← Quay lại trang sách

- 14 -

Thomas cảm thấy lạc lõng trong căn phòng rộng rãi, sạch sẽ tinh tươm này. Hai chiếc sô pha lớn màu trắng quay mặt vào nhau, ở giữa chúng là một chiếc bàn màu trắng, trên đó cũng là những đồ vật màu trắng, tường và rèm đều trắng tinh hết. Ở trước mặt, đối diện với nó, Moira đang ngồi khoanh tay, hai cẳng chân gầy guộc bắt chéo, môi bà mỏng dẹt và mím chặt. Bà đang ngồi bất động, nhìn đăm đăm vào nó. Bà nhìn nó rất lâu rồi mới cất tiếng.

“Mẹ sẽ kể cho con mọi điều con muốn biết về chuyện đó rồi không bao giờ muốn nhắc lại về ông ta nữa.”

Thomas đã tưởng bà sẽ nói về Jamie. Nó đã chuẩn bị sẵn vài câu để thoái lui, định đổ lỗi cho Mary hay cho việc thương tiếc bố nên bị hụt hẫng trước trò đánh bài ngửa của mẹ.

“Ồ.”

Bà nghiến hàm răng:

“Hỏi đi.”

Thomas đã không muốn biết, đã không hề băn khoăn về nhiều chi tiết. Cái làm nó lo lắng là những hậu quả sau này, nhưng nó vẫn nói:

“Bố đã làm gì sai?”.

Moira đảo mắt.

“Mẹ đã bảo hỏi bất kỳ điều gì.”

“Đúng, đúng.” Bà hít một hơi. “Ông ấy đầu tư tiền của người khác và họ đã mất sạch.”

“Sau khi thị trường sụp đổ?”

“Không.” Bà thở dài. “Tất cả mọi người đều giận dữ vì chính những khoản đầu tư mà ông ấy bán đã góp phần gây ra vụ sụp đổ thị trường.”

“Như thế nào?”

“Việc này rất phức tạp, Thomas, ý mẹ là con có thể hỏi mẹ về vụ tử tự của bố con, chứ không phải về việc này...”

“Con muốn biết việc này, con đã đọc về nó trên báo suốt và con cần biết ông ấy đã làm gì. Rồi con sẽ hỏi mẹ về những thứ khác.”

Mẹ nó hắng giọng:

“Rất nhiều người không trả tiền lãi vay thế chấp nữa và các khoản đầu tư hỏng hết”.

“Sao họ lại không trả nữa?”

“Bởi vì họ ngu ngốc. Và giờ ai cũng giận dữ vì công ty của bố con đã đặt cược vào chuyện họ sẽ trả.”

Thomas nhìn vào mặt bà. “Nói dối trẻ con. Lãi suất cho vay thế chấp tăng mạnh sau hai năm, nó nói. “Bố biết thế và cược rằng những ngôi nhà ấy sẽ bị siết nợ. Mẹ không hiểu hay là nghĩ con sẽ không hiểu?”

“Chuyện ấy phức tạp kinh khủng.”

Thật là khéo khi bố nó lại sở hữu cả một đế chế những ngôi nhà trống trơn. Thomas nhớ lại hồi nó đi thăm quan Phòng trưng bày Quốc gia, dừng lại trước bức tranh Water Lilies của Monet: Cả một vẻ đẹp to lớn, êm ả chiếm trọn tầm nhìn của nó, thế mà bố nó vẫn ở sau lưng mà nói về giá trị tiền tệ của bức tranh. Từ hồi lên chín, Thomas đã hiểu rằng bố mình chẳng biết gì cả.

“Ý của mẹ là con có câu hỏi nào liên quan đến cái chết của bố con không.”

Thomas nghĩ nó phải hỏi gì đó:

“Bố đã làm việc đó ở đâu?”.

“Trên bãi cỏ.” Bà khẽ mỉm cười cay đắng, thừa nhận ý nghĩa của việc đó. “Từ một cây sồi. Dùng dây thừng.”

“Khi nào?”

“Bữa trưa ngày hôm qua, khoảng mười hai rưỡi.”

Bà lại nhìn Thomas trừng trừng. Ý thức được rằng họ đang không nói về Jamie, Thomas nghĩ nó nên hỏi một câu khác, một câu quan trọng.

“Tại sao?”

Moira bỏ hai tay ra và hít sâu.

“Ông ấy để lại một bức thư. Có muốn đọc không?”.

Thomas nhún vai, dù rất muốn được đọc. Bà thọc tay vào túi quần và lấy ra một tờ giấy đã bị gập lại, kẹp giữa ngón trỏ và ngón giữa rồi đưa cho nó.

Thomas nhận tờ giấy và mở ra. Đó là một bản sao.

“Ông ấy để lại cho mẹ một bản sao à?”

“Không. Cảnh sát để lại trước khi bỏ đi. Họ phải mang bản gốc về.”

Thomas đọc nét chữ to đùng khoa trương của bố:

Moira, con đàn bà khốn nạn. Cuối cùng mày cũng được sống theo ý mày và tao hy vọng mày sẽ hạnh phúc, cứ như việc ấy là khả thi, đồ đĩ khô khốc.

Thomas nhìn vào Moira, bà vẫn đang ngồi bất động trên ghế sô pha đối diện, nhìn tờ giấy trong lúc Thomas đọc nó. Đúng là Lars. Đây là bố nó lúc giận dữ và hơi say, vừa gào thét vừa rít lên với mẹ nó. Hai mẹ con đều nghe thấy tiếng chửi rủa văng ra khỏi tờ giấy.

“Mẹ có chắc muốn con đọc cái này không?”

Bà nhún vai, đảo mắt để chớp một cái thật ẻo lả:

“Cảnh sát đã giữ nó, họ sẽ đọc nó, rồi ai đó sẽ rò rỉ thông tin ra ngoài. Tất cả mọi người trên đất nước này rồi sẽ biết”. Mắt bà đỏ hoe. Thomas đọc tiếp:

Tao đã cho mày mọi thứ, tao đã làm việc ngày đêm vì mày, để cho mày mọi thứ. Tao đã là người chồng tuyệt vời. Và đổi lại mày hút kiệt sức sống chết tiệt của tao. Mày là con mụ phù thủy khô đét chết tiệt.

Tao hy vọng mày hạnh phúc.

L.

Thomas nhìn mặt sau tờ giấy và thấy nó trống trơn, rồi nó nhìn vào Moira. Bà đang khóc.

“Thậm chí con còn không được nhắc đến”, nó nói rồi thả bức thư xuống mặt bàn.

Cả hai đều nhìn vào bức thư, nhìn vào từng nét chữ to cộ đầy căm thù và những dòng nghiêng ngả, nhìn vào nỗi giận dữ đã khiến chiếc bút cắm sâu vào mặt giấy với tốc độ nhanh nhất.

Thomas bật cười trước, đầu tiên là tiếng khúc khích, nó phải lấy tay che mặt, rồi Moira cũng hùa theo, vừa cười vừa khóc, chỉ vào tờ giấy, cố gắng nói chuyện trong những tiếng nấc:

“Con có... có... muốn được nhắc không!”.

Giờ thì họ bò ra mà cười, vật lộn để hít thở và Thomas đứng dậy, bặm môi bặm lợi rồi chỉ ngón tay vào mẹ và hét lên:

“Con ĐĨ khô đét!”.

Mặt Moira sa sầm với vẻ hổ thẹn giả vờ, vẫn vừa cười vừa khóc bởi nó đã đóng giả Lars rất giống. Rồi Thomas ưỡn ngực lên và nhìn xuống mẹ như thể khinh bỉ bà, vẫn vừa cười vừa nhại lại ông bố:

“Cút khỏi mắt tao nếu không tao sẽ bế mày lên và ném mày qua cái cửa sổ chết tiệt kia!”.

Nhưng Moira đã bắt đầu ho, bị sặc vì tràng cười của mình do trót hít vào quá nhiều. Mặt bà đỏ lựng lên, nhưng bà vẫn không thể ngừng cười, bà đứng lên rồi chỉ vào mặt Thomas:

“Thằng khốn thảm hại chết tiệt, tao sẽ dạy cho mày thành một người đàn ông”, và bà giả vờ tát Thomas thẳng tay vì diễn lại hành động đưa nó vào nhà thổ ở Amsterdam thì phức tạp quá.

Thomas không cười trước ký ức ấy nhưng cũng không buồn. Họ đều đang thở hổn hển và cười với nhau. Nó ngồi xuống ghế sô pha, nhìn vào cửa ra tiền sảnh.

“Ông ấy sẽ không quay lại”, Thomas nói đơn giản.

Moira mở to đôi mắt, không tin nổi vận may của họ.

“Mẹ biết.” Bà ngồi xuống ghế sô pha của mình và chải tóc bằng những ngón tay, giật giật qua đám tóc bết vì gôm xịt. Trông bà trẻ hơn và rất hào hứng, ngực bà phập phồng.

“Mẹ đã nhìn họ cắt dây cho ông ấy.” Bà nhìn qua cửa sổ ra chỗ cây sồi. “Ông ấy... Họ đã cắt dây thừng và giữ chân ông ấy rồi đặt ông ấy xuống... kiểu như cái giường.”

“Một cái cáng.”

“Ừ, một cái cáng, rồi tay ông ấy rơi ra, và mẹ đã nhảy dựng lên!”. Bà diễn tả cảnh giật nảy mình và lại cười phá lên, lần này là tự cười mình.

Thomas không cười:

“Ông ấy sẽ không quay lại đâu”, nó lại nói, lần này rất nghiêm túc, và nhìn xuống bàn tay mình. Nó đột ngột nhìn lên, nhận ra ngôi nhà đang rất yên lặng. “Ella đâu?”

Mắt bà lại mở lớn nhưng không còn chút vui vẻ nào mà vô cùng hoảng sợ, đầu bà vươn ra phía trước, và đột nhiên Thomas đoán rằng Ella đã chết, bố nó đã cưỡng đoạt và giết con bé, rồi dẫm lên mũi nó, để mặc nó trong phòng tơ hơ ra cho mọi người cùng xem. Thằng bé đứng dậy khi Moira che tay lên mặt và nói:

“Vẫn ở trường, Thomas à...”.

Nhưng trái tim Thomas đang đập thình thịch và nó không thể khuỵu chân xuống để ngồi lại được. Mẹ nó nhìn bằng đôi mắt to ướt sũng:

“Thomas, mẹ muốn gặp con trước là vì...” và bà đưa hai tay ôm mặt bật khóc nức nở, những ngón tay bà cắm vào tóc. Nó có thể thấy máu rỉ ra từ móng tay bà chỗ chúng cắm vào da đầu. Khi bà bỏ tay ra, nó thấy những vết máu đỏ lẫn trong đám tóc bất động.

“Thomas. Mẹ biết xin lỗi thôi không đủ, mẹ biết thế, nhưng khi mẹ đứng cầm cái thư kia và nhìn người ta cắt dây cho ông ấy thì tất cả những gì mẹ nghĩ được là con và con đã bị...”

Mẹ nó lại đưa tay lên đầu, hai bờ vai run rẩy, lặng lẽ, như một con mèo đang cố ợ ra khối lông trong bụng nó.

Bà ngồi như thế rất lâu. Khi bà nhìn lên khuôn mặt đã đỏ dừ và đẫm nước mắt, nước mũi bà chảy tràn hết xuống miệng cho đến khi bà dùng tay không chùi nó đi. Tóc bà dựng đứng lên. Bà không thể nhìn vào mặt Thomas.

“Mẹ đã luôn biết, Thomas ạ, là mẹ phải bảo vệ con nhưng mẹ đã không làm. Và mẹ muốn...”, tiếng nấc nghẹn làm rung cả ngực bà, “muốn xin lỗi”. Bà tìm được nhịp và hít vào một hơi. “Mẹ xin lỗi. Và mẹ biết như thế là không đủ nhưng mẹ sẽ làm bất kỳ việc gì...”

Thomas không có cảm giác gì. Cảm xúc mạnh nhất của nó là hơi ngạc nhiên khi mẹ lại khóc trước mặt nó, và chuyện bà để tóc bù xù. Bà chưa bao giờ đi xuống trước khi trang điểm và ăn mặc quần áo cùng tông. Nó tự hỏi có phải bà đang say không nhưng không phải.

Bà nhìn thẳng vào mắt nó, không hề cúi mặt hay có vẻ van nài, khẩn khoản. Không mím môi cũng không khó chịu hay quở trách.

Moira nhìn vào nó như một người trưởng thành nhìn một người trưởng thành khác, với lòng kính trọng và tình yêu, rồi bà thành thực nói:

“Mẹ yêu con, con biết không”.

Chú thích:

[1] Loạt phim truyền hình về điều tra tội phạm trên đài CBS của Mỹ, lên sóng từ năm 2000 và đã đoạt rất nhiều giải thưởng