Chương 27 CHUYỆN TÌNH CỜ XẢY RA TRONG ĐÊM
p>Jimmy Thesiger tới Latherbury vào buổi chiều của một ngày mùa thu đẹp, được phu nhân Coote đón tiếp thật thân tình dưới con mắt lạnh lùng của ngài Oswald. Biết những dự định về hôn nhân của bà chủ nhà muốn vun vén cho mình, chàng tìm cách tỏ ra thật lịch sự và tình cảm với Socks Daventry. O'Rousrke thì rất vui vẻ. Anh ta tỏ ra có một khuynh hướng muốn làm cho các sự kiện xảy ra ở tu viện nhuốm vẻ bí hiểm nên khi Socks luôn luôn hỏi, anh ta cố tình tô điểm thêm cho câu chuyện có vẻ ly kỳ nên khó mà biết được sự thật ra sao.
“Có bốn người đàn ông đeo mặt nạ, tay lăm lăm súng ngắn kia à? Không thể thế được” Cô gái nói.
“Có thể lắm chứ! Tôi còn nhớ có đến sáu tên, chúng dằn ngửa tôi ra bắt uống một thứ thuốc nước. Tôi tin đó là thuốc độc và chắc là đi đứt rồi.”
“Nhưng chúng đã cướp cái gì, hay định cướp cái gì vậy? ”
“Những đồ châu báu đính trên vương miện của hoàng đế nước Nga, người ta đã trao cho ông Lomax để gửi vào Ngân Hàng Anh quốc.”
“Đồ nói điêu!” Socks kêu lên.
“Tôi nói điêu? Chính là bạn tôi là phi công, đã chở các châu báu ấy bằng máy bay mà! Đó là chuyện rất bí mật mà tôi đã kể cho cô nghe đấy cô Socks ạ. Nếu không tin, cô cứ hỏi Jimmy Thesiger ấy. Với anh này tôi cũng không tin bằng với cô đâu.”
“Có phải đúng là ông Lomax đã đi xuống mà không mang theo súng không?,” Socks hỏi.
“Dù sao thì người ta cũng tìm thấy hai khẩu súng ngắn,” Bà Coote nói.
“Ô! Số của tôi là phải bị treo cổ kia” Jimmy nói.
“Hình như ở đó có một nữ bá tước Nga có một sắc đẹp thật cao quí,” Sooks bảo.
“Bà ấy nói với chúng ta những chuyện ghê gớm ở Budapest,” Phu nhân Coote.
Ngài Oswald gầm gừ trong cuống họng.
“Tôi sẽ ghi vào sổ, thưa bà” Rupert Bateman nhanh nhảu nói.
“Xin cảm ơn. Tôi có cảm tưởng như cũng phải cảm ơn cả trời nữa vì tôi không hiểu vì sao mà ông Oswald không bị bắn chết và cũng không bị chết vì sưng phổi.”
“Đừng có ngớ ngẩn như thế Maria” Người chồng
“Lúc nào tôi cũng rất sợ bọn trộm cướp” Phu nhân Coote tuyên bố.
“Thật là thú vị nếu được mặt đối mặt” Socks lẩm bẩm.
“Chớ có mong như vậy!,” Jimmy nói.
“Vết thương của anh ra sao rồi?” Phu nhân Coote hỏi.
“Ô! Cũng đã khá, nhưng tôi rất ngượng nghịu là cứ bắt buộc làm gì cũng bằng bên tay trái mà tôi lại không thuận tay này.”
“Lẽ ra phải dạy cho tất cả những đứa trẻ phải thuận cả hai tay” Ông Oswald bảo.
“Ồ!,” Socks nhìn ông Oswald thán phục nói.
“Nhất định rồi, tôi viết được cả hai tay.”
“Nhưng chắc là không cùng một lúc phải không ạ.”
“Làm sao như thế được” Chủ nhà phản bác lại gọn lỏn.
“Không phải vậy,” Socks nói giọng suy tư.
“Những cái đó thật hữu ích khi tham gia chính quyền. O'Rourke bảo,” khi bàn tay phải có thể chẳng biết bàn tay trái làm gì..
“Chắc chắn là không rồi.”
“Thế mà khi chơi bài thì anh đánh bài ra bằng tay trái,” Bateman, người quan sát nói.
“Phải, nhưng cái đó rất khác” O'Rourke nhẹ nhàng phản bác.
Đúng lúc này, tiếng cồng dóng dả. Mọi người đứng lên thay y phục để đi ăn tối.
Khi xong bữa, ngài Oswald, phu nhân Coote, Bdteman và ORourke chơi bài bridge trong khi Jimmy và Socks chuyện trò tán tỉnh nhau.
Những câu cuối cùng mà chàng trai nghe được buổi tối hôm đó trong khi bước chân lên cầu thang, là câu nói của ngài Oswald:
“Mình chẳng bao giờ biết chơi thạo bài bridge cả, Maria ạ.”
Và bà này đối lại:
“Tôi chẳng nghi ngờ gì điều đó, ông bạn ạ. Mình luôn luôn bảo tôi như vậy mà. Nhưng mà mình còn nợ ông O'Rourke hai đồng livres đấy, Oswald ạ!”
Hai tiếng đồng hồ sau, Jimmy tuồn xuống thang gác không một tiếng động. Anh vào phòng ăn một lát, rồi lẻn vào phòng làm việc của Oswald. Và ở đó, sau khi chú ý lắng tai nghe khoảng một hai phút, anh bắt đầu vào việc.
Phần lớn các ngăn kéo đều khoá chặt, nhưng Jimmy cầm trong tay một dụng cụ nhỏ có thể mở được tất cả các khoá.
Lần lượt, anh xem xét các thứ chứa bên trong và cẩn thận để lại, sắp xếp lại y như cũ.
Hai ba lần anh dừng lại vì tưởng là nghe thấy một tiếng động nào đó xa xa, nhưng không có gì quấy rầy anh cả. Chiếc ngăn kéo cuối cùng cũng đã được lục soát kỹ. Jimmy đã có thể nói là nắm được các chi tiết kỹ thuật về thép nhưng chẳng thấy gì về điều anh quan tâm tức là chẳng thấy tài liệu gì liên quan đến phát minh của Herr Eberhard hoặc căn cước của số 7 bí ẩn cả. Chắc hẳn là anh cũng ít hy vọng bằng cách này mà tìm thấy những tài liệu về phương diện đó nhưng cũng chẳng nên bỏ qua bất cứ khả năng nào.
Anh xem xét lại thật cẩn thận là đã đóng lại như cũ tất cả các ngăn kéo chưa vì anh biết cái sức mạnh quan sát của Bateman. Anh nhìn xung quanh mình để xem còn dấu vết gì của mình để lại không.
“Thế là chẳng có gì ở đây cả,” Anh khe khẽ lẩm bẩm.
Rồi anh rời khỏi văn phòng, khoá cửa lại. Hình như có tiếng động rất gần, nhưng Jimmy cho là mình nghe nhầm nên vẫn lặng lẽ đi qua đại tiền sảnh, ánh sáng ở những cửa sổ trên cao hắt xuống giúp anh bước đi mà không bị va chạm...
Anh lại nghe thấy một tiếng động, lần này rất rõ ràng...
Không phải chỉ có một mình anh ở tiền sảnh mà có một người nào đó di chuyển cũng thận trọng như mình.
Tim anh đập mạnh, anh chạy vội đến chỗ bật điện, vặn nút, ánh sáng bất ngờ làm anh nheo mắt, nhưng ở một quãng gần, anh nhận ra Bateman.
“Trời đất! Pongo, cậu làm tớ giật mình.”
“Tớ nghe thấy có tiếng động,” Bateman nghiêm nghị giải thích.
Jimmy thẫn thờ nhìn đôi giày đế cao su của người bạn học cũ, bảo:
“Cậu đã nghĩ đến tất cả, Pongo ạ; mà lại còn mang theo vũ khí nữa” Và anh chỉ tay vào cái túi áo phồng lên của Bateman.
“Cần phải vậy,” Anh này bảo.
“Tớ hài lòng là cậu không bắn vì tớ bắt bắt đầu thấy chán ngấy phải làm bia đỡ đạn...”
“Điều đó có thể xảy ra đấy.”
“Nhưng cậu rất có thể sai lầm,” Jimmy phản kháng.
“Nhưng tóm lại thì cậu làm gì ở đây?”
“Tớ đói bụng,” Jimmy đáp.
“Nhưng đã có sẵn một hộp ngay cạnh giường cậu đó thôi” Bateman nói và chăm chú ngắm nhìn Jimmy qua cặp kính đồi mồi...
“Cậu nhầm rồi, anh bạn ạ! Đúng là có một hộp ngoài viết: "Bánh qui để khách mau đói dùng", nhưng khi khách mở ra thì chỉ là hộp rỗng không. Vì vậy tớ mới phải đi xuống phòng ăn...”
Và với một nụ cười ngây thơ, Jimmy thò tay vào túi áo ngủ của mình bốc ra một nắm bánh qui.
Một lát im lặng.
“Bây giờ, tớ thấy là phải trở về phòng ngủ,” Thesiser bảo.
Và anh ể oải trèo lên thang gác.
Bateman đi theo. Đến cửa phòng mình, Jimmy quay lại như để một lần nữa chúc người thư ký ngủ ngon. Nhưng anh này bảo:
“Điều cậu nói về những cái bánh qui ấy thật lạ lùng. Cậu cho phép tớ?”
“Tất nhiên rồi, anh bạn, cậu cứ kiểm tra đi. Bateman đi vào phòng, mở cái hộp ra, thấy rỗng không, cậu ta lẩm bẩm:”
“Đúng là quên thật. Chào cậu nhé, chúc ngủ ngon.”
Rồi hắn đi ra. Jimmy ngồi xuống mép giường nghe ngóng một lát rồi cũng lẩm bẩm:
“May mà thoát! Pongo là một đứa đa nghi, chẳng bao giờ nó ngủ. Đó là một thói quen xấu, đeo súng mà đi dạo như thế!”
Anh đứng lên, mở một ngăn tủ quần áo: một chồng bánh qui xếp cao chạm tới một túm cà vạt.
"Phải ăn hết tất cả đây - Jimmy nghĩ bụng - Vì đánh cuộc chín ăn một là thể nào sáng sớm mai Pongo cũng tới đây kiểm soát."
Rồi anh thở dài và ngồi vào bàn ăn trước một bữa mà mình chẳng thèm muốn một tí nào.