CHƯƠNG BẢY
Rời khỏi buồng thủ trưởng Lập, hạ sĩ Thịnh lên đường truy đuổi ngay tên Mồm lệch trốn trại. Ra ga xe lửa Đồng Thái, anh lên tầu về thành phố và có mặt ở ngõ Thịnh Hòa, nơi cư trú của gia đình Mồm lệch lúc bốn giờ sáng. Thằng Mồm lệch trốn trại lần này là lần thứ hai. Lần trước nó dùng kế độn thổ. Nhưng bị tóm ngay tại trận. Thịnh tính: nó chỉ có thể về nhà mẹ nó trước khi đi xa. Mẹ nó đi xuất khẩu ở Nga đã về, nay chuyên sống bằng nghề môi giới. Người đàn bà này đã bỏ rơi anh chồng nghiện ở xứ người, giờ cặp với một gã lái xe tải. Cũng có thể thằng Mồm lệch sẽ nhờ cậy người tình của mẹ nó. Người này đã một lần bị cảnh cáo vì có quan hệ với một vụ chuyển thuốc phiện lậu từ Sơn La về. Cái ổ quỷ này đẻ ra một thằng du côn như Mồm lệch là phải quá rồi! Thịnh nghĩ, cuộc truy bắt sẽ sớm kết thúc. Anh đến báo cáo với Công an phường yêu cầu phối hợp kiểm tra hộ khẩu gia đình nọ. Nhưng anh đã mừng hụt. Không một dấu tích chứng tỏ Mồm lệch đã qua đây. Dự tính các hướng truy đuổi khác, Thịnh nghĩ tới thành phố Biển, nơi thằng Mồm lệch đã sinh sống, gây tội ác và bị bắt.
Nhưng thành phố Biển cách xa nơi Trại đóng quân hơn ngàn cây số. Làm thế nào có thể tới đó với đồng lương hạ sĩ, mỗi tháng dư hai chục ngàn. Vé tầu một lượt đã gấp cả mười lần thế rồi. Gia đình Thịnh ở phố Phan Đình Phùng. Nhưng chả lẽ hai mươi mốt tuổi đầu rồi, đã ra đời, lập nghiệp rồi lại còn về nhà xin tiền mẹ và chị. Mẹ về hưu vẫn dạy thêm tiếng Anh. Chị là phó tiến sĩ tin học, chồng chị là cán bộ cấp vụ ở Bộ Ngoại giao. Tất cả đều có thể sẵn sàng đưa cho đứa con, thằng em tội nghiệp cả triệu bạc chứ không phải vài trăm đồng. Thương thằng em bé bỏng tội nghiệp lắm! Vì cả nhà, từ ông bà, đến các chú các bác chẳng có ai phải làm cái việc vất vả, nguy hiểm như Thịnh. Thịnh học giỏi, nhưng mùa thi đại học ấy mắc dịch cúm sốt cao liền mười lăm ngày, nên không thi mà trượt. Tháng tám năm ấy. Thịnh lên đường theo giấy gọi nhập ngũ. Ông anh rể bảo: “Để tôi chạy cho nó, phải đi trông tù!”. Mẹ rên rẩm: “Con ơi, hàm chó vó ngựa đấy, chớ có dây vào bọn đầu trộm đuôi cướp nhé”. Chị gái lạu bạu: “Thấy nó thế nào cũng mặc nó. Đứng xa nó ra, gặp phải thằng nó mắc bệnh Hátivê Ết nó phẫn chí, nó cắn cho một nhát thì lại oan gia đấy, cậu hiểu chưa?”. Rồi cả nhà cùng ngẩn ngơ. Tiền oan nghiệp chướng gì đây mà lại bắt thằng bé vào cái nghề hiểm nguy gớm guốc này. Gia đình thuần là trí thức, xa cách cái hỗn tạp, bợm bãi từ mấy đời. Trẻ nhỏ không biết nói tục. Chú trương phát triển trí tuệ và xây dựng tâm hồn cho con người bằng đọc sách. Nhưng tủ sách cũng phải được chọn lọc kỹ càng. Thủy hử bị coi là ác thư, phải loại khỏi tủ sách. Chỉ có bố, bố ở trong tấm ảnh trên bàn thờ liệt sĩ, tủm tìm cười, như muốn nói: Cuộc sống ấy mà, nó rộng lớn lắm, vấn đề không phải là lựa chọn, mà là làm chủ mình, Thịnh à.
Nhất định không về nhà xin tiền mẹ và chị. Thịnh quyết định vậy và tìm đến Trung Tâm. Ở phòng kế toán của Trung Tâm, nơi Thịnh đến để vay tiền, rất may Thịnh gặp Điền. Điền mới từ thành phố Biển sau vụ truy bắt Kơn trọc trở về. Biết Điền là bạn thân của Lập, anh liền nhờ Điền nói giùm với cô Phấn kế toán.
Điền cũng đang là con nợ của phòng kế toán. Quyết toán đợt công tác dài hai năm ở tỉnh thượng du Lao Cai, Điền còn nợ ba triệu đồng. Chuyến đi điều tra, bắt thằng Kơn trọc ở thành phố Biển ngắn ngày vừa rồi mà cũng chi trội mất hơn một triệu. Làm thế nào được? Đóng vai công tử, nhà kinh doanh mà không ngủ buồng có máy điều hòa, uống Marten là làm sao? Cũng là vì công việc thôi. Ông Hói lại nổi máu đạo đức, lại dương mục kỉnh soi từng khoản mục chi tiêu, lại càu nhàu: “Tay không bắt giặc mới tài chứ. Ấy, cái hồi còn chiến tranh, tôi làm đồn trưởng Phước Lung sát vùng Mĩ - ngụy chiếm đóng...”.
Cô kế toán Phấn, mặt tròn, cổ trắng như cái ngó cần lằn ba sợi dây chuyền, ngón tay vàng chóe ba bốn cái nhẫn mặt ngọc to sều. Cháu ông cán bộ chức vụ lớn, làm nghề này mới có mấy năm mà cô mua được một căn buồng hăm tư mét vuông và tậu được xe Dream. Lại còn điệu đà nữa. Được cái cô còn giữ được tính hồn nhiên, vui vẻ hay hóng chuyện lạ phố phường và các vụ án hình sự.
- Anh Điền ơi - Cô nói - Em sẽ ký nợ cho anh và nếu anh đứng ra bảo lĩnh thì em sẽ cho chú Thịnh đây vay một triệu đồng. Nhưng anh phải kể chuyện anh đi bắt bọn tội phạm cho em nghe cơ.
Điền cười:
- Ngày xưa có vị quan tòa khi xử tội học trò, ra điều kiện: nếu làm được bài thơ hay thì tha phạt. Giờ, thời kinh tế thị trường, thế chấp tiền vay bằng chuyện kể. Đúng là dân mình là dân có văn hóa cao thật!
- Anh nói mỉa em đấy à. Ở nhà quê, hồi chưa đi làm, em không bỏ qua tiết mục “Câu chuyện cảnh giác” ở trên đài bao giờ đâu nhé!
- Thế thì tôi cho cô mượn cuốn truyện viết về ông thám tử SéclốcHôm tài ba của tác giả Cônen Đoilơ người Anh để cô đọc vậy. Trong ấy có bao nhiêu là chuyện vụ án ly kỳ bằng mấy chuyện của bọn tôi ấy chứ!
- Ứ ừ! Đọc mỏi mắt bỏ xừ đi ấy! Cả đời em chưa đọc hết một cuốn truyện dầy bao giờ cả. Em chỉ thích nghe kể chuyện thôi. Mà là chuyện của anh cơ.
- Chuyện tôi chán chết mà tôi thì vụng đường ăn nói lắm!
- Ứ ừ. Nếu thế thì... thôi.
- Ấy chết, sao lại thế!
- Thế thì anh kể đi.
- Thôi được, để tôi kể thử, cô mà ngáp là tôi thôi liền đấy. Hồi mới ra trường, tôi được lệnh đi bắt một tên cướp giật ở bên huyện Gia Bình. Chờ đêm tối tôi áp sát cửa sau nhà nó. Đang chờ nó trở về để đạp cửa nhảy vào thì bỗng nghe thấy tiếng đứa trẻ khóc ré lên. Bà nội đứa bé thấy vậy liền hỏi người mẹ đứa bé rằng vì cớ gì mà thằng nhỏ khóc to vậy. Cô có biết người mẹ đứa bé đáp thế nào không? “Con đánh nó đấy. Ai bảo nó dám nói, lớn lên nó sẽ làm chiến sĩ công an!”. Nghe con vợ nó nói vậy mà tôi toát mồ hôi hột. Tôi nghĩ nó biết mình đang phục ở ngoài nên ra ám hiệu để chồng nó đừng về nữa.
- Hay nhỉ! Thế lần ấy bắt trượt à?
- Trượt nhiều chứ. Nếu lần nào cũng bắt được thì sợi dây chuyền và nhẫn mặt ngọc của cô đã chẳng phải lo bị cướp giật.
- Nhưng anh ơi, bắt bọn tội phạm có dễ không, hả anh?
- Hồi ở nhà cô có hay đi bắt cua không? Cô Phấn?
- Có chứ!
- Đấy, cứ nói ngay con cua nó ở trong hang thôi. Mình thò tay vào bắt nó, nó còn biết giơ càng ra cặp. Chẳng con vật nào, dù là hạ đẳng, yếu đuối mà lại tự nguyện đưa thân cho mình bắt nó cả. Gian phi thường lại là đứa khôn ngoan. Có thằng đần dại nào đi ăn cắp đâu! Còn mình thì mới vào nghề, đã non dại lại xớ rớ! Một lần vào nhà nó, nó mời mình điếu thuốc lào. Sĩ diện, phải hút chứ. Cha mẹ ơi, say lộn tùng phèo cả trời đất, rồi nôn thốc nôn tháo ra. Nó cười khằng khặc rồi rút êm. Một lần phục nó ở bãi tha ma vì nghĩ nó là đứa có hiếu, đêm trước khi vượt biên thế nào cũng ra thắp hương mộ mẹ.
- Nó có ra không?
- Có chứ. Nhưng thấy nó khóc sướt mướt mình đâm ra thương nó quá, không muốn bắt nó lúc ấy. Về, ông Hói suýt cho ăn kỷ luật, may mà ông giám đốc Trung Tâm gạt đi, khen là có lòng thương người, nhưng lẽ ra, để nó ra khỏi ngôi mộ mẹ nó là phải bắt ngay thì mới đúng. Hồi đi thực tập mới ngố. Để cái xe đạp làm mồi, thế quái nào mất béng cái xe mà chẳng bắt được đối tượng nào. Một lần tóm được một tên ăn cắp có đủ hiện vật là cái xe Honda 120 phân khối ở giữa một khúc đường vắng. Không biết đi xe máy, thế là mình bắt tên ăn cắp tháo bánh trước chiếc xe ra, vẫy một chiếc xe ôm đưa nó về đồn. Chiếc xe mất bánh trước thì còn đi thế cóc nào được! Đã tưởng thế là khôn. Nào ngờ quay trở lại, chiếc xe chỉ còn một bánh nọ không cánh đã bay mất rồi. Thì ra mình ngu, trộm cắp chuyên nghiệp có đồng bọn, làm gì nó không mượn tạm được ở đâu một chiếc bánh xe lắp vào để tẩu thoát!
- Có ai ngờ anh nhỉ! À anh này, anh có hay kể chuyện đi bắt bọn tội phạm cho chị Khanh nghe không? Có lần em xem chị ấy diễn vai Nam Hậu trong vở Khuất Nguyên đấy. Chị ấy đẹp ơi là đẹp. Em nghe chị ấy mến anh từ lúc anh đấm ngã thằng Nghiệm đầu bò đầu bướu cầm đầu đám du côn ở trường học ấy. Thằng ấy chắc bi giờ phải là tướng cướp anh nhỉ? Nhưng mà anh phải kể chuyện nữa đi. Kể dài vào cơ!
Điền khẽ khẽ thở một hơi dài:
- Cô Phấn có tin là có duyên số, có định mệnh không?
- Em tin sái cổ ấy chứ!
- Tốt rồi! Nếu cô không sợ chết thì tôi kể cho cô nghe chuyện này.
- Ui! Em sợ chết lắm! Dù em có yêu anh thì em cũng không dám lấy anh làm chồng đâu, anh Điền ạ. Em chỉ lấy chồng làm nghề giáo viên thôi.
- Giáo viên mà không là nghề nguy hiểm à? Cô có nghe chuyện bọn thằng Nghiệm đánh thầy giáo Bình dạy văn trường tôi gẫy hai cái xương sườn chưa?
- Khiếp quá! Thôi anh kể đi. Nghe chuyện chết chóc em hãi lắm! Em hứa, anh kể xong em sẽ kể chuyện ông Hói cho anh nghe!
- Tôi không nghe người ta nói xấu thủ trưởng tôi đâu!
- Chuyện thật chứ chẳng có gì là xấu cả. Thôi mà, anh kể đi! Chuyện vui vui nhé!
- Ừ! Chuyện loài vật thôi. Nhan đề: Con gián.
CON GIÁN
Chuyện xảy ra từ hồi Điền đi biệt phái ở tỉnh Lao Cai. Hôm ấy, anh đến khách sạn Phăngxipăng vì theo tin đặc tình, ở căn buồng 302 sẽ diễn ra một cuộc mua bán vũ khí trái phép và nhiệm vụ của anh phải là bắt quả tang các tội phạm.
Bắt quả tang! Đó là việc hết sức khó, nếu không nói là rất bất khả thi. Bởi vì, nếu tội phạm đóng cửa, tiến hành việc mua bán ở trong phòng thì dù anh có gõ cửa, đột nhập vào thật nhanh, họ cũng vẫn có thể kịp thời phi tang và khi đó đừng có hòng bắt họ nhận tội. Vấn đề đặt ra là phải bắt được tận tay.
Vậy thì có cách nào đây?
Cuối cùng thì sáng hôm ấy, người nhân viên khách sạn trai trẻ nọ đã dẫn Điền đến căn buồng 302 nọ. Và Điền mới chỉ kịp mở cánh cửa một cái tủ gỗ cao vừa khổ người của anh, lọt vào ngăn treo quần áo dài, chưa kịp định thần, mắt còn chưa kịp quen với bóng tối, thì ngoài cửa đã có tiếng chìa tra vào ổ khóa.
- Dạ, thưa hai ông, mời hai ông vào ạ.
Khách đã đến và với Điền thì hình như sự việc đã diễn ra quá nhanh, có vẻ hơi đường đột. Vì cùng với lời mời của người nhân viên khách sạn, Điền cũng đã nhận ra ngay tiếng chân bước vào căn buồng của hai người đàn ông. Hai tiếng chân bước rất nặng nề nhưng gấp gáp. Và ngay sau đó căn buồng tối sầm ngay lập tức, vì cánh cửa đóng sập lại tắp lự cùng tiếng ổ khóa vặn ngược thật nôn nả; và một trong hai người đàn ông dáng chừng rất yên dạ, liền gieo phịch mình xuống cái giường nệm ga trắng muốt, còn người kia thì đẩy cửa vào toalét, rồi tiếng nước xối ào ào vọng ra tận bên ngoài.
Chớp chớp mắt, thích nghi dần với bóng tối, Điền nhận ra ngay tình trạng bí khí của chiếc tủ kín. Và hồi hộp lập tức dâng lên nghèn nghẹn cả cổ họng anh. Cuộc rình rập này thật tình là Điền chưa một lần trải qua. Nó có bóng hình một trò chơi ú tim, nhưng lại không phải là một cuộc chơi của con trẻ. Vì nó là một cuộc ém mình trong thế đối đầu thật là nguy hiểm. Nguy hiểm thì Điền đã từng trải đâu có ít. Những lần rượt đuổi kẻ gian với môtô tốc độ cao. Những đêm nằm phục trong rừng, nhịn ăn nhịn uống cả ngày trời để đón lõng bọn buôn ma túy từ biên giới về. Những lần giáp mặt với những trùm anh chị súng dao lăm lăm trong tay. Thế đấy, muốn thắng đối phương gian ác quỷ quyệt, trước hết phải dũng cảm và thông minh hơn chúng một cái đầu. Vậy thì kế sách ẩn mình trong cái tủ kín ở ngay trong căn buồng này nhằm chọn đứng thời cơ để bắt quả tang tội lỗi của hai tên tội phạm, quả cảm thì thật là quả cảm rồi, nhưng liệu đã phải là giải pháp của sự khôn ngoan? Hay đó chỉ mới là thể hiện thói ưa phiêu lưu, thậm chí liều lĩnh của tuổi trẻ?
Nhưng mà thôi, lúc này nói gì nữa thì cũng là vô ích. Hay hoặc dở thì cũng là từ hoàn cảnh đã trở nên khẩn thiết, bó buộc và đã được lựa chọn. Đã được lựa chọn, đã được cân nhắc để thấy không thể có phương cách nào tốt hơn. Cuộc sống không cho phép lúc nào cũng đắn đo, tính toán và hoàn toàn tự do trong lựa chọn. Vả chăng, hay hoặc dở còn phụ thuộc vào con người. Nên vấn đề đặt ra lúc này là phải từ cái hoàn cảnh cụ thể náy, cái tình thế hãm địa này mà xử sự thôi. Đúng là một hãm địa bất lợi mà Điền đã tự tạo ra cho mình thật! Và ở tình thế tự giam mình trong ngăn tủ này, Điền mới nhận ra, thật sự là anh đang ở trong tình trạng vô cùng khổ sở. Khổ sở lắm! Mà đâu đã phải là do căng thẳng về mặt tâm lý! Hai mươi hai tuổi. Sức lực đang ở thời kỳ sung mãn nhất. Cao một mét bẩy ba, đỉnh đầu vừa chạm nóc tủ. Nhưng còn chiều ngang? Trời! Đôi vai rộng của anh hoàn toàn bị đóng khung vào hai bên vách tủ. Cụ cựa còn khó thế mà lại còn khẩu súng ngắn anh cầm tay trong tư thế sẵn sàng. Cùng với cảm giác bị đóng khuôn, giờ anh mới hiểu con người cần thở đến thế nào. “Khi ta thở, ô xy vào ngay máu, nếu so sánh, rượu cũng vào máu khi ta uống, anh sẽ thấy thở quan trọng như thế nào!”. Anh nhớ tới lời cô giáo dạy thể dục hồi còn học ở bậc phổ thông.
- Thế nào, hét lại một lần nữa đi. Mà một vừa hai phải thôi, ông bạn!
Người đàn ông ở trong toalét đã đi ra. Đó là một gã lùn, ria mép đen sì, rậm như chiếc bàn chải đánh giầy, tóc đen như trát si. Gã là người mua. Còn chủ của khẩu súng lúc này, qua khe cánh cửa tủ, Điền nhận ra đó là một người đàn ông tóc bạc, tuy mới chỉ quãng ngoại tứ tuần.
Gã tóc bạc thấy gã Lùn đi đến cạnh giường mình liền ngồi dậy, ngáp to một cái và lắc đầu:
- Ông hỏi chơi thì hỏi làm gì!
- Ô hay!
- Thế thì tôi hỏi ông một lần nữa, lần này ông nghiêm hay ông đùa?
- Đùa! Đùa mà tôi bỏ ra cả ba trăm bạc để thuê giờ căn buồng riêng này.
- Hê hê...
- Ông cười gì?
- Bộ cha nội hay cùng em ún trốn bà xã đi thuê buồng riêng quen rồi, hỉ? Có món nào ngon lành, giới thiệu với qua, nghen!
Gã tóc bạc đổi giọng Sài Gòn. Và Điền thật không ngờ, gã Lùn lại bắt chuyện. Bắt chuyện một cách say sưa tưởng như đó chính là chủ đề của cuộc hẹn hò này. Họ nói chuyện về gái. Về các cô ở nhà quê ra kiếm tiền bằng nghề ca ve, bằng nghề tiếp viên, bằng nghề gái gọi. Lại còn khoe đã lừa được những con mèo hoang, bò lạc nào.
- Nè, đã nếm bao lần gái trinh rồi? Hừ, gái trinh, hai cái núm vú nó đỏ hồng hồng như quả dâu, ngon lành một cách dễ sợ. Còn con bướm của nó e hèm...
Ôi, những câu chuyện rác rưởi nghe bẩn cả tai mà hai tên lưu manh này thao thao bất tuyệt vừa như để khoe khoang vừa như để ban tặng nhau sao lại có thể kéo dài đến cả chục phút đồng hồ vậy! Chúng gây phản cảm cho Điền, hơn nữa chúng làm cho Điền vô cùng sốt ruột. Chưa kể, chúng khiến cho anh đã có lúc rơi vào trạng thái nghi ngờ, nghi ngờ cả bản thân mình. Hay là Điền đã nhận được thông báo và suy đoán nhầm? Nghĩa rằng là, đây chỉ là cuộc gặp gỡ của hai tay đàn ông máu gái. Hoặc nếu đây là cuộc mua bán súng đạn phạm pháp thật thì Điền đã bị chúng cho leo cây. Chúng đã biết Điền đang nấp ở trong tủ. Và lúc này chúng bỏ chuyện mua bán súng đạn, lảng sang chuyện xằng xịt để cười mũi anh: Tẽn tò rồi, hỡi tên cớm đang ngạt thở trong cái tủ đứng bí khí và hôi hám kia! Mi định bắt quả tang bọn ta đang mua bán vũ khí trao tay ư? Chui vào tủ, ép xác rình chờ, láu cá đấy, nhưng đừng tưởng bở, cha nội! Ây là chưa kể, ừ có thể là như thế lắm, nghĩa là chúng đã thông đồng với nhân viên khách sạn, nhân viên khách sạn đã đóng vai gián điệp hai mang, chúng đã biết đến củ tỉ âm ty mưu mẹo của Điền, chúng sẽ chơi trò mèo vờn chuột chán chê, rồi bất thình lình xô đến, mở bung hai cánh cửa tủ ra. Và lúc ấy thì bẽ bàng nhục nhã đến mức không còn đất để độn thổ nữa đâu, vì việc đã không thành mà Điền còn bị đeo tiếng là tên nghe lỏm xấu xa.
Nỗi khổ của Điền càng lúc càng tăng lên, vì lúc này cùng với sự ngột ngạt của bầu không khí ngục tù trong chiếc tủ đứng, anh bỗng nhận ra từ hai bên vách tủ, sau những tờ giấy báo dán để lót tủ, phát ra những tiếng rọt rẹt lạo xạo rất lạ tai và chỉ thoáng cái anh đã hiểu ngay, rằng đó là tiếng chân di chuyển của lũ gián bấy lâu nay vẫn sinh sống ở trong chiếc tủ này! Trời! Gián, loài côn trùng nhơ bẩn chuyên sống nơi cống rãnh rác rưởi, trong những môi trường ẩm thấp tanh hôi! Chúng trú ngụ trong cái tủ cũ kỹ tăm tối này từ lúc nào? Chúng sinh con đẻ cái từ đời nảo đời nao trong các xó xỉnh ở cái tủ này? Và bây giờ, ngửi thấy hơi Điền, chúng mới dò dẫm từ các kẽ hở, từ sau lớp giấy báo dán vách, đi ra. Nghe tiếng chân chúng chuyển động thì có đến cả trăm con chứ không thể ít hơn. Hàng trăm con! Gián mẹ gián con, gián cái gián đực, gián cụ gián ông gián bà, gián cháu gián chắt. Những con gián béo phồng như cái bã trầu, cánh nhóng nhánh như tẩm thuốc độc. Những cái râu dài vút ngọ ngoậy. Những cặp cánh quay xè xè. Náo động vì bỗng thấy hơi người như đột ngột được tham dự một bữa đại tiệc, chúng bò ra bay lên, bậu vào khắp người Điền. Chúng xa xẩn ở vai áo anh. Chúng leo từ tay anh lên cổ anh. Một con, hai con, ba con. Bao nhiêu con mà sao lắm chân thế? Những cái chân ma quái gai góc. Chúng khiến da thịt Điền nhồn nhột, chúng khiến má Điền, cổ Điền ngứa ran. Chúng làm cho Điền có cảm giác chân tay mình đang nổi mụn nổi gai. Chúng khiến Điền ngạt thở, vì trạt lấy khứu giác Điền lúc này còn là mùi hôi sặc sụa tiết ra và đầu độc bầu không khí tù hãm của lũ sinh vật gớm guốc ghê tởm này. Điền thấy như mình đang mọc lông mọc lá, đang biến thành người nguyên thủy ăn lông ở lỗ rồi!
- Thôi, bớt cho một giá đi!
- Thì đã bớt ngay từ đầu rồi.
- Bây giờ, cầm chó lửa như ôm bom nổ chậm đấy, ông bạn à. Mà chúng ta vốn có xa lạ gì nhau.
- Thì là chỗ làm ăn lâu dài mới thế chứ! Vả lại, lần này thì quá gọn nhẹ, sợ gì. Trừ phi cá chìm cá nổi bắt được quả tang. Mà này nói thật, lại như bao lần, ông lại đẩy đi chứ đâu có trực tiếp sử dụng! Hay là thủ lĩnh Nghiệm của ông ở xứ tuyết Nga La Tư sắp trở về?
- Ông ở cái lỗ nẻ nào chui ra mà đoán già đoán non ra cái điều tường tận thế!
- Các ông ở trong sổ đỏ của Interpol rồi!
- Tầm bậy!
Cuối cùng thì đúng lúc này, quái quỷ chưa, dáng chừng nghe tối đoạn đối thoại của hai tên lái súng quá hấp dẫn và với Điền thì thật là quan trọng, anh đã nhận ra gã Lùn, tên đồ đệ của thằng Nghiệm trong vụ chiếc mũ cát két và biết được một thông tin rất hệ trọng về tên Nghiệm, một con gián cụ có hai chiếc râu cong như râu con xén tóc, đang tha thẩn trên đầu Điền, liền tò mò bò ra phía trán anh, rồi có lẽ là vì thích thú trước độ cong của cái gò mũi của anh, nó liền co cẳng xòe cánh, tuột dốc như trẻ con chơi cầu trượt, đậu xuống đúng chóp mũi anh. Trời! Giật thót mình, Điền vội nghiến chặt răng, toàn thân cứng đơ như cây sắt nguội, để khỏi phải có một phản ứng vô thức là đưa tay lên hất con gián xuống. Oái oăm quá! Cuộc sống chẳng chiều chuộng ai bao giờ! Ngẫu nhiên chưa qua thì bất ngờ rủi ro đã lại tới. Vì lúc này cuộc mua bán của hai gã buôn vũ khí nhà nghề sắp vào hồi chung cuộc. Khẩu K59 ăn cắp được của một sĩ quan quân đội trên chuyến tầu Hà Nội - Hải Phòng của tên tóc bạc có khả năng ngã giá khoảng hai mươi lăm triệu đồng. Và Điền trong giây phút nghẹt thở vì thần kinh đang trương căng cực độ, lại nhận ra con gián cụ quái ác nọ đang đậu ở trên chóp mũi mình, bỗng dưng lại xoay chân như trong một điệu luân vũ và thò đầu ngó xuống hai lỗ mũi anh. Tưởng như nó hiểu được tâm trạng anh, nó muốn đùa giỡn với anh và nghĩ lỗ mũi anh là hai cái lỗ hang? “Đứng im đó! Đồ chết tiệt!' Mím chặt hai môi, nín thở, mặt đỏ ứ, Điền thầm kêu vì lo sợ và tức giận. Là bởi vì, chỉ cần con gián chết tiệt này thò hai chiếc râu dài nghều ngào của nó xuống sâu chút nữa thì chắc gì anh tránh được một cái hắt hơi phản xạ và cơn buồn nôn đang lấp ló nơi cổ họng sẽ tức khắc dội lên! Kinh khủng quá! Nào đâu có phải là trước hòn tên mũi đạn hay súng gươm! Nào đâu có phải là xương tan thịt nát! Mà lúc này vẫn là phải hóa giải khó khăn bằng việc biến mình thành một kẻ vô tri, thực hiện một sự phân thân triệt để, triệt tiêu tất cả, quên đi tất cả, đánh mất tất cả những gì thuộc về bản thân, kể từ thân xác đến cảm quan, để quy tập thành một năng lượng duy nhất, chỉ nhăm nhăm một mục tiêu duy nhất là hoàn thành trách nhiệm được giao. Nói một cách tổng quát nhất thì có nghĩa là phải trở thành một bản năng tự nhiên bằng sự điều phối của nghị lực và ý chí phi thường, can đảm như sắt đá trong cả những hoàn cảnh dị biệt, quái đản và bất ngờ nhất; trong đó có thể kể đến như cuộc đối mặt với bọn thằng Nghiệm hồi nào!
Trời ạ! Bây giờ thì Điền tin chắc con gián cụ nọ không còn là một sinh vật vô tư chỉ muốn trêu chọc anh nữa rồi, nó dẫu vô tình hay hữu ý thì cũng chính là kẻ đồng lõa với hai tên gian nọ. Đậu trên chóp mũi Điền suốt thời gian hai tên lái súng bàn bạc nốt phần chót của việc mua bán, nó đã làm đủ trò kích động, trong đó có cả việc nhá nhẩn cánh mũi Điền và nhất là thọc cả một sợi râu dài như của loài xén tóc vào lỗ mũi Điền, với mục đích rõ ràng là khiêu khích anh, cố tình để anh bật lên tiếng hắt hơi, nhằm giải thoát cho đồng bọn.
Nhưng mà khốn nạn thân kiếp tay sai của mày chưa, gián cụ ơi! Con gián cụ đã thất bại hoàn toàn. Con gián cụ đội lốt gián điệp, và không chỉ có nó, mà là tất cả bầy gián tượng trưng cho sự uế tạp, hôi tanh cùng các mưu đồ đen tối trên thế gian đã liên minh lại để chống Điền, đều đã bị sức mạnh phân thân của anh vô hiệu hóa rồi!
Năm phút cực hình trôi qua! Điền bật hai cánh cửa tủ bước ra. Hết đường chối cãi, quả tang trên tay gã Lùn là khẩu súng, và trên tay gã tóc bạc là xấp giấy bạc mệnh giá năm trăm ngàn đồng!
Nhiều năm về sau, mỗi khi có người hỏi: trong các côn trùng anh ghét nhất con gì? Không đắn đo, Điền đáp: Con gián. Con gián khiến anh nhớ tới gã Lùn, một trong ba tên đồ đệ của thằng Nghiệm thuở học trò lúc này đã là thủ lĩnh một băng lưu manh hoạt động ở châu Âu đang bị Cảnh sát Quốc tế truy lùng. Vụ bắt tội phạm này cho anh một thông tin nữa về thằng Nghiệm.
Ông Hói họ Lý tên Bân. Nhưng tên khai sinh ấy chi dùng trong các văn bản hành chính. Còn trong sinh hoạt thường ngày, chính ông củng chấp nhận biệt danh Hói. Hói là tên hình thành từ dư luận, thoạt đầu là căn cứ ở cái đầu hói nhẵn thín, bóng lọng như bôi dầu, có hình chiếc bàn là của ông. Ông bị hói từ năm mới có ba mươi tuổi. Nhưng chữ Hói không chỉ có ý nghĩa miêu tả đơn thuần. Nó giễu nhại cái dị hình, cái thiếu hụt, cái không bình thường ở ông. Cũng như hồi ông coi tù, chỉ là anh quản giáo mang lon trung sĩ, nhưng trẻ con hàng xóm cứ tự dưng gọi ông là đại tá Bân. Chữ đại tá gắn với tên riêng mất nội hàm gốc, chỉ có ý nghĩa giễu cợt cái oai tổng cóc hống hách của ông. Thành ra đến khi Khanh quen biết ông, đặt cho ông biệt danh Hói - Khanh có biệt tài gọi đúng tên sự vật một cách hóm hỉnh khi đặt phụ danh cho nó, thì có cảm giác Khanh đã phát ngôn một ý tưởng có tính giễu cợt đã có ở trong óc mọi người.
Thái độ ấy phần cũng do ngoại hình xấu xí, thô kệch ở ông. Ông Hói xấu thật. Khanh bảo: khéo ông Hói chỉ cao bằng ba cái phích chồng lên nhau. Đã thế, ông lại ỏng bụng cóc, lưng ông vừa khum mu rùa lại vừa dài, so với đôi chân ngắn ngủn. Còn mặt ông thì quá khổ do cái đầu hói quá rộng nên Khanh nói ông rửa mặt thì lâu gội đầu thì chóng. Trông mặt ông hơi giống bức biếm họa. Vì gương mặt ác điểu lại có cái mũi khoặm sần sùi nốt rỗ cùng cặp mắt rắn đuôi mắt sắc nhọn.
Khuynh bảo Điền rằng cậu chưa hiểu thủ trưởng của chúng ta đâu. Điều đó đúng, nhưng không hoàn toàn. Vì chỉ cần tinh ý một chút là nhận ra cái tính cách đặc trưng quan trọng nhất, cái tính cách làm nên ông Hói, tức cái tính hung ác ngấm ngầm thường ngày lặn chìm trong cả mớ biểu hiện lặt vặt vừa gây cười vừa khó chịu, như kiêu ngạo vô lối, hay ra oai, sĩ diện, tham lam hèn hạ của ông. Cũng như, bỏ qua các chi tiết phụ khác, chú mục vào con mắt ông là có thể đọc ngay ở đó cái bản tính độc ác của ông.
Ông Hói tính ác từ nhỏ. Trộm ổi, trộm cá là cái thói xấu vặt của đứa trẻ lêu lổng, mồ côi cha mẹ ở với ông chú chẳng nên kể làm gì, nếu so với cái tợn tạo, ác nghiệt ông thầy bói nọ đã gọi ra khi thoạt trông thấy diện mạo ông. Đáng kể là ông chú ruột Hói vốn cai ngục Hỏa Lò thời Tây mà cũng phải chào thua ông cháu. Ông cháu bất trị, ba tuổi ranh mà quái ác quá. Chó, mèo trong thôn không con nào yên ổn được với nó. Tập họp một lũ choai choai, cậu lập ra tòa án, lần lượt xử tử hình từng con chó một trong làng. Đánh bả, câu mồi, đập chết, tẩm xăng đốt. Chúng hành hạ chó đủ kiểu. Thậm chí có lần chúng dồn một con chó xuống một cái ao làng rồi cả bọn vây quanh, cứ đá lớn đá nhỏ ném cho đến kỳ con vật nát bét mới thôi.
Hói vào ngành công an tính B. Thoạt đầu thấy gã dị hình tướng ác, nghĩ có thể dĩ độc trị độc, lại thấy trong lý lịch có ông chú là cai ngục thời Tây, nên ở đây người ta cho Hói đi coi tù. Cách mạng là từ cái chưa biết đi tới cái biết. Dần dần mới nhận ra, cũng là coi tù mà thời Tây khác với thời dân chủ một trời một vực. Trừng phạt kẻ có tội phải bằng sự kiên quyết của một tấm lòng nhân hậu. Chứ không phải hành vi độc ác của kẻ không có lương năng. Bị điều về văn phòng, ở đây Hói nhận ra sự ngu ngốc của mình và bắt đầu một quá trình tự cải biến, đặc biệt là khi nhận ra mình rơi vào cái thế yếu kém so với đồng nghiệp: có một ông chú cai ngục và ông bố đi lính khố đỏ chết trận ở bên Pháp. Hói tận tụy với công việc. Hói hết lòng với cấp trên. Nhưng, cuối cùng thì người ta cũng chỉ có thể trao cho hắn chức phó phòng hành chính. Vì vẫn cảm thấy không yên tâm về tính cách hắn. Ở các cuộc chỉnh huấn, hắn lem lém chửi rủa chú ruột hắn, cha đẻ hắn như chửi rủa quân thù quân hằn. Người ruột thịt mà hắn có thể cạn tàu ráo máng thế thì đồng nghiệp, đồng chí, cấp trên là cái nghĩa lý gì! Thành ra khi Hói ngỏ ý xin đi cơ sở, người ta lập tức đồng ý vì nghĩ gần cận với hắn là tai họa. Đang là thời kỳ chiến tranh. Hói về làm đồn trưởng Phước Lung ở tỉnh Q, sát vùng Mĩ - ngụy chiếm đóng, một địa bàn gian khó. Ai ngờ mọi người mắc mưu hắn. Hắn đang cần có tí chút thành tích chiến đấu để làm bàn đạp nhảy lên chức vị cao hơn. Hói rất khoái quyền hành, cai trị, áp chế sai bảo người khác.
Hói bị thương nhẹ vào đùi ở phần mềm, ba tháng sau khi nhận chức đồn trưởng và trở về cơ quan, lúc này Trung Tâm mới thành lập, các ban đều thiếu người đứng đầu. “Ờ thì cũng đã có quá trình công tác hơn ba chục năm, đã kinh qua thực tế ở cơ sở, lại là thương binh, làm sao mà không đề bạt anh ta vào chức trưởng ban được!”.
Năm mươi ba tuổi, sau cả ba mươi năm công tác trong ngành, mới được đứng đầu một Ban công tác trong một Trung Tâm thuộc công an cấp thành phố, xem ra như thế cũng là chậm phát triển. Những kẻ dưới quyền ông Hói, tuổi thẩy đều mới ngoài hai mươi, lại mới ra trường, còn non nớt đường kinh nghiệm đều nghĩ vậy, và chẳng có gì mà phải so bì, tị nạnh với ông cả. Ông ấy tốt số còn đẻ cả ra mình ấy chứ! Nhiều người còn nói vậy. Nói vậy mà không thấy kính phục, lại thấy ghê ghê. Ghê ghê vì thấy ông Hói ang ác, lại bẩn bẩn thế nào, không muốn dây.
Cảm giác ấy có lẽ là do những câu chuyện vợ con rắc rối và kỳ quái của ông Hói mà cô Phấn kế toán đã kể tiếp cho Điền nghe, sau khi nhấn đi nhấn lại rằng, đây là cô chắp nối những điều các chị ở Trung Tâm hằng ngày vẫn rỉ rả; và bắt anh thề sống thề chết không được nói lại cho ai biết, kể cả Khanh.
Cô Phấn nói:
- Hồi này trông tướng mạo ông Hói còn đỡ, nét già nó che nét xấu đi, chứ hồi ấy trông ông quái đản lắm cơ, anh ạ. Ai lại người đã một mẩu, mặt mũi dị ngợm, lại có mùi tanh tanh khăn khẳn. Nói thật, thấy ông uống chén nước nào, em chỉ muốn vứt ngay chén nước ấy đi thôi. Vậy mà ông ấy lại có một cô vợ rất xinh, rất trẻ, kém ông ấy gần hai giáp mới lạ. Chị ấy tên là Kim Thúy, da trắng như trứng gà bóc, mắt phượng, má lúm đồng tiền. Hỏi ra mới biết: bố chị ấy vô tình dính vào một vụ buôn đồ quốc cấm, bị đi tù, một lần chị Kim Thúy đi tiếp tế cho bố, gặp ông Hói. Ông Hói bám lấy chị ấy, hết hứa hẹn lại dọa dẫm, đại để tương lai ông cụ cô thế nào là do cô quyết định có làm vợ tôi hay không. Nói rồi cũng chẳng để người ta suy nghĩ, tìm đến nhà, chẹn cửa cưỡng bức liền.
Nuốt nước bọt, như nuốt cục nghẹn, cô Phấn tiếp:
- Anh đừng tưởng chỉ có đàn ông mới thích người đẹp. Phụ nữ chúng em cũng vậy và còn hơn kia. Vì chúng em trong việc ấy là bị động. Được dâng hiến cho người đàn ông đẹp chúng em mới thấy mình đáng giá, anh ạ. Ông Hói thì khỏe, nhưng người ngợm trông như con cóc, phát tởm. Chị Thúy ao ước được ngủ với một người đàn ông đẹp là tất nhiên. Nhất là chị đã đẹp, lại rất khéo. Chị có biệt tài nấu chè thập cẩm. Quán chè của chị khách vào ra nườm nượp. Có một anh nhà văn yêu chị và chị cũng yêu lại. Anh người cao mét bẩy, tráng kiện, mặt vuông chữ điền, ngực nở, chân tay dài rộng, trông đáng yêu lắm cơ. Hai người vừa lứa xứng đôi thế là quấn quýt lấy nhau. Cuộc tình của họ kéo dài hàng sáu bẩy năm. Tất nhiên, ông Hói dần dà đã biết. Bọn em, đàn bà con gái thường đánh giá cách xử sự của đàn ông với vợ trong mọi trường hợp để xem tư cách họ. Anh thấy thế có đúng không? Cao thượng, thấp hèn, hay đểu giả, nói anh bỏ qua cho, là cũng từ đấy. Vậy, anh thử xem ông Hói xử sự thế nào?
Phấn tự rót một chén nước, nhấc lên uống, rồi quay nghiêng nhìn ra phía cửa sổ. Câu chuyện vào đoạn rất khó nói, rồi cũng tìm được cách diễn đạt.
- Anh chưa có vợ nhỉ? - Cô Phấn nói: Nhưng anh Điền, anh thử đặt anh vào trường hợp thấy người đàn ông ở trong buồng vợ mình khi mình bất chợt trở về nhà, để xem mình sẽ đối xử thế nào đi? Giận dữ, quát tháo, đánh đập ư? Chắc là thế. Nhưng ông Hói không thế. Thấy anh nhà văn lúng ta lúng túng, gầm mặt lủi ra cửa sau, ông ta liền bước lại, nắm tay anh: “Ấy chết, nhà tôi có cửa ra vào đàng hoàng, anh để tôi dẫn tay anh ra cửa trước. Rồi tôi dẫn anh xuống cầu thang, đi qua các nhà hàng xóm, để mọi người thấy anh là người chính đính, chứ đâu có phải phường gian dâm đạo chích! Có phải không, ông văn sĩ?”. Và ông Hói làm đứng như thế.
- Chà!
- Chưa hết đâu anh. Lần thứ hai, bắt được lá thư anh nhà văn nọ hẹn chị Kim Thúy gặp nhau ở chiếc cổng sau công viên Độc Lập, đúng giờ ấy, ông Hói đạp xe đến. Ù ập, nắm được tay anh nhà văn, ông ấn anh lên xích lô, cất tiếng oang oang cho mọi người xung quanh nghe thấy: “Anh cứ đến nhà tôi chơi. Vợ tôi nó có phải là loài đĩ điếm đâu mà hẹn nơi gốc cây, bụi rậm thế này!”.
- Khiếp quá!
- Lần thứ ba, hai người hẹn nhau giờ ấy gặp nhau ở cửa hàng sách phố Quan Nhân, nhưng sắp đến giờ hẹn thì anh nhà văn mắc việc đột xuất, vội nhờ người đưa thư đến báo. Chẳng may thư nọ lọt vào tay ông Hói. Gặp người khác thì nổi trận lôi đình, lôi vợ ra đánh đập là cái chắc. Ông Hói không thế. Ông tỏ ra rất cao thượng. Mặt ông tình không. Giờ hẹn là năm giờ chiều, thì bốn giờ rưỡi ông gọi vợ lên, đưa cho tờ báo Diễn đàn phụ nữ, nói thật ngọt ngào. “Em thân yêu, mắt anh hôm nay mờ quá, nhờ em đọc giùm cho anh bài xã luận với mấy bài phóng sự trong tờ báo này”. Chị Kim Thúy đọc. Dõi theo diễn biến trên mặt vợ, ông Hói cứ tỉnh không! Lại có lúc tỏ ra thú vị, bật cười, yêu cầu vợ đọc lại đoạn này đoạn nọ nữa cơ chứ. Quá năm giờ, chị Thúy ruột gan như lửa cháy, ông Hói lại lôi tiếp ra cuốn tiểu thuyết Lỡ hẹn, khen hay và bảo đọc tiếp. Người phụ nữ đã ở trong trạng thái vô cùng căng thẳng suốt một thời gian dài hơn một tiếng đồng hồ liền, đặt cuốn sách xuống, gào to: “Ông còn nghĩ ra cách gì hay hơn nữa để hành hạ tôi không?” - Lúc ấy ông Hói mới như giả vờ nhớ, vỗ túi lấy ra lá thư báo bận của anh nhà văn, thản nhiên đưa cho vợ: “Chết thôi, anh ấy báo em là hủy bỏ cuộc hẹn hò chiều nay mà anh quên mất không đưa thư để em biết. Thôi, em cứ yên tâm đọc nốt đi. Cuốn sách hay tuyệt!”.
Trời! Nghe chuyện mà Điền liên tục thốt kêu! Trần đời chưa thấy một người nào lì lợm ghê gớm như cái gã đàn ông tên Hói này. Thằng cha thật là một tính cách siêu thường, nó thực hành điều ác một cách điềm nhiên, nhẩn nha như ở trong một cuộc chơi. Giày vò con người về mặt tâm lý còn tai ác bằng mấy hành hạ thể xác con người ấy chứ! Thà rằng hắn cứ nọc vợ ra mà nện. Thà rằng hắn chửi độc địa và trói vợ vào chân giường hoặc gọt tóc vợ, bêu riếu vợ với xóm giềng. Không! Hói không thế. Hói lẳng lặng để vợ yên thân, nhưng từ hôm ấy y tuyên bố: từ nay về bề ngoài cô vẫn là vợ tôi, nhưng bên trong thực chất mày chỉ là con hầu con ở của tao. Chị vợ từ đó ăn ở riêng ở dưới bếp, và làm việc như một con hầu. Một con hầu thỉnh thoảng bị ông chủ gọi lên bắt thoát y, vần vũ, sờ mó, nắn bóp, la liếm, kích động đủ hết các ngóc ngách cơ thể đàn bà, khiến nứng nẩy đến phát điên phát rồ lên, rồi tiếp đó dựng dậy, không cho mặc quần áo, kêu rằng người mày tanh hôi giống mùi con chó cái động đực lắm, không thể để cho mày được hưởng thụ lạc thú trần gian được và tát cho mấy cái rồi đuổi xuống bếp ngủ. “Ha ha... Tao phải làm cho mày phát cuồng vì thèm khát”. “Ha ha, tao phải cho mày biết cảm giác điên rồ khi con cái thiếu con đực!”. Trời! Còn có thằng đàn ông nào quái ác đến như thế không? Cuộc sống còn hơn ngục tù. Nhưng làm sao mà người nữ nô thoát khỏi căn nhà giam giữ của tên chúa ngục độc ác này? Vì Hói tuyên bố: mày có bay lên trời tao cũng bắt được. Cuối cùng, tức nước vỡ bờ, người vợ thà liều thân nếu có chết tức thời cũng còn hơn chịu cái chết đau chết đớn, chết dần chết mòn vì cực hình man rợ. May, với sự giúp đỡ của người tình, chị trốn được sang Bỉ. Ở Bỉ chị tìm được người chú họ. Chị mở quán bán chè thập cẩm đặc sản Việt Nam. Rồi chị trở nên giàu có. Và Hói lấy người vợ thứ hai: một người đàn bà nạ dòng quê mùa, xấu xí với mục đích để cho cấp trên thấy ông là người thể hiện cả lập trường giai cấp trong tình yêu. Lúc này ông đang phấn đấu để được đề bạt trưởng ban.
Nhưng, hôm nay thì ông Hói mặt mũi lộ vẻ phớn phở khác thường. Hôm nay, cái thằng nhóc con lêu lổng chuyên đánh chó ở thôn xóm, đại tá Bân, gã cai ngục, phó phòng hành chính, đồn trưởng Phước Lung ba tháng, người chồng độc địa hiếm thấy nọ vui vẻ, hớn hở khác thường. Nghe tiếng giầy bước kiểu đi của đôi chần vòng kiềng của ông dưới chân cầu thang, cô Phấn liền ghé tai Điền và Điền đang ngẩn người kinh sợ vì điều cô Phấn vừa cho anh hay, chẳng lẽ người vợ trước, chị Kim Thúy, nạn nhân khốn khổ của ông Hói đã gửi năm nghìn đô la về cho ông và ông hôm nay nổi cơn hứng khởi về chuyện đó. Chẳng lẽ đúng như ông thầy bói nói, vợ cũ không rủ cũng đến. Nhưng chẳng lẽ ông Hói lại vô liêm sỉ đến mức đưa tay nhận tiền của kẻ mà ông đã đối xử tàn tệ và đểu giả như thế?
- Chào sếp ạ. - Cô Phấn đứng dậy, vờ vĩnh tươi tình.
Điền vừa quay ra, chưa kịp nói, ông Hói đã lột chiếc mũ mềm để lộ cái đầu nhẵn bóng như đáy chiếc bàn là, đi tới chìa tay, vồn vã khác thường:
- Hậu sinh khả úy. Vụ Nhà hàng Đại Dương kết thúc thế là rất đẹp. Nào, ngồi xuống đây, trò chuyện một tí. Cho tôi ấm chè, cô Phấn.
Đoạn vỗ vai Điền vô cùng thân mật:
- Chưa được nghỉ đâu, bạn trẻ. Đường Quốc lộ 12 Y hiện có bọn cướp đang hoành hoành dữ lắm. Mà cậu hai năm trước đã quen với thung thổ miền rừng. Đi thôi! Còn chuyện yêu đương của cậu, lúc nào cậu về tôi sẽ bàn kỹ với cậu nhé. Hà hà... đàn bà là một giống rất lạ, anh bạn ạ.