- 12 -
Vào thời điểm thuận lợi trong ngày thì lái xe chỉ mất khoảng nửa giờ, nhưng lúc này thì không phải. Bây giờ là giờ cao điểm: Những chiếc xe ô tô bò ra trên đường, nghi ngại và ích kỷ dính sát vào đuôi xe đằng trước để ngăn ai đó chen lên. Lúc nào Thomas cũng có thể đoán được mình đang ở gần khu Sevenoaks vì những chiếc xe ở đây có vẻ to hơn và sạch sẽ hơn, giống xe của bố nó. Trơn tru, sạch sẽ và mạnh mẽ, đủ để đưa bạn đi suốt mà không phải dừng lại.
Thomas ghét Sevenoaks. Họ chuyển về đây từ sáu năm trước khi bố nó đang ở đỉnh cao sự nghiệp và tiền vào như nước. Mỗi đêm Lars lại về nhà, đêm sau vui hơn đêm trước. Ông tăng cân, Thomas nhớ lại, ông còn mua cả một tủ quần áo hào nhoáng để che đi cái mông và vòng bụng phì nhiêu của mình.
Chuyện bố nó treo cổ tự vẫn hết sức khó hiểu. Ông không phải là loại người có bản tính đầu hàng bóng tối. Chắc chắn việc đó không phải là vì vụ bê bối ngoài xã hội, bởi vì ông khinh bỉ những nhà đầu tư của mình. Ông nói rằng người ta chẳng thể nào lừa nổi một con người trung thực.
Moira cũng thay đổi khi họ chuyển về Sevenoaks. Thomas không bao giờ biết lý do. Lúc ấy nó chỉ là một đứa trẻ. Nó không đặt nghi vấn về sự tương tác giữa hai người, nhưng dường như bố nó đang hút hết sinh khí của mẹ nó, dường như ông càng năng nổ và vui vẻ bao nhiêu thì bà càng biến thành một nạn nhân mít ướt bấy nhiêu. Bà thôi tham dự vào các bữa tiệc ở công ty, các ngày lễ lạt, các ngày hội của những bà vợ. Bà bắt đầu uống những viên thuốc khiến mồm miệng khô đắng đến phát điên lên được. Thomas nhớ lại những tiếng sột soạt đáng sợ khi lưỡi bà di chuyển trong vòm miệng khô khốc. Những cái chớp mắt của bà không còn biểu cảm nữa mà trở nên hơi chậm chạp, cứ như là, đôi khi bà nhắm mắt lại và không chắc chắn mình có còn muốn mở mắt ra không.
Hai bàn tay Thomas bám chặt vào cái gác tay ở dưới cửa sổ bằng, mắt nhìn đăm đăm ra ngoài. Nó có thể cảm nhận được sự hiện diện của Mary đang thiêu đốt bên trong cơ thể mình, sự vô tâm của Jamie ở ghế trước và người được mẹ ủy nhiệm. Nó nhìn chằm chằm vào cây cỏ rồi lại nhìn hình phản chiếu của chính mình: Đôi mắt tròn và cặp môi dày ngu ngốc của Moira. Tất cả mờ ảo trên nền Sevenoaks. Những ngọn đồi thấp, không mấp mô hay cao như ở trường. Những ngôi nhà lớn nằm cách xa đường, lẩn khuất phía sau đám cây.
Không một lời phản đối, Moira đã chuyển về dinh thự Lars ở Sevenoaks mà không thèm hỏi ý kiến bà. Bà chuyển đi xa bạn bè và hàng xóm, tất cả những cửa hàng cửa hiệu ở phía bắc London đến vài cây số. Bọn trẻ nghe bố mẹ chúng nói rằng mọi chuyện sẽ rất tuyệt, rằng họ sẽ có hàng hecta đất của chính mình và hàng rào lớn bao quanh tất cả cùng hệ thống an ninh tối tân nhất. Họ sẽ có những chiếc rèm tự động, phòng trú ẩn và một cái két.
Họ chuyển về đây, và ấy là lúc Thomas bị gửi đến trường, trước cả khi nó kịp có cơ hội tìm hiểu phòng trú ẩn tuyệt đến thế nào. Moira cũng chẳng than phiền gì về chuyện đó. Mặc dù vậy, khi đến lượt Ella thì bà lại đấu tranh cho con bé, khăng khăng đòi con bé học ở trường gần nhà cho đến năm mười hai tuổi. Thomas đã từng hỏi bà về việc tại sao bà đấu tranh cho Ella mà lại không làm gì cho nó. Bà chỉ khóc, uể oải khua lưỡi trong vòm họng khô khốc, có lẽ là cảm thấy tội lỗi. Tất cả những gì bà nói chỉ là “con trai thì khác”.
Lúc trên báo thì trông Moira không có vẻ gì là trống rỗng. Vài cậu bé còn khen bà đẹp nữa. Bà giữ dáng và bố nó trả tiền cho ai đó tới làm tóc cho bà thường xuyên, nhuộm rồi tạo kiểu. Nhưng ngay cả khi báo chí đăng tải hình ảnh bà hối hả qua những sân bay hay lái xe qua những hàng người phản đối chờ chực ngoài cổng, nó vẫn nhìn ra sự trống rỗng nơi mẹ mình. Bà là tất cả những gì nó còn lại trên đời và giờ thì chẳng còn ai ở đó cả.
Họ đang tiến đến gần chỗ rẽ, nhích lên từng bước cùng những chiếc xe to lớn khác. Từ trước đó, Jamie đã ra dấu cho họ biết là anh ta đang cố rẽ ngang. Bầu trời tối đen, những cánh đồng xung quanh đã bị xới đất lên. Cứ như trên đời này chẳng còn gì ngoài dải đất đá giăm và dòng ô tô này vậy.
Thomas có thể nghe tiếng Mary kề bên, đang cố nghĩ ra điều gì đấy để nói, chị ta mở miệng ra rồi ngậm miệng lại và giữ im lặng. Có lẽ chị ta lo cho công việc của mình, mà chắc ai cũng lo lắng cả. Giờ họ không đủ tiền để giữ lại tất cả người làm. Thomas tự hỏi nếu nó gặp Mary khi chị ta không làm việc cho gia đình mình thì chị ta có khác hơn không? Nó biết chị ta nghĩ nhiều chuyện mà không nói ra, ai cũng thế cả. Chắc bây giờ Jamie cũng có tâm trạng như chị ta thôi. Y hệt. Lặng lẽ, dễ chịu và hơi lơ đãng. Moira yêu Jamie vì điều đó. Bà yêu anh ta vì anh ta cũng trống rỗng như mình.
Jamie rẽ sang con đường đến chỗ những cái cổng mới giả kiểu Victoria. Bố nó yêu thích những thứ hàng nhái. Jamie lái đến gần, bấm nút trên bảng điều khiển và cánh cổng từ từ mở vào trong, cho Thomas thời gian nhìn thấy tất cả những hình graffiti trên tường: Một chỗ ghi DỐI TRÁ, Thomas đã từng trông thấy từ này vì nó được đăng đầy trên báo; Một cái khác ghi CHỦ NGÂN HÀNG RÁC RƯỞI. Thật vớ vẩn. Ông ấy có làm việc cho ngân hàng quái nào đâu.
Ngoài những cái đó ra thì các hình vẽ khác có vẻ khá nhẹ nhàng. Một bó hoa rẻ tiền mua ở siêu thị được đặt dựa vào cái hình thánh giá bằng gỗ. Có người đã biết về vụ tự tử.
Qua cổng, đường xe chạy được một hàng những cây cổ thụ khẳng khiu, trụi lá, lừng lững đau thương chắn hết gió thổi tới từ ngọn đồi. Mái trần bằng kính phía trên bể bơi có vẻ bẩn thỉu. Thomas nhìn thấy toàn xác lá trên ấy.
Đây là một ngôi nhà xấu tệ, mặt tiền bất đối xứng, được trang trí kiểu Arts và Crafts bằng nhựa. Ý định ban đầu là làm thành ngôi nhà tranh mái thô thấp tầng, nhưng nó lại quá to. Trông nó cứ như là một trung tâm thể thao với tiền sảnh lớn, phòng nào cũng to. Bố nó đã mua được căn nhà này với giá rẻ từ một người nào đấy sắp phá sản và muốn giảm thiệt hại của mình bằng cách đổi lấy ít tiền mặt. Mùi hôi thối khó chịu bủa vây khắp căn nhà này. Moira đã trang trí lại nó. Bằng giọng khô khốc, bà ra lệnh cho người trang trí nội thất phải biến tất cả thành màu xanh và trắng lạnh toát phong cách Thụy Điển, mâu thuẫn hoàn toàn với phần ngoại thất nhất quán kiểu Voysey. Không gian sống của Thomas đầy những chiếc bàn bốn chân khẳng khiu với ghế trắng và những chuỗi hình trái tim.
Khi họ dừng xe ở chân cầu thang, Mary rốt cục cũng nghĩ ra điều cần nói:
“Chúng tôi rất tiếc về chuyện bố cậu”.
Chị ta nhìn ra sau để xem phản ứng nhưng Thomas không cử động. Nó đang nhìn vào bãi cỏ của bố.
Ngôi nhà được xây trên cao, không phải trên ngọn đồi dốc như nhà ở Thorntonhall mà là đặt trên móng cao hơn xung quanh, với một sân hiên có chấn song ở mặt trước, cầu thang dẫn xuống hai bên hông hướng tới một bãi cỏ thoai thoải. Thomas nhìn vào bãi cỏ mà lòng trống rỗng. Đáng lẽ phải ra khỏi xe nhưng nó không thể cử động nổi, cơ bắp nhũn ra hết, nó sợ phải buông tay khỏi chỗ gác tay.
“Tôi vào xem mẹ cậu có ở trong nhà không nhé?”
Xem bà ấy có trong đó không à? Bà ấy đúng thực là không ở nhà mà đã đi ra ngoài rồi. Nhà chẳng còn gì. Vẫn nhìn vào bãi cỏ, Thomas chợt nhận ra đôi mắt đã khô sạch của mình đang mở lớn như thể vừa bị đánh. Nó gần như không thở nổi.
Mary coi sự im lặng của nó là đồng ý và bước ra khỏi chiếc ô tô đã dừng bánh. Chị ta nhanh lẹ đi lên cửa trước.
Mắt Thomas vẫn nhìn vào bãi cỏ. Bố cậu yêu nó. Ông yêu nó vì ông chính là người sở hữu và vì hình thù xuôi dốc xuống đến cuối bãi tạo cảm giác kéo dài bất tận đó, nó thuộc về riêng ông. Khi họ chuyển tới, Thomas và Ella đã muốn được chơi trên bãi cỏ này, chạy nhảy và lăn tròn xuống nhưng Moira không đồng ý, bà nói đó là của bố, ông sở hữu nó và hai anh em không được chơi trên ấy.
Chỉ mình bố nó sở hữu bãi cỏ mà thôi, cả Moira lẫn Ella đều không được phép chạy hay đi trên ấy, còn những người làm vườn sẽ bị sa thải nếu họ để dù chỉ một phân cỏ bị úa. Mũi của Thomas rịn vào kính cửa xe, nó thấy đau vì ép chặt mũi quá mức. Nó nhìn vào bãi cỏ của bố, nó càng ấn chặt mũi hơn nữa cho đến khi nghe thấy tiếng “cách” và mường tượng cảnh gót giày nện xuống một chiếc mũi khiến phần sụn vỡ vụn bên trong chiếc mũi ấy, màu trắng toát của lớp sụn cùng với những bong bóng máu hình tròn hoàn hảo trên đó, và Squeak quỳ trên tứ chi, nhìn lên nó với dòng máu rỉ xuống từ miệng rồi mỉm cười trong bóng tối...
“Cậu có sao không, Tommy?” Jamie đã quay lại từ chỗ ngồi của anh ta, ló mặt ra, một nụ cười mơ hồ, kỳ quặc nở trên môi.
Thomas buông cánh tay đang gác ra và quàng quanh cổ họng Jamie, siết chặt trong lúc lôi người anh ta sang chỗ ghế dành cho khách.
Chú thích:
[1] Một loại len đắt tiền làm từ lông loài dê ở Himalaya.