” Huân tước Caterham bảo.
Loraine ở Chimneys đã được tám hôm và đã chinh phục được ông chủ nhà đặc biệt nhờ vào sự ngoan ngoãn trong việc để cho ông dạy nghệ thuật chơi gôn.
Huân tước Caterham, vì thời gian ở nước ngoài thấy buồn nên bắt đầu học chơi gôn. Ông chơi rất tồi, nhưng cũng như tất cả những người tập tọng chơi nên rất ham. Ông để ra gần như hết các buổi sáng để học từng cú đánh và thường thưởng là làm cho mặt cỏ bị thủng từng lỗ lớn, làm cho Mac Donald vô cùng phiền não.
“Hãy trông đây, Bundle,” Ông tiếp tục.
Quả bóng bị hất đi rất mạnh vọt qua thảm cỏ và biến mất tít trong sâu của một bụi cây sơn lựu hoa lớn và rậm rạp.
“Khỉ thật,” Huân tước Caterham nói.
Mac Donald đi qua, đem mảng cỏ lấp vào chỗ cũ, dậm dậm chân lên và đưa mắt nhìn ông chủ bằng một cái nhìn đáng làm cho ông chui xuống đất.
“Nếu Mac Donald tỏ ra khắt khe đối với ông bà Coote thì con thiết nghĩ,” Bundle nhận xét.
“Tại sao ba lại không được làm gì tuỳ thích trong khu vườn của ba?,” Cha cô hỏi.
“Vậy anh ta chơi có hay thật không ạ?” Bundle hỏi.
“Thế mà không kia chứ,” huân tước Caterham thú nhận.
“Ông Thesiger muốn nói chuyện với Tiểu thư qua điện thoại, thưa Tiểu thư,”
Bundle vừa chạy về phía ngôi nhà vừa gọi to: Loraine! Loraine!
Cô Wade chạy đến giữa lúc Bundle cầm lấy ống nghe.
“A lô! Anh Jimmy đấy à?”
“A lô! Cô có khoẻ không?”
“Rất khỏe.”
“Thế Loraine?”
“Cũng rất tốt, cả cô ấy nữa. Anh có muốn nói chuyện với Loraine không?”
“Để lát nữa. Tôi có rất nhiều chuyện muốn nói với cô, đầu tiên là tôi sẽ tới nhà ông bà Coote vào dịp cuối tuần này... Bundle này, cô có biết người ta mua chìa khoá giả ở đâu không?”
“Tôi không hề nghĩ đến chuyện đó, nhưng có cần thiết là anh phải mang theo chìa khoá giả để đến nhà ông bà Coote không?”
“Cái đó đối với tôi có thể có ích đấy.”
“Vậy thì anh hãy đi hỏi han một tên trộm đáng yêu và bảo nó chỉ vẽ cho.” Đúng đấy, nhưng tôi chẳng quen một tên trộm nào cả. Theo thói quen, tôi lại phải nhờ đến Stevens của tôi thôi. Nhưng chỉ sợ nó đặt vấn đề nghi ngờ mình. Tôi đã bảo nó mua súng ngắn, bây giờ lại chìa khoá giả..
“Jiminy, phải cẩn thận đấy, nghe không? Vì nếu ông Oswald trông thấy anh đi lang thang trong nhà ông, tôi thấy là ông ta có thể tỏ ra khó chịu đối với anh đấy.”
“Hãy yên tâm đi. Vả lại, chính vì với Pongo mà tôi nghi ngại. Không bao giờ nghe thấy tiếng bước chân của hắn thế mà người ta thấy hắn lù lù ngay trước mặt chẳng để làm gì cả, Nhưng Bundle hãy tin tưởng ở tôi.”
Tôi tiếc là không có mặt ở đó cùng với Loraine để canh chừng cho anh.
“Cám ơn. Nhưng mình có một kế hoạch. Cô thử xét xem, có thể vào sáng mai, cô và Loraine bị pan xe ở gần Latherbury? Không xa chỗ cô ở là mấy phải không?”
“Khoảng sáu chục cây, nhưng chẳng sao.”
“Tôi chắc là cô đã nghĩ như thế, nhưng chớ có giết Loraine bằng tốc độ xe phóng quá nhanh đấy nhé vì tôi rất yêu cô ấy. Vậy quyết định như thế: giữa mười hai giờ mười lăm và mười hai rưỡi...”
“Đế họ mời chúng mình ăn trưa ư?”
“Đúng, Bundle này, cô có hình dung dược không, tôi vừa gặp cô Socks trẻ trung hôm qua. Cô ta cho tôi biết là Terence O' Rourke cũng tới nghỉ cuối tuần tại nhà Coote.”
“Jimmy, anh có nghĩ là ông ta...”
“Cần phải nghi ngờ tất cả mọi người, đó là nguyên tắc. Cô phải biết đó là một chàng trai vô cùng táo tợn và tôi nghĩ là anh ta có khả năng đứng đầu một tổ chức bí mật. Rất có thể anh ta cũng là đồng bọn với nữ bá tước vì năm ngoái anh ta có đi sang Hungari.”
Nhưng những tài liệu lúc nào cũng ở trong tầm tay anh ta.
“Cũng vì thế nên anh ta lại không thể chiếm đoạt ”
Anh ta cần phải hành động ra sao để không gây nghi ngờ. Tóm lại, giả thử anh ta bám vào dây leo trèo lên và trở vào giường, thì đó thật là rất tinh ranh quỉ quái. Và, bây giờ đây là kế hoạch của tôi: sau khi trao đổi vài ba câu xã giao lịch sự với bà Coote, cô và Loraine phải bám riết lấy Pongo và O'Rourke, giữ hai người đến tận giờ ăn trưa. Chắc là chả khó khăn gì đối với các cô gái xinh đẹp và duyên dáng như hai cô.
“Ô! Anh đã phải dùng đến những thủ đoạn lớn! Dù sao thì tôi cũng ghi lại những lời dặn dò của anh. Còn bây giờ anh nói chuyện với Loraine nhé.”
Nói đoạn, Bundle trao ống nghe cho cô bạn của mình và kín đáo rời khỏi căn phòng.